CÔ VỢ BẤT ĐẮC DĨ CỦA THẨM TỔNG TÀI

*Thầy!

Baron bỏ ống thuốc trên tay xuống và rời khỏi vị trí…miệng ôn tồn lên tiếng “tìm ta có việc gì?”

*Thầy đã tìm ra được cách để bào chế thuốc giải độc chưa ạ?

Baron lạnh mặt “nếu không phải do con thì ta cũng không phải mệt mỏi như thế này”.

*Sao thầy lại nói như thế?

Trước mặt ta, còn làm ơn đừng vẽ hươu vẽ vượn nữa.

Cô Tinh cúi mặt!

‘Con về đi, ta bận rồi’

*Thầy, có thật là Trang Thiên Tích không thể cứu được nữa không?


Sự thật là thế!

Cô Tinh bùi ngùi cúi mặt, thoáng nghe lòng nặng trĩu.

‘Thôi được rồi, ta không muốn mất thời gian vào tên nhóc con kia nữa. Thật chẳng ra làm sao, bỏ thời gian lên cái xác chết kia…chi bằng ta tìm tòi nghiên cứu những thứ khác hữu ích hơn!’

Baron xua tay

Thấy Baron có vẻ như nói thật lòng, Cô Tinh yên tâm rời đi…

Lần này nghe tin Trang Thiên Tích không thể cứu được nữa, Cô Tinh nửa tin nửa ngờ nên muốn đến gặp Baron để xác minh. Cô cũng biết loại cần độc mà cô bào chế, rất độc hại…với liều lượng mà cô dùng lên người Trang Thiên Tích, chắc chắn sẽ không thể cứu được. Điều mà cô lo lắng, chính là thầy của cô sẽ có cách cứu được Trang Thiên Tích. Nhưng hôm nay nhìn biểu hiện của thầy thì cô hoàn toàn tin tưởng.

Cô Tinh nhẹ lòng rời khỏi căn phòng nghiên cứu của Baron…

…………………

Tại bệnh viện!

Trang Điềm Điềm khóc lóc thảm thiết, cô đau lòng đến tột độ…con trai cô không thể cứu được nữa.

Nhìn Trang Điềm Điềm đau lòng như vậy, ai cũng không cầm được nước mắt.

Cô Tinh không dám đối diện với Trang Điềm Điềm, bản thân Cô Tinh cũng là một người mẹ, còn nỗi đau nào hơn nỗi đau mất con. Vừa thương xót cho Trang Thiên Tích và áy náy trước Trang Điềm Điềm, Cô Tinh có cảm giác như mình đang sắp ngạt thở.

Trang Diễm Hiền u buồn nhìn đứa cháu ngoại của mình, bà hít vào một hơi thật sâu rồi thở ra thật mạnh cho thông “thằng bé thông minh hoạt bát như thế…giờ lại ra nông nỗi này, tốt nhất thì đừng để cho bà biết là kẻ nào đã ra tay!”

Thẩm Cảnh Liên ngồi trầm tư, không ai đoán được anh đang vui hay buồn. Anh chỉ nhìn chăm chú vào thân thể đang héo hon của con trai mình, gương mặt bánh bao của hôm nào nay còn đâu nữa.

Baron bước đến bên cạnh giường Trang Thiên Tích và ôn tồn lên tiếng “giờ tôi phải rút oxy của Trang thiếu gia, người nhà đừng quá đau lòng!”

- Đừng mà…đừng làm thế!


Trang Điềm Điềm quỳ lê đến bên chân Baron “đừng mà…tôi xin ngài!”

Trang Diễm Hiền nhíu mày “Thẩm Cảnh Liên, cậu lấy quyền gì mà đồng ý việc này chứ? Thằng bé mang họ Trang, không phải họ Thẩm”.

“Nó là con trai tôi, ngài tiến sĩ đã nói rồi…nó không thể cứu được nữa, thôi thì để nó đi nhẹ nhàng!”

- Không, Thẩm Cảnh Liên…anh là kẻ vô lương tâm. Anh không có quyền quyết định sống chết của Tích nhi.

*Thẩm Cảnh Liên, cậu điên thật rồi. Tôi tuyệt đối không cho phép…

Thẩm Cảnh Liên nheo mắt “Trang phu nhân, người làm việc lớn…nên biết cân nhắc!”

Nhìn Thẩm Cảnh Liên có gì đó khác thường, Trang Diễm Hiền im lặng không lên tiếng, bà biết Thẩm Cảnh Liên là người làm việc rất cẩn thận…chuyện này chắc có ẩn tình gì đó, bà chọn cách tin tưởng anh.

Lục Dận Diễn liếc nhìn Cô Tinh rồi nhìn cháu ngoại mình mà không khỏi chạnh lòng, ông nghĩ đến những lời Trang Diễm Hiền đã từng nói với ông “Có thật là Cô Tinh đã ra tay sát hại Tích nhi không chứ? Trang Diễm Hiền là người thông minh, có lẽ đã phát hiện ra được gì đó!”

Xong, Lục Dận Diễn lại nhìn chằm chằm lên người Thẩm Cảnh Liên, thấy anh không tỏ vẻ đau lòng…ông nheo mắt “tên què kia, tuy bề ngoài làm ra vẻ buồn bã, nhưng từ trong ánh mắt kia thì không hề tỏ ra đau lòng…hắn lại bày trò quỷ quái gì nữa đây chứ?”

Trang Diễm Hiền như không đứng vững, đôi chân lảo đảo.

Lục Dận Diễn liền dang tay ra đỡ lấy “bà bình tĩnh nào!”


*Tôi làm sao mà bình tĩnh được…“Tích nhi chỉ là một đứa bé vắt mũi chưa sạch, vậy mà kẻ nhẫn tâm nào đó nỡ lòng ra tay với thằng bé”.

Vừa nói, đôi mắt Trang Diễm Hiền quét qua người Cô Tinh.

Cô Tinh nắm chặt đôi ống quần, mặt cúi rì không dám ngẩn lên, sợ bị chạm vào những ánh mắt kia.

Baron khẽ lập lại “xin người nhà chuẩn bị tâm lý, tôi sẽ rút oxy”.

Trang Điềm Điềm liền ngất đi!

Thẩm Cảnh Liên liền khòm người bế cô đặt lên đùi mình…“Điềm Điềm…”

Trang Diễm Hiền nhíu mày "Thẩm Cảnh Liên, chuyện này cậu tự mà lo liệu lấy!’

Thẩm Cảnh Liên giật giật mi mắt “thôi chết, mẹ vợ ghim mình rồi!”

Vừa dứt câu, Trang Diễm Hiền quay bước thong dong rời đi…


Bình luận

Truyện đang đọc