CÔ VỢ SÁT THỦ BÌNH TĨNH LẠI CHÚT!


Tề Thiên Mặc nhìn tên Robert đang quỳ dưới sàn mặt hiện lên vẻ chán ghét rõ rệt.

- Tề Gia lại có hứng thú đến nơi như thế này sao?
Tần Vô Song đột nhiên cất tiếng nói.

- Không phải Kie thủ lĩnh rất có nhã hứng sao, tôi bồi cô.

Tề Thiên Mặc nhếch mép đi thẳng về phía đối diện Tần Vô Song, cầm ly mocktail ở trước mặt cô uống cạn.

- Không được, ly đó.

.

Tần Vô Song ngạc nhiên trước hành động đó của anh, cái ly đó cô vừa mới dùng, cô vội cản lại nhưng chưa kịp nói hết Tề Thiên Mặc đã uống xong rồi.

- Không sao, chuyện xa hơn cũng đã làm tôi không ngại.

Tề Thiên Mặc nhìn cô nói thanh âm vừa đủ để những người ngồi cạnh nghe thấy.

- WTF? Chuyện xa hơn? Chẳng lẽ.

.


Liên Thần ngồi cạnh Tề Thiên Mặc tự nghĩ rồi thầm kinh ngạc, Mặc lại có khẩu vị nặng như vậy sao.

Phedra và Lucios biết chuyện của Tần Vô Song và Tề Thiên Mặc nên cũng không bất ngờ, chỉ là không nghĩ anh ta lại có thể đem chuyện này ra đùa giỡn với Tần Vô Song.

- Tề Gia ngài có quyền có sắc, không biết đã trải qua biết bao nhiêu chuyện trên đời không thiết gì nhớ đến chuyện ấy đúng không.

Tần Vô Song mặc dù biết anh được đồn đại không màng nữ sắc nhưng đàn ông thì vẫn là đàn ông, cũng cần có nhu cầu thôi.

Tề Thiên Mặc mặt không đổi nhìn Tần Vô Song, thực ra anh biết đó là lần đầu của cô.

Đêm đó anh nghĩ thời đại bây giờ hiện đại hóa suy nghĩ cũng thoáng, ai cũng có nhu cầu thôi và cả cô cũng thế, nhưng không ngờ anh lại là người đầu tiên của cô.

Và Tần Vô Song không biết thực ra cô cũng chính là người đầu tiên của Tề Thiên Mặc.

Tần Vô Song giờ mới để ý tên Robert nhân lúc không ai để ý đã chạy mất rồi, cô cũng không có hứng thú dây dưa với hắn ta.

- Mất cả hứng, tớ về trước đây.

Tần Vô Song vốn dĩ ở trong nhà cả tháng trời nên rất bực bội, muốn đến đây khuây khỏa một chút mà gặp phải tên chết dở Robert nên cô càng khó chịu.

Phedra và Lucios cùng đi theo cô.

Tề Thiên Mặc thấy cô đã đi cũng không còn lí do để anh ở lại.

Trác Nhiên và Liên Thần theo sau cảm thấy giữa anh và cô có gì đó rất mờ ám.

- Này, cậu đi theo Mặc chắc cũng biết chuyện đó chứ.

Liên Thần nhìn Trác Nhiên nhíu mắt hỏi.

- Tôi biết thưa Liên lão đại.

- Này thế mà cậu không kể tôi, đáng chết!
- Tôi mà nói thì gia chủ sẽ đưa tôi đi Bắc Cực mất.

! ! !
Tần Vô Song đến trụ sở của tổ chức, những tên lính đi đi lại lại trong đó thấy cô liền lạnh sống lưng.

- Atrix anh gọi em.

- Ừm, có nhiệm vụ cho em.


Atrix biết cô một tháng không hoạt động sẽ có chút không quen nên sắp xếp một nhiệm vụ thường xuyên cho cô.

- Đây.

Anh đưa cho cô một tờ giấy.

Lâm Bác, tên này đã từng hãm hiếp phụ nữ vì có thế lực sau lưng nên có thể che dấu.

- Hắn ta lúc trước chính là người đã đánh tàu của tổ chức và lấy đi nhiều vũ khí của chúng ta.

- Ở nước C sao!
Atrix gật đầu.

- Anh sẽ giấu Phedra cho, con bé dạo này càng dính em rồi.

- Ừm, hai ngày sau em sẽ xuất ngoại.

- Anh sắp xếp người đi cùng với em.

Tần Vô Song gật đầu, cô cũng chẳng quan tâm đến đi cùng ai.

 
Về đến biệt thự, mắt của Tần Vô Song có chút đau.

Cô đi đến bàn trang điểm.

.

nói là bàn trang điểm cũng không đúng, cô hay để những vật dụng và ít đồ quan trọng ở đây.


Cô ngồi xuống, tháo cặp lens ra, đôi mắt màu hổ phách tuyệt đẹp hiện ra, lúc nhỏ vì trong Tần gia không có ai có màu mắt như cô cả nên họ xem cô là con hoang, riêng bố vẫn rất yêu thương cô, sau khi bố mất thì cô bị cả Tần gia coi như cục nợ đối đãi không khác người ở.

Sau khi bắt đầu đi làm thêm để kiếm tiền đi học thì cô cũng mua một cặp lens để che đi màu hổ phách trong mắt cô.

Cặp lens cô đang dùng này là hàng thiết kế riêng sẽ không gây hại cho mắt chỉ có tác dụng che màu mắt nhưng đeo lâu sẽ gây nhức mắt một chút, ngày cả Phedra Atrix cũng không biết mắt của cô có màu hổ phách, chỉ có Lucios biết vì anh ta từng thấy.

Sau khi tháo lens ra và vệ sinh mắt thì cô bước vào đi tắm.

Tiếng nước ào ào.

Tần Vô Song mặc một bộ đồ ngủ khá hở vì căn biệt thự này chỉ có cô sống cô không thích ồn ào nên khi cô chỉ khi cô rời đi mới có người đến quét dọn, cô mặc cũng khá phóng khoáng.

Sau khi sấy khô tóc thì cô nằm xuống giường, vì bị chứng mất ngủ nên cô sẽ dùng thuốc an thần trước khi ngủ.

Cửa sổ bỗng mở ra, một làn gió thổi vào căn phòng, thân hình của một người đàn ông xuất hiện, hắn ta đi đến bên giường nơi Tần Vô Song đang nằm.

Hắn ta ở đây chính là Tề Thiên Mặc, anh đi gần đến bên cô phát hiện cô ngủ say sưa liếc nhìn qua hộp thuốc an thần và ly nước ở đó thì nhíu mày.

Cô ta phải dùng thuốc an thần để ngủ sao ? do ác mộng như lần trước chăng.

.


Bình luận

Truyện đang đọc