CỐ TỔNG SỦNG THÊ



“Ổi đồi, xin lỗi nhé, chị bất cẩn quá.
Chị vẫn còn dư một chiếc váy, hay là để chị lấy cho em gái mượn nhé.

Dù sao dáng dấp chúng ta cũng giống nhau, em gái sẽ không để ý chứ?”
Mộ Diệp nói xong lập tức nhìn về phía ông nội đang đứng trên sân khấu.
Dưới tình huống quan trọng như vậy mà lại dám làm chuyện đê tiện thế này, sắc mặt ông không khỏi trở nên tối sâm.


Sợ rằng ông nội đối với Mộc Mai vô cùng thất vọng rồi.
Cố Nam ở một bên cau mày.

Cái trò này của Mộc Diệp thực sự đáng khinh, đúng là không biết nhìn đại cục.
Cố Văn đương nhiên nghe thấy tiếng bàn luận của mọi người, khuôn mặt anh lập tức lộ ra thần sắc lạnh nhạt.

Ngay khi cánh tay Cố Văn mới vừa giơ lên, liền bị Lăng Khải ấn vào xe lăn.
Lăng Khải lắc đầu với Cố Văn.

Cố Văn lăn xe đến bên cạnh Mộc Mai, từ đoạn bị rách kia, xe hết phần đó xuống.
Vốn là váy có đuôi, giờ đã trở thành một chiếc váy ngắn.
Cố Văn cầm chỗ vách rách trên tay, đưa cho Mộc Diệp: “Tôi thực sự cảm ơn chị họ đã giúp Mộc Mai thay đổi hình tượng trước đây.”
Sắc mặt Mộc Diệp không dễ coi.

Vốn dĩ cô ta vốn muốn Mộc Mai mất mặt trước mọi người.

Nhưng không ngờ nhờ sự thay đổi của Cố Văn, Mộc Mai lại càng trông xinh đẹp, lả lướt hơn.
“Không cần cảm ơn, tôi không cố ý.
Chỉ là váy của em gái khiến bước đi lề mề.

Sau khi trở thành như này, vừa hay thuận tiện, lại tôn dáng.”
Cho dù giờ phút này Mộc Diệp không vui thế nào, cô ta cũng chỉ có thể nói như vậy, dù sao chuyện này là do cô †a gây ra.

Nếu không đổi dược, Mộc Mai chỉ có nước đào lỗ chui xuống.

Nhưng Cố Văn lại ra ta, muốn Mộc Mai mất mặt xem ra không thể rồi.
Thấy mọi chuyện sau đó đã dần lắng xuống, sắc mặt của Mộc Đoàn trên sân khấu trở lại bình thường một chút.

Ông không cần suy xét cũng biết ai làm chuyện này.
Mộc Đoàn thờ ơ liếc nhìn Mộc Diệp.
Mọc Diệp tránh né, cúi đầu.
Sau khi tiệc rượu kết thúc thì Mộc Mai chào ông nội, chẳng thèm để ý tới một nhà chú thím rồi đi theo Cố Văn ra ngoài.
Mộc Đoàn nhìn thấy đám người đi thì sắc mặc âm trầm xuống, ông đưa †ay tát Mộc Diệp một bạt tai.

Mộc Diệp hét lên: “A, sao ông nội lại đánh cháu?”
Mộc Sĩ và Tô Ngọc Vân đứng bên cạnh thấy thế thì giật mình: “Mộc Diệp cũng không có làm gì sai, sao ba lại đánh con bé?” Trên mặt Tô Ngọc Vân lộ ra nét không vui, cho dù Mộc Đoàn là ông nội của Mộc Diệp thì cũng không nên đánh con gái yêu của bà ta như thế.
“Hỏi nó xem vì sao tôi lại đánh nó?
Chẳng lẽ cô không biết hôm nay là ngày gì à? Lại còn dám gây khó dễ cho Mộc | Mai trong trường hợp này?”.


Bình luận

Truyện đang đọc