CÓ THỨ HẠNH PHÚC GỌI LÀ CHỜ ĐỢI KHÔNG NHỈ?


Kết rồi!
Mỗi người đều có 1 bí mật riêng! Chia sẻ hết cũng chẳng phải là cái hay! Ai trong số chúng ta cũng đều cần có 1 bí mật thực sự để dấu riêng trong tâm hồn. Đôi lúc có thể lôi ra để ngẫn nghĩ và suy tư. Bí mật mãi mãi là bí mật! Đôi khi phải giấu thật kín những cũng có lúc cần phải chia sẻ.
Tạm dừng câu chuyện ở đây thật nửa vời và ngang nhưng mà thế thôi! Khi nào có hứng sẽ viết nốt! Sẽ là 1 cái kết không buồn nhưng cũng không vui. Sẽ bất ngờ hơn sự tưởng tượng của mỗi người 1 chút  Thế thôi
Tặng mọi người 1 short fic nhưng chưa xong :))
Suốt 5 tháng qua, em sống trong sự hy vọng chờ đợi anh quay về…

Suốt 5 tháng qua, em song trong những kí ức và hình bóng của anh…
Suốt 5 tháng qua, em luôn tự hỏi đến bao giờ em mới hết yêu anh?...
***
Năm tháng qua cô sống mà không có anh. Cô đang tập quên dần đi sự xuất hiện của anh trong cô, trong tất cả những nói mà cô và anh đã đi qua, đã dừng lại. Cô đang học quên đi những vòng tay ôm ấm áp, siết chặt lấy than hình bé nhỏ của cô trong suốt những ngày đông buốt giá. Cô đang học quên đi bờ vai anh- chốn nương tựa dịu dàng cho long cô. Cô đang học quên… rất nhiều thứ…nhưng chỉ là đang học thôi…
Cô vẫn chẳng thể nào quên nổi anh!
Khép lại cánh cửa trong hang vạn ngăn cửa trong trái tim cô- nơi đó có anh. Đó chỉ là 1 thôi nhưng nó rộng quá! Cô tự hòa mình vào công việc, học tập, những mối quan hệ bạn bè, xã hội… Đôi khi, cô nghĩ phải chăng cô đã quên anh rồi??? Nhưng sự thật là chưa. Chưa bao giờ cô quên được anh cả. Những lúc như thế, bằng 1 cách này hay cách nọ, bằng bất kể 1 cách nào đó, hình ảnh của anh lại xuất trong tâm trí cô mỗi lúc 1 rõ rang, sâu sắc hơn trước.
Những ngày tháng không có anh đối vơi cô như rơi vào địa ngục. Cô quay cuống trong tâm trí đảo điên và sống trong vọng tưởng, mơ hồ. Cô đã sống trong nhung nhớ, đã sống trong tuyệt vọng và có khi đôi lúc là sự mơ tưởng hão huyền. Anh ra đi, để lại cho cô 1 nỗi đau quá lớn. Một khoảng trống trong tim làm cho cô kiệt quệ sức lực. Cô nhớ anh! Cô đi đến mọi nơi anh và cô đã đi. Cô cố tìm lại dòng kí ức trong tim mình về anh. Cô muốn quên anh đi cơ mà??? Nhưng tại sao tất cả chỉ lại càng làm cô nhớ anh thêm đến thế.
Cô đến quán cũ. Nơi cô gặp anh… vào 1 chiều mưa nhẹ nhàng như ngày đầu…
***

Một ngày mưa nhè nhẹ… Từng hạt mưa gieo mình qua khe lá, luồn lách qua tán cây rồi nhẹ nhàng buông mình xuống cửa sổ- nơi cô đang ngồi hý hoách ngồi nghịch cốc café đang bốc khói nghi ngút.
Cô không phải tuýp người thích uống café. Cô ghét đồ đắng nhất là café và chocolate nhưng có lẽ hôm nay là một ngoại lệ nào chăng??? Cô nâng tách café lên đưa vào miệng rồi khẽ nheo mắt một cái. Vị đắng quả thực không hợp với những con người có tâm hồn bay bổng như cô. Cô buông thong người, dựa lưng vào chiếc ghế mệm bông rồi vớ bừa cái gối lên ôm khư khư như thần giữ của. Mùa đông, cái rét lạnh ngắt buốt giá bên ngoài không sao len lỏi nổi vào căn phòng đã đóng chặt kín lại những cánh cửa, chỉ để lại 1 không khí ấm áp trong căn phòng.
“Cạch”…
Một tiếng cựa bàn nhỏ nhưng rứt khoắt làm cho tất cả mọi người đều quay lại nhìn. Tiếng động phát ra từ 1 cặp nam nữ. Chắc họ tranh cãi nhau cái gì đó rồi cô gái đứng phắt dậy và bước thẳng ra phía cửa…
Còn anh, anh đưa ánh mắt nhìn theo cô gái ấy cho đến khi cánh cửa mở ra rồi đóng lại. Anh để ánh mắt tuyệt vọng rơi trên cánh cửa trắng rồi khoáy nhẹ tách café đã nguội ngắt ở trên mặt bàn.
Anh có buồn không nhỉ? Đấy là điều đầu tiên xuất hiện trong đầu cô…

Ngày thứ 2, thứ 3 rồi vài ngày nữa, anh vẫn đến, vẫn gọi 2 cốc nước, 1 cam và 1 cacao nóng. Anh vẫn uống hết cacao nóng và để lại cốc nước cam đã mất hết “sinh khí” còn lại trên bàn. Thật kì lạ! Tại sao anh lại làm vậy??? Một sở thích kì lạ để tưởng nhớ người yêu sao???
…Một ngày đẹp trời… Một ngày có nắng lung linh trong suốt những ngày lạnh giá thấu sướng và ánh sang bị làn mây mờ che khuất…
Cô mang 1 cốc nước cam đặt lên trên bàn anh ngồi trong ánh mặt sứng sỡ nhưng pha chút đượm buồm của quá khứ đau buồn vừa rồi. Và thế là…cô quen anh. Cô gặp anh từ đấy…


Bình luận

Truyện đang đọc