CỐ TỔNG SỦNG THÊ



Đáy mắt Cố Văn thoáng qua một tia sáng.

Mộc Diệp càng được Mộc Đoàn yêu chiều thì cơ hội kế thừa công ty sau này của cô ta càng lớn, dĩ nhiên là phải lấy lòng ông lão rồi.
Hôm nay Mộc Mai mặc lễ phục, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.

Nếu phải so sánh giữa Mộc Mai và Mộc Diệp, anh cảm thấy Mộc Mai hơn hẳn.
“Ông ơi, cháu thấy Mộc Mai cũng về rồi.


Cháu đi xem một chút.” Mộc Diệp như có như không, nhắc nhở Mộc Đoàn.
Cô muốn xem thử Mộc Mai đã chuẩn bị cái gì.

Mộc Đoàn lập tức gật đầu: “Đi đi, đừng gây rắc rối cho ông nội nữa.

Con bé mày không cần làm phiền ông đâu”.
Trong lòng Mộc Diệp run lên.

Ông cụ đang ám chỉ mình đừng gây chuyện với Mộc Mai.

Nhưng nếu Mộc Mai làm cho ông nội xấu hổ trong dịp như này, ông nội chắc chắn sẽ ghét cô ta hơn.
“Ông nội yên tâm đi, hôm nay là tiệc mừng thọ của ông, làm sao cháu lại khiến ông mất mặt được? Ông đừng lo, cháu chỉ muốn tìm em gái buôn chuyện thôi.


Mấy hôm nay cháu còn chưa nói được với em ấy câu nào.” Sau khi Mộc Diệp nói xong, nặng nề kìm ghìm chặt mấy chữ cuối, như là đang kìm nén sự ưu tư trong lòng.
Mộc Diệp kéo Cố Nam đến trước Cố Văn và Mộc Mai.

Dù ngồi trên xe lăn nhưng gương mặt tuấn tú, sắc sảo của Cố Văn vân không khiến người khác không thể rời mắt.
Dù có đẹp trai thì sao? Anh ta cũng chỉ là một thằng què, sau này không thể thừa kế cơ nghiệp của gia tộc, suy cho cùng cũng chỉ là một tên phế vật.
“Mộc Mai, nếu không phải ông nội mời đến, e rằng cô đến cả cổng cũng chẳng vào được.

Năm năm rồi chưa được tham gia bữa tiệc lớn như vậy, có phải hôm nay cảm thấy rất hoành tráng, rất khí thế không?”
Giọng điệu của Mộc Diệp ngoa ngoät, cay nghiệt, hoàn toàn vứt bay cái bộ dáng khi đứng trước mặt ông cụ.
Mộc Mai mỉm cười, đoan chính, thoải mái: “Chị họ nói không sai.

Chỉ là em do ông nội mời, còn không biết chị họ do ai mời nhỉ? Chú hay thím?”
“Đúng là lưỡi không xương, dùng có thể thì mày cũng không thắng được tao.” Mộc Diệp giơ tay nắm lấy cánh tay của Cố Nam, như kiểu cố thể hiện.
Lăng Khải nhàn nhạt liếc nhìn Mộc Diệp, sau đó quay sang nhìn Cố Nam: “Anh Nam, mặc dù hôm nay quần áo của hai người thoạt qua thì giống nhau, nhưng anh không nghĩ quần áo của Mộc Diệp có vẻ cao cấp hơn sao?”

“Có gì khác nhau sao?” Quần áo của Cố Nam và lễ phục của Mộc Diệp đều do Mộc Diệp tự may.

Anh ta chỉ có mỗi việc mặc chúng để cùng Mộc Diệp đến dự tiệc mừng thọ thôi.
Lăng Khải đứng bên vòng vo với Cố Nam một hồi, sau đó lại quan sát quân áo: ‘Mặc dù màu sắc quần áo của hai người rất giống nhau, đều là màu đen, nhìn rất hợp nhau.

Nhưng anh biết đấy em là một nhà thiết kế, nhìn kỹ quần áo của hai người có phần không hợp nhau.”
“Lăng Khải, anh có ý gì? Đừng có cố tình gây chia rẽ, trang phục của tôi mà Cố Nam là hàng đặt theo yêu cầu!”
Trên mặt Mộc Diệp lộ ra vẻ bất mãn.
Cô ta đã tiêu tốn rất nhiều tiền và thời gian dài cho bộ váy này, vậy mà chỉ vì một câu của người đàn ông này là xong sao? “Chỉ là một bộ quần áo thôi, cậu cần gì phải so đo.” Giọng điệu của Cố Văn nặng nề hơn trước, đại khái cũng đoán ra có gì đó không ổn rồi.
Mộc Diệp nhanh chóng thay đổi chủ đề: ‘Mộc Mai, hôm nay là đại thọ 70 †uổi của ông nội, sao mày không mang quà đến? Hay mày nghĩ được ông nội mời đến thì không cần quà cáp gì nữa?”.


Bình luận

Truyện đang đọc