CỐ THIẾU GIA ĐỪNG GIẢ VỜ NỮA



Bởi lý do thứ nhất là ở đó một mình quá cô đơn.

Lý do thứ hai và quan trọng nhất là ông ấy
cảm thấy quá hổ thẹn, cảm thấy bản thân không xứng với lòng tốt của Cố Tư Bạch và Quân Dao.

Dù sao ông ấy cũng gần đất xa trời, chẳng còn sống được bao lâu nữa nên vẫn quyết định học Quân Dao, tha thứ cho những việc làm của Trương Như Ngọc và Quân Tú Anh, so với những việc Quân Dao phải chịu đựng, thì một chút chuyện của ông ấy có tính là gì chứ.

Sau khi về nhà cũ, ông ấy nhớ tới người hàng xóm tốt bụng đã cứu mình, vì vậy liền thay quần áo, chuẩn bị ra đến cửa thì Trương Như Ngọc nói, “Ông lại đi đâu vậy? Nhà không còn đồng nào đâu đấy”.

“Tôi đi cảm ơn người đã đưa tôi vào viện.

Có ai đến xem nhà thì bà cứ thương lượng với người ta.”
Trương Như Ngọc khẽ lườm nguýt, nhưng bà ta cũng không dám thể hiện thái độ quá đà, dù sao nhờ Quân Khải suýt mất mạng mới cứu được mẹ Con bà ta thoát cảnh ở tù, ông ta chính là kim bài miễn tử của mẹ con bọn họ lúc này.


Nếu bây giờ chọc giận Quân Khải, chẳng may ông ta lăn đùng ra chết, Cố Tư Bạch và Quân Dao lôi chuyện cũ ra tính toán thì mẹ con bà ta chết chắc.Vì thế bà ta luôn nhủ lòng phải nhịn, phải nhịn, ít nhất nhịn cho đến khi sống yên biển lặng, rời khỏi thành phố này một thời gian rồi, lúc đó có muốn làm gì thì làm.

Quân Tú Anh ngồi ủ rũ trong góc phòng, cô ta vừa mới câu được chút quan hệ với ông chủ lớn, còn chưa kịp mơ tưởng đến giới giải trí lấp lánh hào quang thì đã bị đẩy đi nơi khác, lòng cô ta buồn tê tái, chẳng thiết ăn uống.

Cô ta đang không biết khi nào mới gặp được một người đàn ông giàu có nữa đây.

Điện thoại của cô ta đột nhiên vang lên tiếng âm báo tin nhắn.

Cô ta với tay, mở ra xem.

“Cô gái, anh sắp đi công tác, tối nay có thể mời em một ly được không?
Là con mồi Tống Quảng Diệu, dù sao ngôi nhà mãi cũng chán, cô ta liền đồng ý.

Nhìn đồng hồ cũng đã ba giờ chiều rồi, cô ta quyết định ngủ một chút rồi dậy chuẩn bị đi là vừa, có thể không dựa được vào ngọn núi này, nhưng chơi được với người giàu không bao giờ là thiệt, biết đâu Tống Quảng Diêu giới thiệu Con gà béo khác cho cô ta thì sao.

Cô ta mới mười tám tuổi hơn, vóc dáng bốc lửa, khuôn mặt xinh đẹp, không có lý gì không tìm được một người đàn ông xứng đáng.

Còn về phía Quân Khải, sau khi rời khỏi nhà, ông ấy bắt taxi đến nhà ông Hậu và bà Lan, hai ông bà đang ở nhà, khi nhìn thấy ông Khải thì đều vô cùng vui mừng, niềm nở.

Con xù sau một tuần.

không gặp nhìn cũng đã lớn lên trông thấy, nó vẫn nhận ra ông Khải, quấn quýt quanh chân ông.

“Chào hai bác, cảm ơn hai bác vì hôm ấy đã cứu tôi.

Tôi hồ đồ quá, làm ảnh hưởng cả các bác.”
“Bác đừng khách sáo” Ông Hậu xua tay, “Mà cũng nhờ con Xù này đấy, gớm, con chó đúng là khôn đáo để.


Hôm ấy nó một mực chạy về, còn kêu ầm ĩ nên tối với nhà tôi mới mở cửa để gọi bác, chứ không chúng tôi cũng không biết”.

Quân Khải cúi người, vuốt ve đầu con chó nhỏ, nó lập tức quấn lấy ông ấy, dụi dụi đầu vào lòng bàn tay chủ, Quân Khải thì thầm, “Cảm ơn mày đã cứu tao.”
Con chó nhỏ như hiểu được lòng người, lập tức vẫy đuôi rối rít, liếm liếm tay Quần Khải.
Bởi lý do thứ nhất là ở đó một mình quá cô đơn.

Lý do thứ hai và quan trọng nhất là ông ấy
cảm thấy quá hổ thẹn, cảm thấy bản thân không xứng với lòng tốt của Cố Tư Bạch và Quân Dao.

Dù sao ông ấy cũng gần đất xa trời, chẳng còn sống được bao lâu nữa nên vẫn quyết định học Quân Dao, tha thứ cho những việc làm của Trương Như Ngọc và Quân Tú Anh, so với những việc Quân Dao phải chịu đựng, thì một chút chuyện của ông ấy có tính là gì chứ.

Sau khi về nhà cũ, ông ấy nhớ tới người hàng xóm tốt bụng đã cứu mình, vì vậy liền thay quần áo, chuẩn bị ra đến cửa thì Trương Như Ngọc nói, “Ông lại đi đâu vậy? Nhà không còn đồng nào đâu đấy”.

“Tôi đi cảm ơn người đã đưa tôi vào viện.

Có ai đến xem nhà thì bà cứ thương lượng với người ta.”
Trương Như Ngọc khẽ lườm nguýt, nhưng bà ta cũng không dám thể hiện thái độ quá đà, dù sao nhờ Quân Khải suýt mất mạng mới cứu được mẹ Con bà ta thoát cảnh ở tù, ông ta chính là kim bài miễn tử của mẹ con bọn họ lúc này.

Nếu bây giờ chọc giận Quân Khải, chẳng may ông ta lăn đùng ra chết, Cố Tư Bạch và Quân Dao lôi chuyện cũ ra tính toán thì mẹ con bà ta chết chắc.Vì thế bà ta luôn nhủ lòng phải nhịn, phải nhịn, ít nhất nhịn cho đến khi sống yên biển lặng, rời khỏi thành phố này một thời gian rồi, lúc đó có muốn làm gì thì làm.

Quân Tú Anh ngồi ủ rũ trong góc phòng, cô ta vừa mới câu được chút quan hệ với ông chủ lớn, còn chưa kịp mơ tưởng đến giới giải trí lấp lánh hào quang thì đã bị đẩy đi nơi khác, lòng cô ta buồn tê tái, chẳng thiết ăn uống.

Cô ta đang không biết khi nào mới gặp được một người đàn ông giàu có nữa đây.

Điện thoại của cô ta đột nhiên vang lên tiếng âm báo tin nhắn.

Cô ta với tay, mở ra xem.


“Cô gái, anh sắp đi công tác, tối nay có thể mời em một ly được không?
Là con mồi Tống Quảng Diệu, dù sao ngôi nhà mãi cũng chán, cô ta liền đồng ý.

Nhìn đồng hồ cũng đã ba giờ chiều rồi, cô ta quyết định ngủ một chút rồi dậy chuẩn bị đi là vừa, có thể không dựa được vào ngọn núi này, nhưng chơi được với người giàu không bao giờ là thiệt, biết đâu Tống Quảng Diêu giới thiệu Con gà béo khác cho cô ta thì sao.

Cô ta mới mười tám tuổi hơn, vóc dáng bốc lửa, khuôn mặt xinh đẹp, không có lý gì không tìm được một người đàn ông xứng đáng.

Còn về phía Quân Khải, sau khi rời khỏi nhà, ông ấy bắt taxi đến nhà ông Hậu và bà Lan, hai ông bà đang ở nhà, khi nhìn thấy ông Khải thì đều vô cùng vui mừng, niềm nở.

Con xù sau một tuần.

không gặp nhìn cũng đã lớn lên trông thấy, nó vẫn nhận ra ông Khải, quấn quýt quanh chân ông.

“Chào hai bác, cảm ơn hai bác vì hôm ấy đã cứu tôi.

Tôi hồ đồ quá, làm ảnh hưởng cả các bác.”
“Bác đừng khách sáo” Ông Hậu xua tay, “Mà cũng nhờ con Xù này đấy, gớm, con chó đúng là khôn đáo để.

Hôm ấy nó một mực chạy về, còn kêu ầm ĩ nên tối với nhà tôi mới mở cửa để gọi bác, chứ không chúng tôi cũng không biết”.

Quân Khải cúi người, vuốt ve đầu con chó nhỏ, nó lập tức quấn lấy ông ấy, dụi dụi đầu vào lòng bàn tay chủ, Quân Khải thì thầm, “Cảm ơn mày đã cứu tao.”
Con chó nhỏ như hiểu được lòng người, lập tức vẫy đuôi rối rít, liếm liếm tay Quần Khải..


Bình luận

Truyện đang đọc