CỐ THIẾU GIA ĐỪNG GIẢ VỜ NỮA



“Cô gái, sao em đứng đây một mình thế? Cho anh mời em ly rượu nhé.”
“Anh là…” Quân Tú Anh hơi nhướng mi, hỏi lại.

“À quên chưa giới thiệu với em, anh là Tống Quảng Diệu, chủ tịch của Tống Thị”
Hai mắt Quân Tú Anh lập tức sáng lên, cô ta biết Tống Thị, đây là một tập đoàn đầu tư mảng giải trí, cũng khá có tiếng tăm.

Đây đúng là con gà béo cô ta chờ cả tháng nay rồi.

“Vâng, xin chào Tống tổng, em tên Tú Anh.”
“Tú Anh? Cái tên đẹp quá”
TA
Tống Quảng Diêu ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Quân Tú Anh, hai người bắt đầu trò chuyện, vì tiếng nhạc quá ầm ĩ nên thi thoảng lại phải ghé sát tai đối phương để nói.

Những lúc như thế ông ta có thể thấy rõ đồi núi trập trùng dưới cổ váy màu đen, cũng có thể ngửi thấy mùi hương nước hoa quyến rũ trên người Quân Tú Anh.


Mặc dù bây giờ đã sa cơ lỡ vận lắm rồi, nhưng Quân Tú Anh vẫn có một tiêu chí, đó là chỉ bám đùi người có tiền, rất nhiều tiền, vì vậy cô ta không quan tâm ngoại hình, chỉ quan tâm ví tiền đối phương có dày hay không.

Một tháng nay cô ta vẫn tha thẩn khắp quán bar, dĩ nhiên cũng có rất nhiều đàn ông tiếp cận, cô ta cũng đò đưa qua lại những hoàn toàn không cho những kẻ mà cô ta thấy không đủ tiềm lực kinh tế được tiếp cận sâu hơn.

“Chỗ này ồn quá, hay là chúng ta vào phòng riêng nói chuyện cho thoải mái, được không?” Sau một hồi nói chuyện, Tống Quảng Diêu liền đề nghị.

Quân Tú Anh vén tóc ra sau tai, ra vẻ e thẹn, “Dạ thôi, em ngại lắm”.

Nhìn dáng vẻ như con nhà lành của Quân Tú Anh, ông ta càng thích thú, bắt đầu khoe khoang về tài sản của mình.

Nhưng rốt cuộc suốt cả buổi tối Quân Tú Anh cũng chỉ nhâm nhi ly cocktail, nói chuyện phiếm cùng ông ta sau đó chào tạm biệt rồi tự bắt xe về, mặc dù Tống Quảng Diệu tha thiết muốn đưa cô ta về.

Quân Tú Anh hiểu rất rõ, đàn ông mà dễ dàng đạt được thì sẽ không bao giờ coi trọng, cái cô ta muốn không phải là mấy chiếc túi hàng hiệu hay ít tiền để tiêu sài, cô ta muốn xác lập mối quan hệ Với một người đàn ông giàu có, trước đây là vợ, còn bây giờ dù là tình nhân cũng được, nhưng phải là một mối quan hệ có thể kiếm lợi lâu dài, như thế mới xứng đáng để đánh đổi.

Cô ta về đến nhà đã là hơn hai giờ sáng, Quận Tú Anh mệt mỏi lê bước vào khu chung cư, nhưng cô ta thoáng khựng lại khi thấy hai người đang đứng hôn nhau thắm thiết dưới tán cây.

Bởi lẽ dáng người kia, chiếc váy kia quá quen thuộc.

Quân Tú Anh khoanh tay trước ngực đứng đợi, chừng hơn một phút sau hai người kia mới buông nhau ra, sau đó người đàn ông còn bóp mông người phụ nữ một cái.

Người phụ nữ đánh nhẹ vào tay ông ta, rồi vẫy tay chào tạm biệt, đi về phía thang máy.

Quân Tú Anh lặng lẽ đi theo sau.

Lúc cửa thang máy đang chuẩn bị đóng lại thì cô ta đưa tay chặn lại.

Khi nhìn thấy Quân Tú Anh, Trương Như Ngọc thoáng khựng lại.


Cô ta lẳng lặng đi vào, không nói gì, Trương Như Ngọc hơi bối rối, liền nói, “Tú Anh, vừa nãy mẹ đi uống cà phê với mấy người bạn.

Lâu ngày không gặp nên về hơi trễ”.
“Cô gái, sao em đứng đây một mình thế? Cho anh mời em ly rượu nhé.”
“Anh là…” Quân Tú Anh hơi nhướng mi, hỏi lại.

“À quên chưa giới thiệu với em, anh là Tống Quảng Diệu, chủ tịch của Tống Thị”
Hai mắt Quân Tú Anh lập tức sáng lên, cô ta biết Tống Thị, đây là một tập đoàn đầu tư mảng giải trí, cũng khá có tiếng tăm.

Đây đúng là con gà béo cô ta chờ cả tháng nay rồi.

“Vâng, xin chào Tống tổng, em tên Tú Anh.”
“Tú Anh? Cái tên đẹp quá”
TA
Tống Quảng Diêu ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Quân Tú Anh, hai người bắt đầu trò chuyện, vì tiếng nhạc quá ầm ĩ nên thi thoảng lại phải ghé sát tai đối phương để nói.

Những lúc như thế ông ta có thể thấy rõ đồi núi trập trùng dưới cổ váy màu đen, cũng có thể ngửi thấy mùi hương nước hoa quyến rũ trên người Quân Tú Anh.

Mặc dù bây giờ đã sa cơ lỡ vận lắm rồi, nhưng Quân Tú Anh vẫn có một tiêu chí, đó là chỉ bám đùi người có tiền, rất nhiều tiền, vì vậy cô ta không quan tâm ngoại hình, chỉ quan tâm ví tiền đối phương có dày hay không.

Một tháng nay cô ta vẫn tha thẩn khắp quán bar, dĩ nhiên cũng có rất nhiều đàn ông tiếp cận, cô ta cũng đò đưa qua lại những hoàn toàn không cho những kẻ mà cô ta thấy không đủ tiềm lực kinh tế được tiếp cận sâu hơn.

“Chỗ này ồn quá, hay là chúng ta vào phòng riêng nói chuyện cho thoải mái, được không?” Sau một hồi nói chuyện, Tống Quảng Diêu liền đề nghị.

Quân Tú Anh vén tóc ra sau tai, ra vẻ e thẹn, “Dạ thôi, em ngại lắm”.

Nhìn dáng vẻ như con nhà lành của Quân Tú Anh, ông ta càng thích thú, bắt đầu khoe khoang về tài sản của mình.


Nhưng rốt cuộc suốt cả buổi tối Quân Tú Anh cũng chỉ nhâm nhi ly cocktail, nói chuyện phiếm cùng ông ta sau đó chào tạm biệt rồi tự bắt xe về, mặc dù Tống Quảng Diệu tha thiết muốn đưa cô ta về.

Quân Tú Anh hiểu rất rõ, đàn ông mà dễ dàng đạt được thì sẽ không bao giờ coi trọng, cái cô ta muốn không phải là mấy chiếc túi hàng hiệu hay ít tiền để tiêu sài, cô ta muốn xác lập mối quan hệ Với một người đàn ông giàu có, trước đây là vợ, còn bây giờ dù là tình nhân cũng được, nhưng phải là một mối quan hệ có thể kiếm lợi lâu dài, như thế mới xứng đáng để đánh đổi.

Cô ta về đến nhà đã là hơn hai giờ sáng, Quận Tú Anh mệt mỏi lê bước vào khu chung cư, nhưng cô ta thoáng khựng lại khi thấy hai người đang đứng hôn nhau thắm thiết dưới tán cây.

Bởi lẽ dáng người kia, chiếc váy kia quá quen thuộc.

Quân Tú Anh khoanh tay trước ngực đứng đợi, chừng hơn một phút sau hai người kia mới buông nhau ra, sau đó người đàn ông còn bóp mông người phụ nữ một cái.

Người phụ nữ đánh nhẹ vào tay ông ta, rồi vẫy tay chào tạm biệt, đi về phía thang máy.

Quân Tú Anh lặng lẽ đi theo sau.

Lúc cửa thang máy đang chuẩn bị đóng lại thì cô ta đưa tay chặn lại.

Khi nhìn thấy Quân Tú Anh, Trương Như Ngọc thoáng khựng lại.

Cô ta lẳng lặng đi vào, không nói gì, Trương Như Ngọc hơi bối rối, liền nói, “Tú Anh, vừa nãy mẹ đi uống cà phê với mấy người bạn.

Lâu ngày không gặp nên về hơi trễ”..


Bình luận

Truyện đang đọc