CÔ VỢ BẤT ĐẮC DĨ CỦA THẨM TỔNG TÀI

Nắng sớm vừa lên, ánh nắng mai rơi xuống vườn hoa thạch lựu, Thẩm Cảnh Liên ngắm đến say sưa!

Alicia vừa trở về từ những nhiệm vụ đặc biệt, thấy dáng vẻ u sầu của Thẩm Cảnh Liên, Alicia bước đến bên cạnh Thẩm Cảnh Liên…đã rất lâu rồi, kể từ ngày chia tay nhau ở Thụy Sĩ vào mùa thu năm ấy, Alicia chưa được gặp lại Thẩm Cảnh Liên. Đây cũng được xem là sự trùng phùng sau nhiều năm xa cách, năm xưa Alicia vì thấy Thẩm Cảnh Liên cùng San San quá thân thiết nên đã ngăn cản thứ tình cảm không nên có giữa San San và Thẩm Cảnh Liên.

‘Cảnh Liên, cậu khỏe chứ?’

“Khỏe! Cảm ơn”

Alicia mỉm cười và khẽ gật đầu!

“Có tìm ra được chút manh mối nào không?”

Alicia khẽ cười, còn không quên giúp Thẩm Cảnh Liên đẩy xe lăn lên bậc thềm và tiến vào sảnh…

Thẩm Cảnh Liên thở dài “đôi chân này của tôi thật quá vô dụng”.

Alicia lấy từ túi áo ra chiếc huy hiệu rồi đặt lên bàn “có nhặt được thứ này…”

Thẩm Cảnh Liên cầm lấy nhưng trầm tư thật lâu…“huy hiệu hình chim hải âu…mình đã từng nhìn thấy ở đâu rồi thì phải, quen mắt lắm!”

Alicia thấy Thẩm Cảnh Liên khó coi chau mày thì khẽ hỏi “Cậu sao thế? Cậu biết nó à?”

“À! Tôi đã từng nhìn thấy những chiếc huy hiệu tương tự thế này…nhưng tôi nghĩ không ra là đã từng nhìn thấy chúng ở đâu”.


Alicia cười cười “chắc là của bọn khủng bố!”

“Khủng bố sao?”

‘Tôi đoán vậy!’

Thẩm Cảnh Liên nhíu mày.

Alicia phân trần “Thằng bé đột nhiên bị ám sát…nơi xảy ra vụ việc lại xuất hiện chiếc huy hiệu này! Tôi dám chắc bọn chúng là thành phần khủng bố”.

Thẩm Cảnh Liên không lên tiếng, mắt nhìn chăm chú vào chiếc huy hiệu “mình đã từng nhìn thấy nó ở đâu nhỉ!”

Alicia khẽ hỏi “thế bao giờ thì cậu mới tiến hành điều trị đôi chân?”

“Con trai tôi đang gặp chuyện, tôi không có tâm trạng!”

‘Cảnh Liên à, chỉ ngần ấy năm không gặp mà cậu đã thay đổi nhiều quá. Hơn nữa, cũng đã có con trai rồi, chúc mừng cậu!’

“Alicia, anh cũng đã thay đổi nhiều so với trước đây, cũng sắp trở thành Đại Công Tước đời tiếp theo rồi”.

Alicia nghiêm mặt “mỗi người chúng ta đều có sự thành công riêng của mình! Tôi hy vọng cậu sẽ giữ lời hứa năm xưa…tránh xa San San ra, càng xa càng tốt!”

Thẩm Cảnh Liên lạnh lùng lên tiếng “Thẩm Cảnh Liên tôi đương nhiên sẽ giữ lời hứa, vã lại tôi vốn chỉ xem San San như một người bạn…thứ tình cảm tôi dành cho cô ấy chỉ dừng lại ở tình bạn, không phải vì yêu thích cô ấy! Vậy nên, anh không cần nói thì tôi cũng sẽ không bao giờ đặt tình cảm nam nữ lên người cô ấy. Đó là suy nghĩ trước đây của tôi, còn hiện tại thì càng không thể, vì tôi đã có vợ và con”.

Vừa dứt lời, Thẩm Cảnh Liên nhặt lấy chiếc huy hiệu cho vào túi rồi lăn xe rời đi, anh muốn đến bệnh viện để xem Trang Thiên Tích thế nào.

Alicia nhìn theo Thẩm Cảnh Liên, cho đến khi anh lăn xe ra khỏi cổng của tòa lâu đài.

…………

Reng…

“Có chuyện gì?”

Nhị thiếu gia…tôi đã đến Đại Công Quốc, trưa nay tôi sẽ đến lâu đài của Đại Công Tước đón cậu!"

Thẩm Cảnh Liên tắt máy, lấy chiếc huy hiệu ra quan sát…vắt óc suy nghĩ nhưng không thể nhớ ra nổi là đã được nhìn thấy ở đâu.

……………


Trang Điềm Điềm ngồi ủ rũ trước hàng ghế bệnh viện, thỉnh thoảng cô lại đưa mắt nhìn về phía phòng chăm sóc đặc biệt…rồi chợt khóc “Tích nhi, con sẽ không sao mà!”

Thẩm Cảnh Liên nhẹ nhàng đến bên cạnh và dịu dàng an ủi “em đừng khóc nữa! Con chúng ta sẽ không sao”.

Trang Điềm Điềm quay sang ôm lấy Thẩm Cảnh Liên và khóc nức nở…“tôi sợ…”

Thẩm Cảnh Liên vỗ nhẹ vào lưng cô, dịu giọng an ủi “không sao, không sao đâu…con trai chúng ta nhất định sẽ ổn!”

…………

‘Nhị thiếu gia, sao trầm tư thế?’

Thẩm Cảnh Liên đưa chiếc huy hiệu đến trước mặt Tạ Tân “cậu có ấn tượng với thứ này không?”

Tạ Tân cầm lấy chiếc huy hiệu từ tay Thẩm Cảnh Liên rồi khẽ nhíu mày “đây…đây là…của họ Lục mà!”

Thẩm Cảnh Liên chợt nhớ ra “đúng rồi…chính là của họ Lục, mình đúng là thấy những người lính đánh thuê trên đảo đều đeo trên vai chiếc huy hiệu tương tự. Ngay cả Cô Tinh cũng có!”

“Cậu cho điều tra những người trên đảo”.

‘Tôi biết rồi nhị thiếu gia!’

Thẩm Cảnh Liên siết chặt tay thành nắm đấm “tốt nhất là đừng liên quan đến họ…nếu không thì Thẩm Cảnh Liên ta nhất định sẽ không niệm tình!”

‘Nhị thiếu gia!’

Thẩm Cảnh Liên ngước nhìn Tạ Tân, anh rất ghét khi phải đối mặt với người khác bằng cách này. Đôi chân của anh đúng thật quá vô dụng.


‘Nhị thiếu gia, cậu còn nhớ đến lần cứu cậu chủ nhỏ trên biển không?’

Thẩm Cảnh Liên nhíu mày “ý cậu là sao?”

‘Tại sao Cô Tinh lại cứu được cậu được cậu chủ nhỏ giữa biển cả mênh mông, suy nghĩ lại thì đó không phải là trùng hợp mà là…’

Tâm Thẩm Cảnh Liên chợt sáng ra “đúng vậy, lúc ấy Cô Tinh có vẻ như đang lo sợ điều gì đó”.

‘Vậy thì đúng rồi nhị thiếu gia!’

Thẩm Cảnh Liên lắc đầu “Cô Tinh có lẽ là biết được sự thật và đang cố tình bao che cho ai đó, hoàn toàn không phải cô ta là chủ mưu”

‘Thiếu gia nghĩ vậy sao?’

“Đúng vậy, Cô Tinh không có lý do gì lại ra tay với Tích nhi, hơn nữa…cô ấy không phải người xấu!”

‘Vậy cậu nói xem…la ai?’

Thẩm Cảnh Liên nheo mắt “Lục Dận Diễn đương nhiên yêu thương đứa cháu ngoại này, người còn lại là Lục Thiên Hoành, ta từng gặp qua hắn, trông hắn ta có vẻ rất ngông cuồng”.

Nhị thiếu gia, người họ Lục ngông cuồng thì có gì lạ, lúc còn trên đảo tôi có nghe qua là tổng bộ sắp diễn ra cuộc thi chế tạo vũ khí gì gì đó, nghe đâu Lục Thiên Hoành tuyên bố chắc chắn sẽ thắng cuộc thi".

Thẩm Cảnh Liên không lên tiếng!


Bình luận

Truyện đang đọc