CÓ THỨ HẠNH PHÚC GỌI LÀ CHỜ ĐỢI KHÔNG NHỈ?


- Chào bạn. Tớ là Trang. Nguyễn Quỳnh Trang. Rất vui khi được gặp ấy. Liệu tớ có thể giúp gì được ấy không
- À! Mày cũng lễ phép đấy nhưng lé ra để cho tao xem mặt con bạn mày.- Con nhỏ hống hách lên tiếng.
Láo lòi kèn! Nhưng dù sao cũng hơn bị nó oánh hay ****. Nhưng lé ra giờ con Đào Anh nó chết. Chả may nó hóa thành ma về bắt vạ thì cũng khổ. Thôi cô cháu với nhau chả nhẽ tao lại không giúp mày được 1 lần. Tao hy sinh thân mình vì mày thì tao có chết nhớ làm giỗ nhé con!
- Tớ xin lỗi! Nhưng hình như bạn ý đang ngủ rồi ấy ạ! Mình không nên làm phiền.
- Ngủ á! Nghe thật khó tin tránh ra tao xem nào!- Hống hách thế cái con cờ hó này.
- Ấy bạn ơi! Ai lại làm thế bao giờ!
Đấy! Tôi đã kịp nói hết câu đâu mà nó đã ủn tôi ra rồi. Cái loại người không có chút lịch sự nào như nó nói chuyện cũng bằng thừa. Dạng như mấy con này chỉ có cách cho vào tù mấy tháng ăn cơm tù may ra mới cải tạo, làm đỡ mất mặt mấy đưa như chúng tôi. Nó ngoái ngoái nhìn nhìn rồi “À!’’ lên một tiếng. Con Đào Anh quay lại nhìn nó.

- À! Đào Anh! Lâu lắm không gặp! Mày trốn tao mãi từ sau cái vụ hôm ấy! Giờ mới được tái ngộ! Hân hạnh quá!
Ôi con ơi là con! Thế này là sao! Mày quen loại người như thế hả con! Thất vọng quá. Đào Anh ngửng đầu lên cười 1 cái rõ tươi. Hô hô! Con này hâm rồi! Mày gây thù truốc oán với nó xong giờ lại cười! Thế thì chất rồi cháu gái ạ! Cô sợ cháu rồi!
- Lâu lắm không gặp rồi!- Đào Anh cười tươi nhìn nó.- Đang trêu bà cô tí nên không ra chào mày luôn. Nó chỉ và phía tôi trong khi tôi đang lồm cồm bò dậy- Đấy! Cô tao đấy. Mày làm bà ý sợ rồi đấy!-Nó cười hô hố như con dở ý.
- À! Chào bạn! Hihihi…! Rất vui được quen bạn- Người bạn mới chìa tay ra đỡ tôi lên.
Đào Anh! Tao không phải cô mày mà là kẻ thù của mày Đào Anh à! Mày giỏi lắm! Dám lừa cả cô! Tôi nhăn nhó đứng dậy sau cái đỡ.
- Ờ! Đào Anh thân yêu! Giỏi lắm cháu ạ! Mày nhớ mặt tao đấy!- Tôi hằm hằm nhìn con Đào Anh. Tuổi trẻ làm liều hại bà cô này sợ đứng tim.
- Con đùa cô tí mà!

- Ơ! Đào Anh ơi! Cô mày bằng tuổi mày à! Yêu thế!- Con nhỏ kia quay lại nhìn tôi với cái ánh mặt đầy ngạc nhiên và hiếu kì. Đúng là trẻ con  mà mình thì lớn hơn ai nhể.
- Ờ! Mày chưa thấy chuyện này bao giờ à! Cô họ tao đấy- Nó nói giọng đầy tự hào. Mà cũng đương nhiên có người cô họ tốt tính như tôi cũng đáng tự hào đấy chứ.- Cô ơi!
- Gì! Theo phản xạ tự nhiên tôi trả lời câu gọi của nó
- Đây là Thu Minh bạn của cháu! –Nó chỉ tay vào cái con nhỏ kia.
- Chào Trang! Tớ là Minh! Trần Thu Minh! Rất vui vì làm bạn sợ được!
- À! Sao ăn mặc ghê vậy! Mày đi học kiểu này à!- Đào Anh hỏi bạn nó
- Uây! Hâm à! Ai mặc thế này chả qua ngủ dậy muộn quá chưa kịp thay quần áo! Còn đám bạn tao kia nữa kia nó hộ tống tao đến đây đấy! Chúng nó mà không gọi tao dậy chưa chắc tao đến đây được!-Bạn kia chỉ thẳng về phía sau lưng nhưng đã không thấy đám kia đâu- Đấy chúng nó lại về rồi!
- Ờ! Tao biết rồi!


Bình luận

Truyện đang đọc