Trang Điềm Điềm bĩu môi "thật buồn nôn!"
Vừa dứt câu, cô liền quay mặt đi...chân bước vội vàng về phía cổng chính.
Thẩm Cảnh Liên nhíu mày "Trang tiểu thư là đang ghen sao?"
Trang Điềm Điềm khựng bước nhưng không thèm quay đầu lại nhìn, tức giận thốt lên "Tại sao tôi phải ghen? Thẩm Cảnh Liên, anh nên biết vị trí của mình ở đâu".
Thẩm Cảnh Liên lạnh mặt "cô ấy thật sự tức giận rồi sao?"
Thẩm Cảnh Liên liền chuyển ánh mắt lên người Trang Thiên Tích nhưng thấy cậu đang giả chết., Thẩm Cảnh Liên nheo mắt "nhóc con này...thật sự thấy chết không cứu sao?"
Đọc được suy nghĩ trong đầu Thẩm Cảnh Liên, Trang Thiên Tích lạnh giọng buông một câu "tự làm tự chịu, trách ai bây giờ!"
Ngay sau đó, Trang Thiên Tích liền nhanh chân đuổi theo mẹ mình...
Trang Điềm Điềm đã đi càng lúc càng xa dần...
Thẩm Cảnh Liên đẩy San San ra và vội vàng lăn xe theo...
Trang Thiên Tích há hốc mồm "mẹ như thế này thì có được tính là bỏ con giữa chợ không đây ta?
Thẩm Cảnh Liên cố gắng để đuổi theo Trang Điềm Điềm nhưng không tài nào đuổi theo kịp. Thấy bóng dáng yêu kiều của cô trước mắt nhưng đuổi mãi vẫn không kịp.
Hơn bao giờ hết, vào thời điểm này...anh thấy mình thật sự quá vô dụng.
Trang Thiên Tích lắc đầu "haiz...trên đời này, việc làm ngu xuẩn nhất của loài người là tự lấy đá đập chân mình!"
Trang Điềm Điềm như cảm nhận được có người đang bám theo mình, cô quay đầu nhìn lại thì thấy Thẩm Cảnh Liên đang cố gắng lăn xe theo cô...phía sau lưng anh là Trang Thiên Tích đang đi thong thả, hai tay cho vào túi quần.
Lúc bấy giờ Trang Điềm Điềm mới chợt nhớ ra rằng mình đã bỏ quên con trai..."mình đúng là người mẹ vô tâm, thế mà lại bỏ quên cục cưng!"
Bíp...bíp...
Cửa xe vừa mở ra, San San đã nhanh chóng bước xuống..."các người đang chơi trò đuổi bắt à?"
*Làm ơn lên xe cả đi.
Trang Thiên Tích cảm thấy mình và mẹ đang ở xứ lạ quê người, không quen đường xá và phong tục tập quán nơi này, cậu khẽ nói với mẹ mình "mẹ à...chúng ta cứ theo cô ta về trước đã...ít ra thì trong khoảng thời gian này mẹ con mình sẽ khỏi phải tốn tiền thuê khách sạn!"
Trang Điềm Điềm quay mặt đi...
Mẹ à...nghe con một lần đi, con nghĩ rằng mình sẽ gặp khó khăn và kẻ xấu khi lang thang trên phố. Ở đây cái gì mình cũng không biết, lạ lẫm với mọi thứ.
Trang Điềm Điềm nghe lời con trai nên ngồi vào xe nghiêm túc. Mặt cô đang lạnh lùng u ám nhìn ra đường phố đang tấp nập xe cộ.
*Anh yêu, anh thấy đói chưa?
Thẩm Cảnh Liên nheo mắt "Cố San San!"
San San nhún vai "Thẩm Cảnh Liên, anh có vẻ như rất tức giận với bạn gái của mình thì phải!"
Trang Điềm Điềm ngồi ghế sau, nghe hai từ bạn gái thì ghét bỏ bĩu môi!
Thẩm Cảnh Liên nhìn vào kính, thấy được Trang Điềm Điềm đang rất tức giận thì khẽ cười...nụ cười xuất hiện rồi biến mất nhanh như cơn gió.
Xe vừa về đến lâu đài, quản gia đã đưa hai mẹ con Trang Điềm Điềm và Trang Thiên Tích về phòng nghỉ ngơi.
Thẩm Cảnh Liên cũng được đưa về phòng nghỉ ngơi, cánh cửa phòng vừa được mở rộng, Thẩm Cảnh Liên nhìn đến xuất thần "đúng là một căn phòng nguy nga!"
Thẩm Cảnh Liên vừa tắm rửa xong đã lấy điện thoại ra liên lạc với bác sĩ, người chịu trách nhiệm về việc chữa trị đôi chân cho anh. Phải nói là ở Đại Công Quốc y học đứng hàng đầu thế giới.
Bất chợt có vòng tay mềm mại ôm chặt, Thẩm Cảnh Liên nheo mắt "San San, em đừng đùa mơn trớn như thế!"
*Cảnh Liên, anh định qua cầu rút ván sao? Rõ ràng đã hứa sẽ làm người yêu của em 24 giờ mà.
"San San à! Giả tức là giả, em nên biết điểm để dừng lại".
*Cảnh Liên, tại sao vậy anh? Tại sao anh lại không thể chấp nhận em? Không phải anh luôn quan tâm đến em sao? Chẳng lẽ giữa em và anh chỉ dừng lại ở những sự quan tâm vô nghĩa đó thôi sao?
"San San, anh chỉ xem em như một người bạn thân mà thôi! Không hề có tình cảm trai gái".
*Em có chỗ nào không tốt hả anh?
"Vấn đề không phải là tốt hay không, chúng ta sinh ra vốn không thuộc về nhau. Em nên hiểu điều đó!"
Nước mắt San San rơi lã chã "Cảnh Liên, em không thể sống thiếu anh...thời gian qua em rất đau khổ vì nhớ anh, em đến Hoa Hạ để tìm anh mấy lần nhưng không được gặp anh!"
"Anh không thường xuyên ở trong nước!"
*Cảnh Liên, anh hãy một lần chấp nhận em, có được không?
"Anh xin lỗi! Anh không thể".
*Tại sao?
"Tại vì em không phải là mẫu phụ nữ anh thích!"
San San cười lạnh "vậy mẫu phụ nữ mà anh thích chính là loại phụ nữ ngốc nghếch như Trang Điềm Điềm sao?"
"Đủ rồi San San!"
*Thẩm Cảnh Liên, anh vừa phải thôi! Em đã đợi anh cả thanh xuân...cuối cùng thứ mà em nhận được từ anh là sự lạnh nhạt của anh sao?
Thẩm Cảnh Liên thở dài "San San, anh đã nói với em rất nhiều lần rồi...chúng ta chỉ có thể là bạn thân!"
*Cảnh Liên, em thật sự yêu anh mà!
"Đừng lãng phí thời gian vì anh nữa San San".
San San không cam tâm, cô nhào đến ôm lấy Thẩm Cảnh Liên và hôn lên môi anh nhưng anh né mặt qua.
Thẩm Cảnh Liên đẩy San San ra và lăn xe rời khỏi phòng...
*Cảnh Liên, nhưng vẫn chưa hết 24 giờ giao hẹn giữa anh và em.
"Em vẫn còn cố chấp như vậy sao San San?"
*Cảnh Liên...
"Như thế là đủ rồi San San!"