CỐ THIẾU GIA ĐỪNG GIẢ VỜ NỮA



Trương Như Ngọc và Quân Tú Anh hơi xấu hổ, cuối cùng cũng lên tiếng hỏi.

“Rốt cuộc ông ấy bị làm sao?”
“Ông ấy bị nhồi máu cơ tim, bác sĩ đã cấp cứu, bây giờ vẫn còn hôn mê”
“Làm sao mà tôi biết được ông ấy bị nhồi máu
Cơ tim, mấy ngày trước ông ta bỏ đi đánh bạc cả ngày cả đêm, tôi còn tưởng…” Trương Như Ngọc bao biện.

“Được rồi, đừng nói nữa, nói với mấy người mệt lắm, các người vào trong đi” Quần Dao xua xua tay, quả thực cô rất chán ghét cảm giác phải đứng cùng một chỗ, đôi co qua lại với hai người nay.

Trương Như Ngọc âm thầm lườm Quần Dao một cái rồi hai mẹ con kéo nhau vào phòng trong.

Thực ra Quân Khải đã tỉnh từ lâu rồi, ông ta cũng nghe thấy tất cả mọi chuyện, chỉ có thể chán nản thở dài.

“Ông tỉnh rồi à?”.

Bước vào phòng bệnh, Trương Như Ngọc hơi giật mình khi thấy Quân Khải đang mở mắt nhìn mình liền lên tiếng hỏi.

Quân Khải chỉ hơi gật đầu, ánh mắt vô hồn, mông lung.

Ông ta không ngờ lúc
mình cận kề sinh tử mà người vợ và con gái ông ta từng yêu quý hết mực, làm mọi việc cho bọn họ lại có thể máu lạnh vô tình không chút quan tâm như thế.

Quân Dao đi vào sau, thấy Quân Khải tỉnh thì hơi bất ngờ, nhưng cô không muốn so đo vào những lúc như thế này, lên tiếng hỏi.


“Cha tỉnh rồi à, con mua cháo rồi, cha ăn nhé?”
Quân Khải nghe những lời này thì vừa xúc động vừa đau lòng lại vô cùng xấu hổ.

Bởi lẽ ông
ta từng không quan tâm Quân Dao, xe cô đi cũng là xe cũ Trương Như Ngọc đã đi chán, thi thoảng vẫn hỏng hóc, chưa kể vụ tai nạn xe năm đó, ông ta nghĩ lại càng hổ thẹn vô cùng.

Ông ta ngẩng đầu, đôi mắt già nua rưng rưng, “Dao Dao, xin lỗi con.”
Tất cả mọi người có mặt ở đó đều sửng sốt, đặc biệt là Quân Dao, cô không ngờ ông ấy sẽ nói với mình lời này.

Bởi lời xin lỗi của Quân Khải thể hiện rõ sự chân thành, ăn năn trong đó, không giống mấy lời xin lỗi đầy hằn học, khó chịu của Trương Như Ngọc và Quân Tú Anh vừa rồi.

Nhưng Trương Như Ngọc nghe thấy vậy thì lộ rõ vẻ không vui, dựa vào đâu mà chỉ trong vòng vài phút cả nhà bà ta phải xin lỗi con nhỏ Quần Dao đáng ghét đó?
“Hừ, ông vừa tỉnh dậy đã nói sảng cái gì vậy? Nếu mệt thì ngủ tiếp đi.” Bà ta nghiến răng, nhỏ giọng nói.

Quân Khải liếc nhìn vợ mình, trái tim ông ta vô cùng lạnh lẽo khi nhìn thấu lòng dạ vợ con mình, trước đây có đánh chết ông ta cũng không thể tin nổi sẽ có ngày này.

Quân Dao múc cháo ra chiếc bát nhỏ, bưng đến, “Được rồi, cha ăn một chút đi cho nhanh khỏe.”
Trương Như Ngọc và Quân Tú Anh nhìn cảnh đó mà thấy vô cùng gai mắt, giống như bọn họ là người thừa ở đây vậy.

Đứng đợi một lát, sau khi
Quân Khải ăn được vài thìa cháo thì lắc đầu không ăn nữa, Trương Như Ngọc đã hết nhẫn nại rồi, bà ta lên tiếng.

“Quân Khải, nếu ông không để ý đến tôi thì tôi về đây, kẻo ảnh hưởng cha con ông diễn cảnh cha con tình thâm”
Quân Khải thực sự cạn lời, không tưởng tượng được người vợ trước đây ngoan hiền, nhu thuận bây giờ lại hóa ra là một người đàn bà chanh chua đến thế.

“Bà về đi, khi nào tôi khỏe sẽ tự về.” Ông ấy thì thào nói.

Trương Như Ngọc liền kéo Quân Tú Anh rời đi.

Quân Tú Anh ở đây cũng chẳng biết làm gì, nói gì, mà nhìn Quân Dao càng chướng mắt, nên cô ta cũng lập tức rời đi cùng mẹ mình.

Hai mẹ con rời khỏi phòng bệnh với thái độ khó chịu, hậm hực.

“Mẹ, liệu bọn họ có thực sự trả thù chúng ta không?” Quân Tú Anh vẫn lo lắng phấp phỏng không yên, dù sao cuộc sống của cô ta đã tệ lắm rồi, cô ta cũng được lĩnh giáo sự tàn khốc của Cố gia rồi nên càng lo sợ, không dám chọc vào bọn họ.

“Nó dọa thế thôi, không sao đâu.” Trương Như Ngọc an ủi con gái, nhưng thực ra trong lòng bà ta cũng rất lo sợ.

“Chúng ta phải làm sao đây? Hay chúng ta trốn
đi, đến nơi khác sống.” Quân Tú Anh vặn hai tay vào nhau, sốt ruột.

“Đi đâu được? Bây giờ chút tiền đó tiêu được mấy hôm? Con tưởng chạy được bọn họ à?”.

Trương Như Ngọc cũng rối hơn.

Cả hai mẹ con trong lòng rối như tơ vò, vừa rồi quen thói bắt nạt Quân Dao nên còn cứng miệng hống hách được một chút, bây giờ càng nghĩ lại càng lo sợ.


Bọn họ thấp thỏm rời đi, không nói gì với nhau nữa.

Còn ở trong phòng bệnh, Cố Tư Bạch đứng nhìn Quân Dao tận tâm chăm sóc Quân Khải,
Quân Khải còn mệt mỏi, tâm trạng cũng không tốt nên chỉ ăn chút cháo rồi lại nằm xuống nghỉ ngơi.

“Dao Dao, con cứ về đi, cha muốn ở một mình một chút”
Trương Như Ngọc và Quân Tú Anh hơi xấu hổ, cuối cùng cũng lên tiếng hỏi.

“Rốt cuộc ông ấy bị làm sao?”
“Ông ấy bị nhồi máu cơ tim, bác sĩ đã cấp cứu, bây giờ vẫn còn hôn mê”
“Làm sao mà tôi biết được ông ấy bị nhồi máu
Cơ tim, mấy ngày trước ông ta bỏ đi đánh bạc cả ngày cả đêm, tôi còn tưởng…” Trương Như Ngọc bao biện.

“Được rồi, đừng nói nữa, nói với mấy người mệt lắm, các người vào trong đi” Quần Dao xua xua tay, quả thực cô rất chán ghét cảm giác phải đứng cùng một chỗ, đôi co qua lại với hai người nay.

Trương Như Ngọc âm thầm lườm Quần Dao một cái rồi hai mẹ con kéo nhau vào phòng trong.

Thực ra Quân Khải đã tỉnh từ lâu rồi, ông ta cũng nghe thấy tất cả mọi chuyện, chỉ có thể chán nản thở dài.

“Ông tỉnh rồi à?”.

Bước vào phòng bệnh, Trương Như Ngọc hơi giật mình khi thấy Quân Khải đang mở mắt nhìn mình liền lên tiếng hỏi.

Quân Khải chỉ hơi gật đầu, ánh mắt vô hồn, mông lung.

Ông ta không ngờ lúc
mình cận kề sinh tử mà người vợ và con gái ông ta từng yêu quý hết mực, làm mọi việc cho bọn họ lại có thể máu lạnh vô tình không chút quan tâm như thế.

Quân Dao đi vào sau, thấy Quân Khải tỉnh thì hơi bất ngờ, nhưng cô không muốn so đo vào những lúc như thế này, lên tiếng hỏi.

“Cha tỉnh rồi à, con mua cháo rồi, cha ăn nhé?”
Quân Khải nghe những lời này thì vừa xúc động vừa đau lòng lại vô cùng xấu hổ.

Bởi lẽ ông
ta từng không quan tâm Quân Dao, xe cô đi cũng là xe cũ Trương Như Ngọc đã đi chán, thi thoảng vẫn hỏng hóc, chưa kể vụ tai nạn xe năm đó, ông ta nghĩ lại càng hổ thẹn vô cùng.

Ông ta ngẩng đầu, đôi mắt già nua rưng rưng, “Dao Dao, xin lỗi con.”
Tất cả mọi người có mặt ở đó đều sửng sốt, đặc biệt là Quân Dao, cô không ngờ ông ấy sẽ nói với mình lời này.

Bởi lời xin lỗi của Quân Khải thể hiện rõ sự chân thành, ăn năn trong đó, không giống mấy lời xin lỗi đầy hằn học, khó chịu của Trương Như Ngọc và Quân Tú Anh vừa rồi.

Nhưng Trương Như Ngọc nghe thấy vậy thì lộ rõ vẻ không vui, dựa vào đâu mà chỉ trong vòng vài phút cả nhà bà ta phải xin lỗi con nhỏ Quần Dao đáng ghét đó?
“Hừ, ông vừa tỉnh dậy đã nói sảng cái gì vậy? Nếu mệt thì ngủ tiếp đi.” Bà ta nghiến răng, nhỏ giọng nói.

Quân Khải liếc nhìn vợ mình, trái tim ông ta vô cùng lạnh lẽo khi nhìn thấu lòng dạ vợ con mình, trước đây có đánh chết ông ta cũng không thể tin nổi sẽ có ngày này.


Quân Dao múc cháo ra chiếc bát nhỏ, bưng đến, “Được rồi, cha ăn một chút đi cho nhanh khỏe.”
Trương Như Ngọc và Quân Tú Anh nhìn cảnh đó mà thấy vô cùng gai mắt, giống như bọn họ là người thừa ở đây vậy.

Đứng đợi một lát, sau khi
Quân Khải ăn được vài thìa cháo thì lắc đầu không ăn nữa, Trương Như Ngọc đã hết nhẫn nại rồi, bà ta lên tiếng.

“Quân Khải, nếu ông không để ý đến tôi thì tôi về đây, kẻo ảnh hưởng cha con ông diễn cảnh cha con tình thâm”
Quân Khải thực sự cạn lời, không tưởng tượng được người vợ trước đây ngoan hiền, nhu thuận bây giờ lại hóa ra là một người đàn bà chanh chua đến thế.

“Bà về đi, khi nào tôi khỏe sẽ tự về.” Ông ấy thì thào nói.

Trương Như Ngọc liền kéo Quân Tú Anh rời đi.

Quân Tú Anh ở đây cũng chẳng biết làm gì, nói gì, mà nhìn Quân Dao càng chướng mắt, nên cô ta cũng lập tức rời đi cùng mẹ mình.

Hai mẹ con rời khỏi phòng bệnh với thái độ khó chịu, hậm hực.

“Mẹ, liệu bọn họ có thực sự trả thù chúng ta không?” Quân Tú Anh vẫn lo lắng phấp phỏng không yên, dù sao cuộc sống của cô ta đã tệ lắm rồi, cô ta cũng được lĩnh giáo sự tàn khốc của Cố gia rồi nên càng lo sợ, không dám chọc vào bọn họ.

“Nó dọa thế thôi, không sao đâu.” Trương Như Ngọc an ủi con gái, nhưng thực ra trong lòng bà ta cũng rất lo sợ.

“Chúng ta phải làm sao đây? Hay chúng ta trốn
đi, đến nơi khác sống.” Quân Tú Anh vặn hai tay vào nhau, sốt ruột.

“Đi đâu được? Bây giờ chút tiền đó tiêu được mấy hôm? Con tưởng chạy được bọn họ à?”.

Trương Như Ngọc cũng rối hơn.

Cả hai mẹ con trong lòng rối như tơ vò, vừa rồi quen thói bắt nạt Quân Dao nên còn cứng miệng hống hách được một chút, bây giờ càng nghĩ lại càng lo sợ.

Bọn họ thấp thỏm rời đi, không nói gì với nhau nữa.

Còn ở trong phòng bệnh, Cố Tư Bạch đứng nhìn Quân Dao tận tâm chăm sóc Quân Khải,
Quân Khải còn mệt mỏi, tâm trạng cũng không tốt nên chỉ ăn chút cháo rồi lại nằm xuống nghỉ ngơi.

“Dao Dao, con cứ về đi, cha muốn ở một mình một chút”.


Bình luận

Truyện đang đọc