CÔ VỢ NHỎ THẦN BÍ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC

Nam Cung Diệu nói xong đẩy ngã Mộ Hi, bởi vì Mộ Hi ngồi ở mép giường, cho nên cả hai người và chăn cùng nhau rơi xuống đất.

"Không cần."

Mộ Hi dùng tay chống đỡ thân thể Nam Cung Diệu, đáng ghét, đều ngã trên mặt đất, anh còn đè lên người ta, chẳng lẽ người đàn ông này không biết bây giờ đang nằm trên mặt đất sao? Còn đắm đuối đưa tình nhìn người ta, thật là một ác ma, lúc dịu dàng thì nhiệt tình chết người, lúc lạnh lùng muốn đông lạnh chết người.

"Tôi muốn em trên mặt đất, cái giường này sẽ rất lớn, em muốn lăn thế nào cũng được, vĩnh viễn sẽ không sợ rơi xuống đất." Nam Cung Diệu nói xong cũng hôn lên môi Mộ Hi.

Anh dịu dàng mút thỏa thích người ở trước mặt, cảm giác cô chính là bữa sáng của anh, mỹ vị ngon miệng.

Mộ Hi vẫn không hiểu rõ tình hình lắm, chẳng lẽ loại chuyện như vậy cũng chẳng phân biệt sáng tối, lúc nào thì cũng có thể làm sao! Nhưng mà, bây giờ không được, vì vậy Mộ Hi dùng sức đẩy Nam Cung Diệu, bởi vì cô kháng cự, kích thích đến người đàn ông này, nụ hôn của anh mãnh liệt hơn, hình như là đang cố ý trừng phạt cô.

"Đừng, bây giờ không được." Mộ Hi vụng về nói, vì vậy người đàn ông này đáp lại cô.

"Vì cái gì?" Nam Cung Diệu dừng lại, nhìn cô, hy vọng cô sẽ có lời thể giải thích hợp lý, dám cự tuyệt anh, chính là tự làm khổ mình.

"Tôi muốn đi vệ sinh, nếu không tôi sẽ tiểu lên người anh, chuyện này không lớn hay sao." Mộ Hi đỏ mặt nói xong, chống đầu lên ngực Nam Cung Diệu, không nhìn vào anh, bởi vì không cần nhìn cô cũng biết nhất định người đàn ông này sẽ cười nhạo cô, đang lúc hôn nóng bỏng, đột nhiên đối phương nói muốn đi tiểu, có phải cực kỳ sát phong cảnh không! Nhưng mà người sống không thể bị tiểu làm cho nghẹn chết!

Quả nhiên, lý do của cô khiến Nam Cung Diệu rất hài lòng, khóe miệng nhếch lên, mắt ưng híp lại.

"Tôi giúp em." Mộ Hi không nghĩ tới Nam Cung Diệu sẽ nói như vậy, cô không hiểu là có ý gì?

"Làm ơn, là tôi mắc tiểu, anh giúp thế nào?" Mộ Hi chỉ vào mũi mình nói.

"Tôi có thể giúp em, chính là tôi có cái ống, có thể giúp em hút ra." Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi ngây ngốc trong lòng rất đắc ý, con nhím nhỏ này thật sự ngốc nghếch một cách đáng yêu.

"Anh - -" Mộ Hi hiểu ra, mặt đỏ bừng, liền lăn một vòng khỏi người Nam Cung Diệu, chạy ngay vào nhà vệ sinh.

Nhìn thân thể nhỏ bé của cô, Nam Cung Diệu nở nụ cười, giờ phút này anh tin tưởng đây là ông trời bù đắp cho anh, đưa cho anh món quà tốt nhất, Hàng Thiên Vũ nói không sai, cô là người có một không hai.

Hóa ra yêu một người là chuyện hạnh phúc như vậy, trong đầu anh chưa bao giờ nảy ra ý niệm kết hôn, giờ phút này, rất muốn cùng cô đi vào lễ đường kết hôn, vì cô đeo lên chiếc nhẫn kim cương chỉ thuộc về mình.

Kỳ lạ? Mộ Hi đi vào tại sao vẫn chưa đi ra, tính toán thời gian thì cũng xong rồi.

"Mộ Hi? Mộ Hi?" Cửa bị khóa trái, Nam Cung Diệu đành phải ở ngoài gọi cô.

"Ừm" Mộ Hi nhẹ nhàng ừ một tiếng, Nam Cung Diệu nghe thấy yên tâm.

"Mau ra đây, tôi biết rõ em đã xong rồi." Nam Cung Diệu ở cửa nói vào.

Kỳ thật, Mộ Hi đã sớm xong rồi, là cô cố ý không ra, bởi vì vừa rồi nhìn thấy chỗ đó của Nam Cung Diệu rất cao, cho nên cô nghĩ nếu như ra ngoài, chắc chắn sẽ lại thế kia, cho nên liền muốn trốn tránh, trốn trong chốc lát!

"Tôi không ra, trừ phi anh đáp ứng tôi không chạm vào tôi, nếu không tôi sẽ không ra." Mộ Hi tức giận nói.

"Ha ha... Sao vậy em sợ tôi sao? Vậy cũng không giống em?" Nam Cung Diệu nở nụ cười, hóa ra là đang trốn anh, chẳng lẽ cô không biết rằng tránh được nhất thời nhưng không tránh được một đời hay sao?

"Tùy anh nghĩ thế nào." Mộ Hi đơn giản trả lời một câu, cô cũng không muốn sáng sớm đã bị người đàn ông này đè xuống đất ăn.

"Đi ra đi, lúc này tha cho em, bởi vì hôm nay tôi bận nhiều việc, cho dù em muốn, tôi còn không có thời gian chơi đùa với em!"

Cửa được mở ra, Mộ Hi dè dặt đi ra, từ tự chạy đến bên kia để mặc quần áo.

"Hừ! Lòng nghĩ một nẻo." Mộ Hi trề môi lải nhải nói, nhanh tay nhanh chóng mặc quần áo vào.

Nhìn biểu hiện của Mộ Hi, Nam Cung Diệu rất yên tâm, giống như chuyện ngày hôm qua cũng không ảnh hưởng đến cô, chính mình lại còn liên tục lo lắng cho cô, bây giờ nhìn cô, hoàn toàn không phải trạng thái thất tình hôm qua, điểm này không thể không khiến cho Nam Cung Diệu bội phục, đến cũng nhanh, mà đi cũng nhanh. Khóc cũng nhanh, cười cũng nhanh.

Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi nghĩ thầm: Yên tâm, tôi sẽ khiến em quên anh ta, vĩnh viễn quên, trong lòng em sẽ chỉ có thể có tôi.

"Làm ơn, nếu anh đã tỉnh, thì mau che thân thể của mình lại, chẳng lẽ anh không sợ tôi đi lên cắn chết anh sao, tôi cảnh cáo trước, nếu không, tự gánh lấy hậu quả! Mộ Hi học theo giọng điệu bình thường Nam Cung Diệu nói với cô mà nói với anh, Nam Cung Diệu bị cô chọc cười.

"Tôi lại muốn nhìn xem nghiêm trọng bao nhiêu?"

"Anh thật biến thái? Thích bị ngược sao?" Mộ Hi mở to hai mắt, nhìn Nam Cung Diệu, lúc này thì Nam Cung Diệu nhớ tới còn có một chuyện quan trọng cần phải xử lý.

Anh đi về phía bàn làm việc, mở máy tính ra, vội vàng sử lí công việc.

"Hóa ra tổng giám đốc lại thích trần truồng làm việc, thật sự thế gian hiếm có!" Mộ Hi nói xong liền rời đi.

Mộ Hi hết sức tự giác không có quấy rầy anh, tự mình đi đánh răng rửa mặt, kìm lòng không được hát lên ca khúc hát ở phòng hát Cửu Châu.

Nam Cung Diệu đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía cô, cái giọng hát này quả thực giống y như đúc ca sĩ, Mộ Hi rửa sạch xong, không có cảm giác được ánh mắt đang chiếu tới, hận không thể bắn thủng cô, xem bên trong cất giấu gì? Sau khi Mộ Hi quay đầu lại, nhìn thấy Nam Cung Diệu nhìn cô không chớp mắt, biết mình sơ sót.

"Làm sao em biết hát bài này vậy?"

Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, trong lòng hết sức mê hoặc, mới vừa rồi anh còn cho rằng hai người là một, nhưng nhìn kỹ thì không thể nào, toàn thân Mộ Hi không có một chút khí chất cao quý ưu nhã, mười phần là một nữ lưu manh.

"A, bài hát này sao? Ai mà không biết, ở trên đường thường mở bài này, tôi lại rất thích, cho nên bắt chước hát theo một tý, như thế nào? Tôi vừa mới bắt chước có giống không?"

Mộ Hi rất biết diễn trò, Nam Cung Diệu hoàn toàn tin tưởng cô, không nghĩ tới con nhím con này còn biết ca hát, hơn nữa còn hát rất tốt, thật sự là ngạc nhiên.

"Rất giống, quả thực giống nhau như đúc, em cũng thích nghe cô ấy hát, về sau tôi sẽ dẫn em đi, đến tận nơi nghe."

Trong lòng Mộ Hi đang nghĩ, hừ! Đương nhiên giống nhau như đúc, bởi vì vốn chính là một người hát? Không nghĩ tới mình lại lợi hại như vậy, lừa gạt cả tà ma, nhưng mà, nghĩ lại, cô cũng không thể cùng anh nghe hát một chỗ, như vậy ai sẽ ca hát?

"Tổng giám đốc, anh cũng thích nghe cô ấy hát sao? Anh không cần mang tôi đi, bởi vì tôi nghe tận nơi rồi, mà chim bồ câu trắng là bạn học thời đại học của tôi, quan hệ của chúng tôi cũng không tệ lắm, cho nên tôi nghe hát miễn phí, không giống mấy người còn phải dùng tiền để nghe!"

Mộ Hi đành phải bịa chuyện chim bồ câu trắng thành bạn học của cô, xem ra chỉ có tạm thời như vậy! Nếu không về sau đi tới phòng hát Cửu Châu mà đụng phải anh thì còn có chuyện để nói.

"Khó trách, cuối cùng tôi lại cảm thấy trên người cô ấy có bóng dáng em, hóa ra hai người là bạn học, chẳng qua cô ấy và em không cùng chủng loại phụ nữ." Giống như cuối cùng Nam Cung Diệu đã nghĩ cẩn thận, cảm thấy thoải mái rất nhiều.

Mộ Hi hiểu anh có ý gì, cũng không nói thêm gì nữa, dù sao nói nhiều tất có mất.

"Đúng vậy, chúng tôi không cùng tính cách, chẳng qua tôi không hâm mộ cô ấy chút nào." Mộ Hi làm cái mặt quỷ, nghĩ thầm: Tà ma cũng sẽ bị người ta lừa?

"Hai người mỗi người mỗi vẻ, cô ấy dịu dàng, cao quý, ưu nhã, hào phóng." Nam Cung Diệu giống như nghĩ lại nói, đôi mắt chim ưng thản nhiên nhìn về phương xa.

"Tổng giám đốc? Anh thích cô ấy sao?" Mộ Hi tò mò hỏi.

"Về sau lúc không có người ngoài, không được gọi tôi là tổng giám đốc, em phải gọi tôi là Diệu, nếu không sẽ trừ tiền lương, nhớ kỹ gọi sai một lần khấu trừ hai trăm."

Nam Cung Diệu nghiêm túc nói, kỳ thật anh muốn nghe thấy Mộ Hi dịu dàng gọi tên anh, nhưng mà nha đầu này thật không có tình, cho nên chỉ có thể làm như vậy, cô mới có thể phục tùng.

Mộ Hi cũng không muốn mất đi tiền bạc, không phải chỉ gọi là Diệu thôi sao? Cũng sẽ không thiếu mấy cân thịt nào, hừ!

"Diệu - - anh thật hèn hạ, Diệu - - anh thật đáng ghét, Diệu - - anh không cảm thấy ngán sao? Diệu Nhi thân yêu - - tôi cho anh ngán chết. Ha ha ha..." Đúng là Mộ Hi rất biết chỉnh người, đừng xem tuổi cô còn nhỏ, đã từng trải qua rất nhiều, cho nên ở phương diện này lại rất ngang ngược.

Bình luận

Truyện đang đọc