CÔ VỢ NHỎ THẦN BÍ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC

"Con có nghe thấy mẹ vừa nói gì không, con cũng nên suy nghĩ chuyện chung thân đại sự của mình một chút, cũng không thể cứ như vậy trải qua! Khi nào thì mới hết độc thân đây! Mỗi lần mẹ nhắc tới việc này, con liền chuyển đề tài, lần này mẹ thực sự nghiêm túc, mẹ thấy cậu Hàng Thiên Vũ mỗi tháng đều đến nhà chúng ta kia không tệ, mẹ nhìn được trong lòng cậu ta có con."

"Mẹ, chúng con chỉ là bạn học, mẹ suy nghĩ nhiều rồi."

Thì ra ngày Mộ Hi sinh con trai, Hàng Thiên Vũ đã ở bệnh viện, sau đó, Mộ Hi khóc cầu xin anh, không để cho anh đi tìm Nam Cung Diệu tranh luận, càng không được nói cho anh ấy biết đứa bé này là của anh ấy, nếu không Mộ Hi liền đi chết, Hàng Thiên Vũ nhìn thấy Mộ Hi lấy cái chết uy hiếp, đành phải đồng ý với cô, từ đó về sau bọn họ liền vẫn liên lạc, không có ngừng, mặc dù Mộ Tư Nam là con của Nam Cung Diệu, nhưng Hàng Thiên Vũ cũng rất thích nó, dù sao từ nhỏ không ít ôm nó, hơn nữa đứa nhỏ này khiến người ta yêu thích, cho nên hai người liền thành bạn tốt, chỉ là một lớn một nhỏ làm bạn tốt.

"Mẹ, Thiên Vũ chính là anh em tốt của con, mẹ không được có ý đồ với anh ấy nha." Mộ Tư Nam nghịch ngợm nhìn Mộ Hi nói.

"Tiểu tử thúi, về sau không cho phép gọi Thiên Vũ, phải kêu là chú biết chưa?" Mộ Hi ngồi xổm xuống nhìn con trai nói.

"Là anh ấy bảo con gọi vậy, trước kia không phải cũng gọi như vậy sao? Vì sao mẹ không nói con? Hơn nữa, chúng con là anh em tốt, giống như mẹ và dì nhỏ vậy.

Vì sao mẹ kêu con là tiểu tử thúi, chẳng lẽ trên người con rất thúi sao?" Lời con trai nói chọc Mộ Hi cười ha ha.

"Đúng vậy, rất thúi, đi, mẹ dẫn con đi tắm." Mộ Hi ôm con trai tới phòng tắm.

"Mẹ con có thể tự tắm, con là đàn ông, mẹ không được nhìn lén nha." Mộ Tư Nam dùng bàn tay nhỏ che, tỏ ra hết sức mắc cỡ.

"Đứa trẻ nhỏ như con cũng biết mắc cỡ sao, nhưng mà mẹ là mẹ con đương nhiên phải tắm cho con, mông ủa con mẹ có thể nhìn thấy nha." Mộ Hi nhịn cười, bắt đầu dội nước cho con.

Đúng lúc này, Hàng Thiên Vũ đến.

"Là ai mắc cỡ hả?"

Mộ Tư Nam nghe được cứu tinh đến đây, vội vàng chân trần chạy khỏi phòng tắm, đột nhiên bổ nhào vào lòng Hàng Thiên Vũ.

"Thiên Vũ, mẹ không biết xấu hổ, muốn xem mông đàn ông." Lời của con lkhiến Mộ Hi mặt đỏ, đi ra phòng tắm.

"Thiên Vũ, anh tắm cho tiểu tử thúi này đi, em còn muốn nhàn rỗi nha!" Mộ Hi vào phòng bếp làm cơm.

"Anh Thiên Vũ, cám ơn anh, ai bảo anh là đàn ông, ha ha ha ha..." Mộ Đồng từ trong phòng đi ra, cười ha ha, đối với đứa cháu trai này, Mộ Đồng quả thực nâng niu nó trong lòng bàn tay, giống như sợ làm đau bảo vật. Có khi Mộ Hi làm thêm giờ rất khuya, Mộ Đồng sẽ ôm cháu trai ngủ. Đứa bé này mang đến cho gia đình này rất nhiều vui vẻ, tất cả mọi người rất yêu thương nó, may mắn lúc đó Mộ Hi kiên trì, giữ lại đứa bé này.

Mấy năm nay tình trạng thân thể Mộ Đồng vẫn rất tốt, mỗi ngày cô ngoại trừ vẽ tranh, chính là viết tiểu thuyết trên mạng trên máy tính, cô lấy cuộc đời mình viết thành một cậu chuyện, cô còn viết từ nhỏ Mộ Hi chăm sóc gia đình này như thế nào, chăm sóc bệnh nhân như ô như thế nào, còn có chuyện Mộ Hi mang thai ngoài ý muốn, bí mật này quấy nhiễu tất cả mọi người, cô biến nó thành câu chuyện, ghi vào tiểu thuyết của mình, ở trong câu chuyện này, Mộ Đồng dùng suy đoán chính mình cho câu chuyện của Mộ Hi tiếp diễn thêm, còn có trong câu chuyện cô tìm đến cha ruột của Mộ Tư Nam vân...vân.

Bộ tiểu thuyết này của Mộ Đồng tên là lễ vật này là chỉ Mộ Tư Nam, cháu trai của cô, bộ tiểu thuyết này tỉ lệ xem ở trên mạng rất cao.

Hàng Thiên Vũ cười ha ha ôm Mộ Tư Nam đến phòng tắm, mỗi lần anh tới đây đều cảm thấy rất hạnh phúc, mặc dù các cô là gia đình đơn thân, sinh hoạt của các cô cũng rất phong phú, mỗi người trong nhà này đều rất kiên cường, kể cả Tiểu Diệu này, từ nhỏ đến bây giờ rất ít khóc, Hàng Thiên Vũ biết Mộ Hi vì sao đặt tên cho con trai là - - Mộ Tư Nam, anh còn hiểu vì sao có khi Mộ Hi còn gọi con trai - - Tiểu Diệu, chỉ có anh biết rõ hàm nghĩa bên trong.

Nhiều năm như vậy Hàng Thiên Vũ yên lặng bảo vệ Mộ Hi, anh nhìn thấy Mộ Hi sinh con trai cho Nam Cung Diệu, anh liền hiểu được vị trí của Nam Cung Diệu trong lòng Mộ Hi, cho nên những năm này anh cũng không nói gì, anh biết rõ Mộ Hi cần thời gian. Thậm chí đến cuối cùng Mộ Hi vẫn không chấp nhận anh, hắn cũng hiểu, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng.

Hiện tại Hàng Thiên Vũ chỉ cần có thể thường xuyên nhìn thấy Mộ Hi, trò chuyện với cô, cùng ăn chung bữa cơm cũng đã hết sức thỏa mãn, bọn họ là bạn học nhiều năm, Hàng Thiên Vũ rất hiểu tính tình Mộ Hi, người phụ nữ này hết sức quật cường, chỉ cần là chuyện mình nhận định thì rất khó thay đổi, cho nên anh chỉ có thể lấy thân phận bạn bè đứng bên cạnh cô, chờ thời gian làm thay đổi Mộ Hi.

"Thiên Vũ, mẹ không cho em gọi tên anh, bảo em kêu chú. Nhưng, chúng ta là anh em không phải sao? Vì sao trong lúc con gái có thể kêu tên, mà đàn ông chúng ta không được chứ?" Mộ Tư Nam ngây thơ hỏi, Hàng Thiên Vũ rất nghiêm túc tắm cho cậu.

"Đây là chuyện của đàn ông chúng ta, mặc kệ mẹ em nói sao, kêu chú cũng được, gọi Thiên Vũ cũng được, tùy em."

"Vậy đi, có mẹ em gọi anh là chú được không, không có mẹ ở đây em gọi tên của anh được không?"

"Được, chỉ cần tiểu nam tử hán của chúng ta vui vẻ, sao cũng được." Trong lòng Hàng Thiên Vũ thích đứa bé này, mặc dù đây là con trai tình địch, nhưng đứa trẻ vô tội, ân oán đời trước không thể liên lụy hậu bối. Nam Cung Diệu đáng chết thật là khiến người ta hận đến nghiến răng, có đứa con trai lanh lợi như vậy cũng không biết, mà Mộ Hi còn cam tâm tình nguyện vì nuôi dưỡng con trai cho anh ta như vậy.

Sau khi ăn xong, Mộ Hi tiễn Hàng Thiên Vũ rời đi.

"Nam Nam lúc nào cũng dính lấy anh, ngại thiệt, mỗi lần tới đều khiến anh vất vả rồi." Mộ Hi khách khí nói.

"Khách khí cái gì, chúng ta là bạn bè, hơn nữa anh rất thích Nam Nam." Trong lòng Hàng Thiên Vũ nghĩ cũng thích mẹ nó, nhưng anh không thể nói, vì anh không hy vọng Mộ Hi khó xử.

Điện thoại Mộ Hi vang lên, là Vân Tĩnh Sơ gọi tới, Hàng Thiên Vũ cũng biết cô ấy, vì bọn họ đều là bạn học.

"Này, Tĩnh Sơ, Thiên Vũ cũng ở đây." Mộ Hi nói cho Vân Tĩnh Sơ ở trong điện thoại.

"Nha đầu thúi, các cậu vẫn liên lạc sao, hay là anh ấy chưa từ bỏ ý định với cậu! Mình hận cậu, một đại soái ca như vậy cậu không cần, nước vào não sao?" Vân Tĩnh Sơ lớn tiếng nói, chẳng phải biết Hàng Thiên Vũ cũng nghe thấy nội dung nói chuyện cùa các cô sao, Mộ Hi cảm giác có chút ngượng ngùng, vội vàng qua một bên.

"Này, cậu tìm mình có việc gì sao?" Mộ Hi hỏi cô ấy.

"Đương nhiên có chuyện, mình phải tham gia một cái party, muốn bảo cậu đi cùng mình." Giọng nói Vân Tĩnh Sơ trở nên vững vàng hơn rất nhiều, cảm giác được cô ấy rất để ý lần party này.

"Party gì? Còn muốn mình đi cùng." Mộ Hi hỏi.

"Chính là sinh nhật bạn trai mới của mình, mình tổ chức một party trong quán bar, mời bạn bè tham gia, một mình mình đi thật không có ý nghĩa, cho nên cậu tham gia cùng mình đi."

"Được, mình chỉ có thể quên mình theo cậu."

"Đúng rồi, đến lúc đó cậu đưa Hàng Thiên Vũ đến, bởi vì đều là từng đôi từng đôi." Vân Tĩnh Sơ cũng không muốn đến lúc đó cô khiêu vũ với bạn trai, ném Mộ Hi qua một bên, cho nên cô suy nghĩ vô cùng chu đáo, để Mộ Hi dẫn bạn nhảy đến không phải tốt hơn sao.

"Vậy không được tốt cho lắm?" Mộ Hi do dự.

"Nha đầu chết tiệt kia, nếu cậu không đến, mình tuyệt giao với cậu, đúng rồi, đến lúc đó mặc đẹp chút, nếu không mình cũng vậy tuyệt giao với cậu." Vân Tĩnh Sơ phịch một tiếng cúp điện thoại, sau đó hắc hắc cười không ngừng, đối phó Mộ Hi chỉ có như vậy cô mới có thể ngoan ngoãn, nếu không đến lúc đó khẳng định cô ăn mặc như một bà già.

Nhiều năm như vậy cô liên tục mang mắt kính quê mùa kia, Vân Tĩnh Sơ biết rõ phía dưới gọng kính kia, là dung mạo khiến người ta muốn phạm tội.

Mặc dù nhiều năm như vậy Vân Tĩnh Sơ vẫn không hiểu nổi, tất cả cô nhóc đều hy vọng cách ăn mặc của mình có thể xuất hiện nhiều màu sắc, vì sao người này có thể toàn bộ quê mùa như vậy, có đôi khi thật sự khâm phục Mộ Hi có thể chịu được cô đơn lạnh lẽo như vậy. Bên cạnh không có đàn ông vẫn sống có tư vị như vậy.

Còn có mang cái cặp mắt kính quê mùa, người ta có vài người đeo mắt kính vì muốn che đậy, vì sao người kia đeo mắt kính lại là vì che cái đẹp!

"Thiên Vũ, ngày mai anh có chuyện gì không? Chúng ta tham gia party cùng Tĩnh Sơ được không, lần này nha đầu thúi đến thật, tuyên bố muốn tuyệt giao với em." Mộ Hi nhìn Hàng Thiên Vũ nói, vẻ mặt hết sức bất đắc dĩ.

"Anh không sao, chúng ta cùng đi." Hàng Thiên Vũ sảng khoái đáp ứng, Mộ Hi thở phào nhẹ nhõm, nhưng còn muốn ăn mặc đẹp chút, mình nào có quần áo thích hợp tham gia party! Hàng Thiên Vũ đoán được tâm sự của Mộ Hi.

"Ngày mai anh tới đón em, sau đó chúng ta đến cửa hàng quần áo, chọn đồ, lúc về trả lại anh là được. Bên cạnh chỗ đó còn có phòng hóa trang, thợ trang điểm bên trong rất lợi hại, đúng lúc làm tóc cho em."

"Vậy rất cảm ơn Thiên Vũ."

Ngày hôm sau.

Mái tóc thẳng của Mộ Hi biến thành một lọn tóc xoăn, lại dùng một kẹp tóc thủy tinh lấp lánh kẹp ở một bên, đeo một đôi hoa tai làm bằng ngọc trai, mặc trên người chiếc váy trắng bó sát người xinh đẹp gợi cảm.

Mộ Hi nhìn trong gương, mình ở bên một đôi mắt to long lanh của mình nhìn chính mình, cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp tự nhiên, khẽ chu, ngực do cổ áo, lộ ra một đường cong xinh đẹp, rất là mê hoặc lòng người.

Hàng Thiên Vũ ở phía sau xem ánh mắt trợn ngược, bình thường Mộ Hi cả ngày mặc quần áo thoải mái, không nghĩ tới mấy năm nay trổ mã tốt như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc