CỐ THIẾU GIA ĐỪNG GIẢ VỜ NỮA



Cô hơi mím môi, rồi quyết liệt ngẩng đầu, nhìn vào mắt ông cụ Cố.

“Cháu vốn muốn sau khi Tư Bạch tỉnh dậy thì sẽ xin anh ấy cho rời đi.

Nhưng cháu… xin lỗi… cháu nỡ thích anh ấy… cháy không nỡ rời xa anh ấy nên mới dây dưa đến mãi bây giờ.”.

Nghe những lời Quân Dao nói, sắc mặt Cố Tư Bạch tốt lên rất nhiều, anh không ngờ cô gái nhỏ của anh lại dám đứng ra bảo vệ anh, cũng dám thẳng thắn thừa nhận tất cả mọi chuyện, kể cả chuyện đã thích anh.

Trái tim anh ngọt ngào như có mật.

Còn mặt Quân Tú Anh thì tái mét, cô ta không ngờ Quân Dao dám tố cáo nhà họ Quân, mắt cô ta đỏ ngầu giận dữ, hận không thể lao lên bóp chết Quân Dao.

Tại sao Quân Dao lại làm như vậy?
Cô dĩ nhiên vẫn luôn nhớ chuyện trước đây, dù gần hai mươi năm trôi qua rồi nhưng cô chưa bao giờ quên cái đêm mưa gió mẹ cô sau khi phát hiện Quân Khải ngoại tình đã chạy ra giữa trời mưa sấm chớp rồi bị một đám người xấu làm ô nhục khiến cho bị điên ấy.

Mặc dù khi ấy còn rất nhỏ, chưa biết oán hận là gì, nhưng cô vẫn hiểu nỗi đau khôn cùng ấy.


Sau khi Trương Như Ngọc đường đường chính chính vào nhà họ Quân, bà ta càng hống hách ra oai, thường nhân lúc Quân Khải không chú ý mà đánh đập cô.

Còn Quân Tú Anh cũng chưa từng coi cô là chị, cô ta thường hay cấu véo, giành giật mọi thứ của cô.

Cô ta có cả một phòng đầy đồ chơi, búp bê, nhưng vẫn xấu ý giành con búp bê mẹ cô tặng cô, rồi xe nát nó ra.

Biết bao nhiêu chuyện, Quân Dao cũng không nhớ nổi nữa.

Trước giờ Quân Khải chỉ coi cô như cái bóng đi ra đi vào trong nhà, không bận tâm tới việc cô bị đối xử tệ bạc.

Đối với ba người bọn họ, cô chỉ là người ngoài, là kẻ ăn bám vô tích sự.

Ông ta không dám vứt cô đi cũng bởi vì sợ ảnh hưởng, sợ gặp tai tiếng không hay.Ai mà
muốn hợp tác hay thông gia với một kẻ vứt bỏ con gái ruột của mình chứ?
Quân Dao sống ở đó chẳng khác gì người hầu, cô phải làm mọi việc nhà, cô chỉ mong sớm học xong, có thể
kiếm ra tiền nuôi sống bản thân rồi rời khỏi đó.

Bọn họ đối xử với cô như thế thì lấy tư cách gì đòi cô phải ra mặt chịu tội thay bọn họ? Nếu họ đối xử với cô tốt một chút, có lẽ cô đã mềm lòng mà đứng ra nhận hết tội lỗi về mình.

Lỗi của cô, dĩ nhiên cô sẵn sàng chịu trách nhiệm, nhưng lỗi của bọn họ, cô muốn bọn họ cũng phải tự gánh vác lấy.

Sau khi nghe Quân Dao nói xong, ông cụ Cố càng cau chặt lông mày.

Ông ngồi một lát cho bình tĩnh lại rồi mới nói.

“Được lắm, được lắm, nhà họ Quân nhỏ xíu không chút tiếng tăm mà dám lớn gan qua mặt Cố gia ta.Ai cho các người lá gan đó hả? Các người sợ sống quá lâu rồi sao?”
Quân Tú Anh sợ đến tái mét mặt mày, cô ta run rẩy bám chặt vào tường.

Quân Dao thì ngược lại, cô vẫn đứng thẳng sống lưng, mặc dù trong lòng rất sợ hãi nhưng cô tự nhủ phải kiên cường đối mặt.

Lúc này Cố Tư Bạch bước lên, nói.


“Ông, cháu có chuyện muốn nói riêng với ông”
Sắc mặt ông cụ dĩ nhiên không tốt chút nào, nhưng nhìn dáng vẻ kiên định của Cố Tư Bạch thì ông ấy gật đầu, phẩy tay với Quân Dao và Quân Tú Anh.

“Các người lui ra ngoài, đợi bên ngoài, nếu dám bỏ đi đừng trách ta vô tình”.
Cô hơi mím môi, rồi quyết liệt ngẩng đầu, nhìn vào mắt ông cụ Cố.

“Cháu vốn muốn sau khi Tư Bạch tỉnh dậy thì sẽ xin anh ấy cho rời đi.

Nhưng cháu… xin lỗi… cháu nỡ thích anh ấy… cháy không nỡ rời xa anh ấy nên mới dây dưa đến mãi bây giờ.”.

Nghe những lời Quân Dao nói, sắc mặt Cố Tư Bạch tốt lên rất nhiều, anh không ngờ cô gái nhỏ của anh lại dám đứng ra bảo vệ anh, cũng dám thẳng thắn thừa nhận tất cả mọi chuyện, kể cả chuyện đã thích anh.

Trái tim anh ngọt ngào như có mật.

Còn mặt Quân Tú Anh thì tái mét, cô ta không ngờ Quân Dao dám tố cáo nhà họ Quân, mắt cô ta đỏ ngầu giận dữ, hận không thể lao lên bóp chết Quân Dao.

Tại sao Quân Dao lại làm như vậy?
Cô dĩ nhiên vẫn luôn nhớ chuyện trước đây, dù gần hai mươi năm trôi qua rồi nhưng cô chưa bao giờ quên cái đêm mưa gió mẹ cô sau khi phát hiện Quân Khải ngoại tình đã chạy ra giữa trời mưa sấm chớp rồi bị một đám người xấu làm ô nhục khiến cho bị điên ấy.

Mặc dù khi ấy còn rất nhỏ, chưa biết oán hận là gì, nhưng cô vẫn hiểu nỗi đau khôn cùng ấy.

Sau khi Trương Như Ngọc đường đường chính chính vào nhà họ Quân, bà ta càng hống hách ra oai, thường nhân lúc Quân Khải không chú ý mà đánh đập cô.

Còn Quân Tú Anh cũng chưa từng coi cô là chị, cô ta thường hay cấu véo, giành giật mọi thứ của cô.

Cô ta có cả một phòng đầy đồ chơi, búp bê, nhưng vẫn xấu ý giành con búp bê mẹ cô tặng cô, rồi xe nát nó ra.

Biết bao nhiêu chuyện, Quân Dao cũng không nhớ nổi nữa.

Trước giờ Quân Khải chỉ coi cô như cái bóng đi ra đi vào trong nhà, không bận tâm tới việc cô bị đối xử tệ bạc.


Đối với ba người bọn họ, cô chỉ là người ngoài, là kẻ ăn bám vô tích sự.

Ông ta không dám vứt cô đi cũng bởi vì sợ ảnh hưởng, sợ gặp tai tiếng không hay.Ai mà
muốn hợp tác hay thông gia với một kẻ vứt bỏ con gái ruột của mình chứ?
Quân Dao sống ở đó chẳng khác gì người hầu, cô phải làm mọi việc nhà, cô chỉ mong sớm học xong, có thể
kiếm ra tiền nuôi sống bản thân rồi rời khỏi đó.

Bọn họ đối xử với cô như thế thì lấy tư cách gì đòi cô phải ra mặt chịu tội thay bọn họ? Nếu họ đối xử với cô tốt một chút, có lẽ cô đã mềm lòng mà đứng ra nhận hết tội lỗi về mình.

Lỗi của cô, dĩ nhiên cô sẵn sàng chịu trách nhiệm, nhưng lỗi của bọn họ, cô muốn bọn họ cũng phải tự gánh vác lấy.

Sau khi nghe Quân Dao nói xong, ông cụ Cố càng cau chặt lông mày.

Ông ngồi một lát cho bình tĩnh lại rồi mới nói.

“Được lắm, được lắm, nhà họ Quân nhỏ xíu không chút tiếng tăm mà dám lớn gan qua mặt Cố gia ta.Ai cho các người lá gan đó hả? Các người sợ sống quá lâu rồi sao?”
Quân Tú Anh sợ đến tái mét mặt mày, cô ta run rẩy bám chặt vào tường.

Quân Dao thì ngược lại, cô vẫn đứng thẳng sống lưng, mặc dù trong lòng rất sợ hãi nhưng cô tự nhủ phải kiên cường đối mặt.

Lúc này Cố Tư Bạch bước lên, nói.

“Ông, cháu có chuyện muốn nói riêng với ông”
Sắc mặt ông cụ dĩ nhiên không tốt chút nào, nhưng nhìn dáng vẻ kiên định của Cố Tư Bạch thì ông ấy gật đầu, phẩy tay với Quân Dao và Quân Tú Anh.

“Các người lui ra ngoài, đợi bên ngoài, nếu dám bỏ đi đừng trách ta vô tình”..


Bình luận

Truyện đang đọc