CỐ TỔNG SỦNG THÊ

Chương 158

Đôi mày kiếm của .John nhăn nhúm vào một chỗ: “Chắc là người ở địa phương khác.”

“Dạ Quang?”

“Cái này…” .John không biết trả lời như thế nào.

Chẳng biết Dạ Quang nghe ai nói ông chủ có một gương mặt điển trai dưới lớp mặt nạ nên anh ta luôn muốn ăn một bữa tối với ông chủ.

“Sai người đến báo cho anh ta biết, nếu như anh ta vẫn làm những chuyện như thế này, tôi sẽ cho anh ta biết thế nào là lễ độ.” Trên mặt Kiêu Vĩ Thành lộ vẻ không kiên nhãn, tên đàn ông đó hay huênh hoang khoác lác làm cho người †a chán ghét.

“Còn có một việc, gân đây bên cạnh Dạ Quang xuất hiện một người phụ nữ…”

John nói xong thì thoáng nhìn vẻ mặt của Kiêu Vĩ Thành.

“Như vậy đúng lúc, tôi có thể tránh được phiền phức.” Kiêu Vĩ Thành dựa lưng trên ghế sô pha và nhắm mắt lại.

Suốt một đêm ngồi trên máy bay để bay khẩn cấp đến nơi này, thật sự có hơi mệt mỏi, anh ta có ý định muốn nghỉ ngơi một chút.

“Ông chủ, có lẽ là người phụ nữ đó đã xúi giục Dạ Quang rồi bảo anh ta…”

“Bảo anh ta đến gây phiền phức cho tôi?” Kiêu Vĩ Thành chẳng hề bận tâm, anh ta không sợ bất cứ kẻ nào khiêu khích, chẳng qua anh ta chỉ cảm thấy không kiên nhãn mà thôi.

Kiêu Vĩ Thành chợt nhớ đến cái gì, đặt ra một công việc cho .John: “Cho người bảo vệ Tô Hà My an toàn, hơn nữa phải để Dạ Quang nảy sinh hứng thú với cô ta.”

“Vâng… Hả? Ông chủ, làm sao anh biết người phụ nữ đó tên là Tô Hà My?

Cô ta không phải do anh phái đi đó chứ?” John có chút khiếp sợ.

“Tôi hơi mệt, nghỉ ngơi một chút, việc của công ty cậu cứ tiếp tục xử lý.

Nếu ngày mai hai người bọn họ lại đến thì cậu cứ tìm cớ ứng phó, tóm lại trong vòng một tháng không thể ký kết.”

Bên kia.

Mộc Mai và Bạch Lâm Anh trở lại khách sạn, tiếp tục điều tra tài liệu. Mộc Mai vô cùng nghiêm túc và tập trung khiến cho Bạch Lâm Anh thêm vài phần kính trọng đối với cô.

Tuy bề ngoài của cô gái này không quá xuất sắc nhưng diện mạo cũng dễ nhìn khiến người ta cảm thấy thoải mái.

Mộc Mai đưa ra một phương án khác: “Bạch Lâm Anh, tôi cảm thấy ngày, mai chúng ta cần phải thay đổi suy nghĩ…

Bạch Lâm Anh nghe thấy rất bất đắc dĩ. Anh ta biết bất kể Mộc Mai có chuẩn bị nhiều như thế nào thì trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể ký kết được. Nhưng lời này anh ta không dám nói ra, anh ta không muốn đả kích đến sự tích cực của cô ấy.

Mộc Mai nói ra phương án mình đã chuẩn bị một lần nữa, bỗng nhiên hai mắt Bạch Lâm Anh tỏa sáng, cảm thấy ý tưởng của cô gái này rất độc đáo.

“Mợ hai, mợ chắc chắn như vậy có thể thành công không? Những người kia hơi coi thường chúng ta, họ cũng không có thành ý muốn hợp tác.”

Mộc Mai gom hồ sơ lại một chỗ.

“Tôi không dám đảm bảo họ nhất định sẽ ký, nhưng ít nhất cũng sẽ không để bọn họ dễ chịu, xem như chúng ta hạ uy phong của bọn họ một lần”

Bình luận

Truyện đang đọc