CỐ TỔNG GƯƠNG VỠ CÒN CÓ THỂ LÀNH SAO


Lâm Khả Khả ở lại hai ngày mới trở về Vân Trung.

Lúc ở bên Niệm Nguyệt Sơ liên tục nhõng nhẽo đòi chuyển về đây ở nhưng đành phải chấp nhận lụi bại trước ý trí sắt đá của Niệm Nguyệt Sơ.

Trước khi đi, Lâm Khả Khả còn lưu luyến không rời, phải mãi mới chịu ra sân bay.
Niệm Nguyệt Sơ trở về một mình với căn phòng trống, quyết định dọn dẹp một chút.

Cô dành cả buổi thay đổi lại nội thất, đặt thêm nhiều thứ màu xanh lá, tự mình sơn sửa lại căn phòng.

Thật ra nhà của Niệm Nguyệt Sơ diện tích không lớn, chỉ là biết cách thiết kế nên trông rộng rãi hơn.
Niệm Nguyệt Sơ sửa sang mất cả một ngày, cả người lấm lem còn có cả những vết sơn xanh trên áo bảo hộ và vài vạt tóc.

Niệm Nguyệt Sơ mệt nhoài ngồi một góc, cô còn góc phòng bếp là chưa trang trí xong.

Niệm Nguyệt Sơ từ lâu rất lười nấu ăn.

Cô có một mình, lại dành nhiều thời gian ở xưởng, chủ yếu toàn đặt cơm ngoài nhưng trong nhà vẫn muốn dành một chút không gian cho góc nấu nướng.

Khi nổi hứng hoặc có người đến cũng tiện hơn.
Công cuộc bày trí vậy mà hết trọn 1 ngày.


Tính thêm cả thời gian dọn dẹp là tới đêm khuya.

Niệm Nguyệt Sơ nhìn sự đổi mới của mình cực kì ưng ý.

Trông tổng thể có sức sống hơn hẳn.
Niệm Nguyệt Sơ nhìn cái bụng đang réo của mình, chợt nhớ ra bản thân từ trưa đến giờ vẫn chưa ăn.

Cô mải dọn dẹp nên quên luôn chuyện đó.

Không để cái bụng chịu ấm ức, Niệm Nguyệt Sơ vào tạm trong phòng bếp, mang gói mì tôm còn lại duy nhất ra chỗ bàn ở phòng khách ăn.

Ăn xong thì đi tắm rửa rồi ngủ tận đến sáng.
Hôm sau, Niệm Nguyệt Sơ đến phân xưởng, mọi người thấy cô mừng ra mặt, đặc biệt là Dương Dực.

Anh tưởng cô bỏ mọi người lo đến mất ăn mất ngủ.

Bây giờ thấy tổ tông rồi, vui thiếu nước viết hẳn chữ trên mặt.
Niệm Nguyệt Sơ nghe Dương Dực trách móc một hồi cũng không ngăn anh, để anh xả hết cảm xúc trong lòng rồi mới hỏi tình hình của phân xưởng.

Tới trưa thì cùng mọi người đi ăn.
Lúc Niệm Nguyệt Sơ và Dương Dực đi qua chỗ Cố Mễ Đình, Dương Dực thấy cô thất thần liền gõ tay xuống bàn đánh động.
"Có chuyện gì mà em như người mất hồn thế?"
Cố Mễ Đình giật mình, nhìn rõ hai người là ai mới bình tĩnh trở lại, thần người nói.
"Em có lẽ uống phải thuốc đểu nên tâm thần có vấn đề rồi?"
Dương Dực lập tức quan tâm nhắc nhở.

Niệm Nguyệt Sơ cũng nhìn sang xem xét tình hình.
"Sao lại uống thuốc linh tinh thế? Phải tìm hiểu kĩ càng chứ."
"Anh đúng là...!Ý em là em bị ngốc mới đi crush một người đầu gỗ á.

Thế không phải em có vấn đề về tâm thần thì là gì?"
"Em đơn phương anh ta?"
Niệm Nguyệt Sơ lạnh nhạt hỏi.
Cố Mễ Đình được nhắc tới người thương không giấu nổi sự xấu hổ đáng yêu, mặt bất giác đỏ lên như cà chua chín, cười như cô công chúa nhỏ, giơ tay lên minh họa.
"Dạ cũng không tính là đơn phương cho lắm.


Dù sao em cũng là một chút yêu yêu còn thích thì hơi lâu lâu thôi."
Niệm Nguyệt Sơ nhìn biểu hiện của cô cũng thấy đáng yêu.

Cô ở tầm tuổi đó cũng như vậy, mọi ngây ngô đều trải ra hết.
"Vậy thì em cưa đổ anh ta đi."
Dương Dực, một con người mù tịt về tình yêu lúc này đang làm quân sự kiêm trợ lý tư vấn tình cảm một cách đầy nhiệt huyết.
"Em cũng định thế nhưng em sợ bị từ chối.

Lúc đấy em biết dấu mặt vào đâu? Dù gì đó cũng là bạn của cậu em còn lớn hơn em nữa."
Cố Mễ Đình thở dài nói.

Rõ ràng đã suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn không dám làm.
"Vậy thôi.

Em đừng thích anh ta nữa.

Em thích người khác đi!"
Dương Dực nhanh, gọn, lẹ đề xuất.

Phương án vô cùng hợp lý có điều đối phương nhìn anh đầy xắt xéo.
"Rốt cuộc anh đã yêu ai chưa vậy? Anh đến chọc tức em đúng không?"
Cố Mễ Đình tức giận lườm anh, hậm hực đi mất bỏ lại Dương Dực nghệt ra vì chưa hiểu lí do.

Anh chàng nhìn theo bóng cô nàng lại đưa mắt về phía Niệm Nguyệt Sơ, đầy đau khổ nói.
"Chị, em làm gì sai ư? Cô ấy bảo không thích mà, không thích người này thì còn người kia có gì sai đâu."

"Niệm Nguyệt Sơ bất lực vỗ vai anh ta, giọng đầy cảm thán.
"Cố Mễ Đình chắc bực mình lắm.

Gặp từ một đầu đất này tới một đầu đất khác."
"Chị, không phải chúng ta nên làm như thế sao?"
Dương Dực vẫn ngốc nghếch tìm ra nguyên nhân.
"Trong trường hợp này, cậu đề xuất gì cũng không có kết quả đâu, kệ cô ấy thôi.

Cô ấy sẽ nhờ đến tổ tư vấn của mình.

Còn cậu nói không đúng ý làm con gái nhà người ta giận rồi kìa."
Dương Dực chỉ vào bản thân, chỉ tới Niệm Nguyệt Sơ lại chỉ về phía bóng dáng đã biến mất, diễn kịch câm bày tỏ nỗi lòng.
"Cậu không sai, đất trời không sai, là những người đang yêu khó hiểu!"
"Chị, em có nên xin lỗi cô ấy không?"
Dương Dực như nhà bác học trầm luân suy nghĩ.
"Tùy cậu thôi."
Niệm Nguyệt Sơ thốt xong câu này mí mắt giật giật.

Sao cô lại có cảm giác vừa xúi dại vậy nhỉ? Sẽ không có chuyện gì đấy chứ?.


Bình luận

Truyện đang đọc