CÔ VỢ NHỎ THẦN BÍ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC

Mộ Hi khóc lóc chạy ra ngoài, người đàn ông đuổi sát sau đó, anh ta không thể thả cô đi, từ trong ánh mắt của cô nhìn ra được, cô không có quên anh ta, nhưng mà, rốt cuộc vì cái gì?

"Hi, Hi..."

Mộ Hi bị người đàn ông nầy ôm lấy từ phía sau, ôm vào trong ngực, mặt anh ta chôn vùi vào hõm cổ Mộ Hi, mất đi cô, anh ta không có quên mùi vị của cô. Có thể thấy được Mộ Hi trốn tránh khiến anh ta rất thống khổ.

"Nói cho anh biết, vì cái gì?"

"Xin buông tay, học trưởng..."

Giọng nói Mộ Hi bắt đầu nghẹn ngào, không ai ngờ, nhất cử nhất động của bọn họ, đã sớm rơi vào một đôi mắt lạnh lùng, Nam Cung Diệu đứng ở một góc, rõ ràng nhìn thấy một màn này, hiện tại trong đôi mắt anh, bắn ra quang mang vô cùng rét lạnh, cho dù chỉ cần một cái liếc mắt, cũng có thể đông người thành băng.

"Gọi anh là Thiên Vũ."

Người này là Hàng Thiên Vũ, là học trưởng của Mộ Hi, trước kia trong trường bọn họ được công nhận là kim đồng ngọc nữ, chỉ là đối mặt với tiểu học muội ngang tàng bạo ngược, Hàng Thiên Vũ liên tục không dám thổ lộ, mặc dù không có thổ lộ, nhưng hai bên đều có tâm ý, cho đến khi tốt nghiệp thì mớicó dũng khí thổ lộ, kết quả lại khiến anh ta mất đi cô. Hàng Thiên Vũ không tin Mộ Hi không có cảm giác đối mới mình, mặc dù cô lại hết sức lỗ mãng, nhưng trong lòng của cô lại vẫn có anh, điểm này anh rất khẳng định.

Sau mấy năm cách biệt, anh ta mất đi tất cả tin tức về cô, thời gian nói cho anh ta biết, muốn yêu phải có dũng khí mà yêu, nếu không về sau sẽ rất hối hận, cho nên hôm nay anh ta không thể thả cho cô đi.

"Hi, đi theo anh, anh dẫn em rời khỏi nơi này, đi đâu đều được, tất cả đều nghe theo em, không phải em vẫn muốn đi Mỹ du học sao? Anh đi cùng em, được không? Chỉ cần em đừng trốn tránh anh."

Người đàn ông này dịu dàng nói, trong giọng nói tràn ngập không tha cùng sợ hãi, sợ hãi mất đi cô lần nữa.

Mộ Hi cảm giác được anh ta không có thay đổi, vẫn yêu cô, Mộ Hi hiểu, nhưng mà cô không thể đáp ứng anh, mặc dù cô cũng thương anh, nhưng là cô không thể tiếp nhận anh, có lẽ đây là ông trời đang trêu đùa, rõ ràng yêu nhau, lại phải làm bộ không yêu, ngẩng đầu nhìn lên ông trời, ngài thật đúng là cao thủ giày vò.

"Học trưởng, xin buông tay, em phải đi."

Mộ Hi không đành lòng phải nhìn Hàng Thiên Vũ khổ sở nữa, cho nên cô muốn nhanh chóng né ra, nếu không thật sợ mình sẽ thay đổi chủ ý.

"Người đàn ông kia là ai?"

Lúc này Hàng Thiên Vũ mới nhớ tới ánh mắt sắc lạnh của người đàn ông kia, giống như hết sức quen mặt? Chẳng lẽ?

"Học trưởng, em phải đi." Mộ Hi muốn tránh thoát khỏi Hàng Thiên Vũ, đúng là vô ích, anh vẫn ôm thật chặt, sợ hãi cô chạy trốn, nên anh ta không có ý định buông tay.

Một bàn tay mạnh mẽ, bắt lấy cánh tay Hàng Thiên Vũ.

"Buông cô ấy ra, anh không có nghe thấy cô ấy nói sao?"

Thì ra Nam Cung Diệu căn bản là không có đi lấy xe, mà liên tục đứng ở bên cạnh, bọn họ nói chuyện anh đều nghe được, nhìn thấy người đàn ông này ôm Mộ Hi, trong lòng anh cực kỳ khó chịu.

Nam Cung Diệu nhìn Hàng Thiên Vũ, trong mắt hiện lên một sự âm ngoan, giọng nói trầm thấp lạnh nhạt, so với không khí còn nhẹ, nhưng mà lại trầm trọng, đè vào lòng Hàng Thiên Vũ.

Hàng Thiên Vũ nhìn thấy Nam Cung Diệu, biết rõ người này không thể coi thường, trong mắt lập tức dấy lên ngọn lửa ghen tị.

"Đây là chuyện của tôi và cô ấy, không có quan hệ gì với anh."

Nam Cung Diệu nhìn ra anh ta yêu Mộ Hi. Nhưng hiện tại anh lại muốn dẫn Mộ Hi đi, rời khỏi người đàn ông này.

"Không có quan hệ gì với tôi? Anh kia, anh hiện tại đang ôm người phụ nữ của tôi, người phụ nữ của tôi." Trong mắt Nam Cung Diệu bắn ra ánh mắt tàn ác, giọng điệu trầm tĩnh, phun ra từ đôi môi mỏng mê người, không khí phảng phất đọng lại băng tuyết.

Bình luận

Truyện đang đọc