CỐ TỔNG GƯƠNG VỠ CÒN CÓ THỂ LÀNH SAO


Buổi chiều, Niệm Nguyệt Sơ gọi điện cho Lãng Khiêm, định hỏi anh có tới ăn lẩu cùng hai người hay không thì Lâm Khả Khả ngăn cô lại, nói anh đang đi huấn luyện, lần trước cô gọi anh cũng không nghe, về sau nhận tin nhắn mới biết.
Hai người cùng nhau sắp đồ lẩu, ra chỗ bãi cỏ ở sau vườn, cùng nhau cắm trại.

Trăng sao trên bầu trời đã bắt đầu thức giấc hoạt động.

Trời hôm nay có lẽ sẽ rất mộng mơ.
Niệm Nguyệt Sơ gắp cho bạn cả đống thức ăn, mỗi lần đều khuyên Khả Khả ăn thật nhiều, thiếu nước gắp cả nồi lẩu cho vào cái bát nhỏ xíu ấy.

Lâm Khả Khả thấy vậy vội vàng đánh tiếng bản thân không phải heo, không ăn được nhiều như thế.

Niệm Nguyệt Sơ cười hắc hai tiếng, thong thả nói:
"Một bữa không thành heo được! Gắp thế đã là gì, còn cả nồi lẩu đang chờ bà đây này!"
Lâm Khả Khả giở khóc giở cười.

Như vậy có được tính là nuôi heo ngắn hạn không?
"Khả Khả, nếu sau này tôi giàu, tôi nhất định sẽ mua một mảnh đất ở quê, xây một ngôi nhà đơn sơ.

Ngôi nhà đó luôn mở rộng cửa chờ bà tới.
Niệm Nguyệt Sơ bất thình lình nghiêm túc nói làm Lâm Khả Khả đang gặm chân gà cũng phải ngước lên nhìn.
"Bà cứ làm như sẽ không ai rước bà vậy? Mà nhà của bà có chắc không? Nhỡ đơn sơ quá một trận mưa quét qua thổi bay lóc thì lên báo luôn đấy!"

Lâm Khả Khả hài hước trêu đùa.

Niệm Nguyệt Sơ phì cười, giả bộ suy nghĩ một chút mới cân nhắc nói
"Vậy thì lúc đó tôi chuẩn bị cho bà một cái ô trong suốt, bà sẽ làm concept lãng mạn tuổi già dưới trời mưa bão tố được không?"
"Không dám! Lúc đó sức khỏe tôi yếu kém rồi, không chịu nổi sự dữ dội như thế."
Hai người vừa ăn vừa nói vừa cười, hiếm có dịp được vui vẻ như lúc này.
Ăn xong cả hai cùng bày một bàn trà.

Trà này Niệm Nguyệt Sơ được Dương Dực tặng, cũng chưa thử qua lần nào, chỉ nghe cậu ta nói giúp điều hòa giấc ngủ, an thần.

Bây giờ cũng có dịp dùng tới.
Niệm Nguyệt Sơ khéo léo pha trà, bình tĩnh tráng qua từng lần nước lại nhẹ nhàng uyển chuyển rót trà vào ly.

Trước qua năm lần, khi nước trà được trút bỏ những đắng chát của trà, chỉ còn lại những gì tinh túy, trong trẻo nhất liền nghiêng tay rót trà ra ly sành màu xanh.

Ánh trăng sáng trên bầu trời chiếu rọi, như mang hào quang trong ly trà nhỏ.
Hai người cùng nhau thưởng thức trà, chầm chậm ngâm nga.
"Nguyệt Sơ, Lãng Khiêm là người đàn ông tốt!"
Lâm Khả Khả hơi nghiêng mình nhìn cô, nói nửa vời nhưng ngụ ý rất rõ ràng.

Cô nàng là muốn nhắc nhở Niệm Nguyệt Sơ bên cạnh những đau lòng còn có những hi vọng.

Lãng Khiêm chính là một trong những hi vọng mới.

Tình cảm của anh, nhìn qua kẽ mắt ai cũng đều thấy, chỉ có Niệm Nguyệt Sơ đồng ý hay không thôi.
"Lãng Khiêm là người đàn ông tốt.

Tôi thật lòng chúc phúc cho anh ấy! Mong rằng người tốt như thế sẽ gặp được người xứng đáng.

Cả bà nữa, tôi cũng dành điều ước thứ hai của mình cho bà đó.

Tôi mong bà có một cuộc sống tốt, có một người yêu thương thật lòng và luôn vui vẻ."
Niệm Nguyệt Sơ cười như trẻ con, nhìn nồi lẩu sôi, gắp ít rau vào bát.
"Còn bà, bà ước gì cho bản thân?"
Niệm Nguyệt Sơ lắc đầu, không chút nghĩ ngợi lên tiếng.
"Không ước gì cả.


Điều ước cuối cùng tôi dành cho mẹ mình mất rồi.

Tôi cũng không có gì để ước!"
Lâm Khả Khả nghe bạn nói, khẽ ngẩng lên trời kìm chế nước mắt đang dần phủ một tầng mỏng.

Niệm Nguyệt Sơ nếu được tình yêu đáp lại có lẽ đã không như bây giờ, ánh mắt lúc nào cũng có nét buồn.
"Nguyệt Sơ, tôi hỏi thật bà có từng trách Cố Thời Kha không?"
"Không trách được.

Tôi không có quyền.

Mọi thứ trên đời đều có thể quyết định chỉ tình yêu là do con tim quyết định.

Tôi không thể bắt một người không yêu tôi làm mọi thứ cho tôi, là tôi tự lao vào mà.

Tôi chỉ trách bản thân lao vào rồi mới biết thế nào là nghiệt ngã.

Lúc muốn rút ra thì lún quá sâu rồi.

Không hối hận nhưng cảm thấy thật sự đau khổ!"
"Đừng nghĩ nữa.

Sau này sẽ tốt thôi."
Lâm Khả Khả đưa tay gạt nước mắt, nghiêng đầu mỉm cười với Niệm Nguyệt Sơ.
"Khóc gì chứ.


Sáng chúng ta mới khóc một trận đấy!"
Niệm Nguyệt Sơ uống ly trà, vội vã ngẩng lên ngắm bầu trời.

Thì ra nước mắt có thể lây, chỉ là khác nhau về mùi vị của cảm xúc.
"Nguyệt Sơ, bà là một cô gái đặc biệt, dịu dàng và tốt bụng lại thích chăm sóc người khác.

Vì thế tôi mới muốn làm bạn với bà.

Nhớ không, lúc trước khi tôi mới lên thành phố, bà giống như gà mẹ ấy.

Tôi còn phải cảm thán bà hơn cả mẹ tôi cơ."
"Biết chứ.

lúc đó có lúc nào bà không để tôi phải nhắc nhở đâu.

Tôi thiếu nước buộc mọi thứ lên người bà luôn!"
Niệm Nguyệt Sơ vừa cười vừa thưởng trà.

Năm tháng thanh xuân của cô cũng đẹp lắm, đẹp về tình bạn nhưng lại tan tành về tình yêu..


Bình luận

Truyện đang đọc