CÓ THỨ HẠNH PHÚC GỌI LÀ CHỜ ĐỢI KHÔNG NHỈ?


Hôm nay… một ngày mưa rào của những ngày đầu hè…Bây giờ đã tháng 5 rồi, công việc học hành căng thẳng của mùa thi làm cô bận rộn vô cùng nhưng cô vẫn có những khoảng thời gian lặng lẽ dành riêng cho bản thân cô. Cô đạp xe một cách vô thức đến cầu Long Biên- nơi cô và anh vẫn ríu rít chạy đùa dưới chân cầu. Cô dắt xe xuống hẳn bãi dưới sông Hồng.
Dựng xe lại… Cô dạo bước xung quanh, tiện tay vặt bừa những thứ cỏ dại mọc xung quanh mình. Cô thấy long nhẹ tênh, buồn bã. Cô nhớ anh không??? Cô đã tự hỏi câu này cả hàng trăm lần rồi và đáp án đều là có. Cô rất nhớ anh!
***

- Anh cõng em đi!-Cô năn nỉ bám lấy tay áo anh.
Trước giờ cô vẫn tự hào với anh mắt giả nai của mình có thể thuyết phục mọi con người từ ông bà, bố mẹ và thậm chí cả thầy cô giáo nữa nhưng lần này là một ngoại lệ. Anh nhìn cô với 1 ánh mắt thờ ơ. Hình như anh không quan tâm đến câu nói của cô thì phải? Anh lững thững bước đi không ngoảnh lại nhìn cô lấy một cái. Ánh mắt cô đau đáu nhìn theo anh trong nỗi uất ức, miệng làu bàu… Cô lững thững bước từng bậc cầu thang xuống lòng tràn dâng sự bực bội, hờn rỗi..

Trượt chân… té ùm…
Cô nằm xõng xoài trên bài cỏ. Máu từ chân bắt đầu ưới ra. Mặt cô méo xệch, nước mắt bắt đầu chảy dài trên khuôn mặt cô.


Bình luận

Truyện đang đọc