CÔ VỢ THAY ĐỔI CỦA THIẾU GIA SÓI TRẮNG


“Kệ cô ta đi, nếu không tỉnh dậy làm chậm trễ công việc thể nào quản gia cũng phạt cô ta thôi, chúng ta càng có kịch hay để xem chứ sao.” Hai người kia nói vậy cũng hoàn toàn bỏ mặc cô, tiếp tục công việc của mình.

Lại nói Tống Thần Vũ vừa bước xuống dưới bao nhiêu người làm trong nhà cúi đầu chào anh, đây chính là vị chủ nhân duy nhất của căn biệt Hoa Sơn Trà này, cũng là một ác ma khiến người ta sợ hãi.

Trong căn biệt thự này người dám đến gần anh chỉ có hai người, một là quản gia Chu Thượng, hai là bà vú Hoa.

Hai người này làm việc ở đây đã hai mươi năm, từ thời của ba mẹ Tống Thần Vũ, coi như già cội và có kinh nghiệm nhất lại là người thân cận bên cạnh Tống Thần Vũ nên được anh tin tưởng, việc trong nhà đều giao cho hai người quản, chỉ có chuyện lớn mới tìm đến anh.

Lúc này hai người đứng ở hai bên Tống Thần Vũ, một người báo cáo cho anh nghe công việc trong tuần, một người phục vụ đồ ăn cho anh.

Tống Thần Vũ khuôn mặt không cảm xúc, ăn uống lại từ tốn, quy cách, món nào không hợp ý hoàn toàn không đụng đến.

“Thiếu gia, Trịnh Lan Hương tính sao? Vẫn để cô ta làm những công việc này sao?” Quản gia lên tiếng hỏi.


“Hừ, tùy ý.” Tống Thần Vũ không mặn mà nói, nghe đến ba chữ Trịnh Lan Hương sắc mặt anh không thể nào tốt đẹp được, người phụ nữ này là nhức nhối trong lòng anh.

Chu Thượng nghe vậy cũng biết mình phải làm thế nào, khóe miệng của hắn khẽ nhếch, xem ra tối qua thiếu gia cùng Trịnh Lan Hương ở cùng nhau cũng không có gì tiến triển.

Tống Thần Vũ ăn xong liền chuẩn bị đi làm, bên ngoài có một chiếc xe Lambogini cùng một tài xế chờ sẵn, nhìn thấy anh người tài xế kia cúi gập người mở cửa ra.

“Thiếu gia.”
Tống Thần Vũ thần sắc vẫn như thường, thậm chí không có biểu cảm gì, tài xế cũng quá quen thuộc với biểu cảm này rồi nên thái độ vẫn cung kính như thường.

Đến gần trưa Đỗ Lan Hương lần nữa tỉnh lại, lúc này trước mặt cô là một người đàn ông trung niên có ria mép, ăn mặc lịch sự, lại ngồi trên một chiếc ghế salon như ông hoàng nhìn xuống cô.

“Thiếu phu nhân đã tỉnh rồi sao? Cô ngủ cũng lâu rồi đấy, công việc của cô hôm nay còn làm đến tối, nếu không tranh thủ làm đừng trách lão già đây cắt cơm của cô, chưa hết, người không làm xong công việc sẽ bị phạt, mà hình phạt cô hẳn đã biết rồi chứ?” Quản gia cười nham hiểm như chắc chắn rằng cô không thể làm được.

Đỗ Lan Hương nghe vậy lại hỏi: “Tại sao tôi là thiếu phu nhân lại phải đi làm chuyện của người hầu?”
Sau khi cô hỏi câu này người đàn ông chỉ cười mỉa: “Thiếu phu nhân hỏi câu này không phải quá thừa thãi à? Vì sao cô phải làm những việc này cô phải rõ chứ, đây đều là thiếu gia phân phó, cô không làm cũng phải làm.”
Đỗ Lan Hương thật muốn chửi người nhưng cô nhịn, không ai biết thiếu phu nhân bất hạnh của bọn họ có khả năng đã chết rồi, người trước mặt bọn họ chính là một người hoàn toàn khác.

Lại nói sau khi tỉnh dậy cô cũng tiếp thu được một số thông tin và chấp nhận một sự thật linh hồn mình đã không may xuyên vào thân xác này, cô cứ nghĩ chỉ là mơ thôi nhưng nào có giấc mơ nào chân thật thế này.

Có điều tỉnh dậy cô cũng sáng suốt hơn, thứ nhất cô đã nhớ ra người phụ nữ mình cảm thấy quen thuộc là ai, Trịnh Lan Hương chính là nữ phụ xấu số trong bộ truyện “Con đường sủng thê của tổng giám đốc” mà cô đã nghe đồng nghiệp của mình kể.

Đồng nghiệp cô là người mê ngôn tình nên có chuyện nào tâm đắc sẽ kể với cô, tình cờ bộ truyện này có một nữ phụ trùng tên khác họ với cô nên cô đã nghe hết câu chuyện.

Trịnh Lan Hương là một trong những nữ phụ thê thảm nhất trong bộ truyện, trước tiên nói đến xuất thân, cô ta là tiểu thư của nhà họ Trịnh, một gia tộc tầm trung ở thành phố Ban Mai, cha là Trịnh Văn Nhân có hai người vợ, vợ cả là thiên kim tiểu thư nhà họ Phạm, Phạm Kim Tuyền, bà ta có một đứa con gái tên Trịnh Phương Hằng, vợ hai chính là mẹ của Trịnh Lan Hương, Nguyễn Bích, cũng là một thiên kim tiểu thư nhưng từ khi bà gả cho Trịnh Khang bị nhà họ ngoại từ.

Vốn dĩ mẹ của Trịnh Lan Hương mới là vợ chính thức của Trịnh Văn Nhân nhưng hồi đó công ty của ông ta làm ăn thất bại nhờ vả bên phía mẹ cô không được mới tìm đến bà Tuyền, người có tình cảm mập mờ với ông ta.


Bà ta yêu cầu Trịnh Văn Nhân phải ly hôn bà Bích nhưng bà lại không đồng ý, cuối cùng nói chuyện một hồi với ông ta bà lại chấp nhận làm bé, để Trịnh Văn Nhân lấy bà Bích làm cả.

Cuộc sống của hai mẹ con Trịnh Lan Hương cũng không dễ dàng gì, liên tục bị hai mẹ con bà Tuyền chèn ép.

Lại nói Trịnh Lan Hương lại có hôn ước với nam chính, là thiếu gia độc đinh của nhà họ Vũ đồng thời cũng là tổng giám đốc tập đoàn Vũ Nam, Vũ Thiên Hoàng.

Nhưng mà người này lại yêu nữ chính Tạ Phi Phi nên đã không kiêng nể mà hủy hôn với cô ta, thành thử ra Trịnh Lan Hương vô cùng hận nữ chính, luôn tìm cách hãm hại nữ chính nhưng toàn bị nam chính phát hiện ra hành vi xấu xa rồi nhận muôn vàn hành hạ từ nam chính.

Trong một lần tình cờ Trịnh Lan Hương biết đến nam phụ Tống Thần Vũ, một người có gia tài đồ sộ thành phố Ban Mai, không kém cạnh nam chính.

Vì muốn lợi dụng người đàn ông này Trịnh Lan Hương đã dùng cách kinh điển nhất là hạ thuốc lên giường với anh ta, buộc Tống Thần Vũ phải kết hôn với mình.

Tống Thần Vũ không nói tiếng nào đồng ý, cứ ngỡ cuộc sống của mình sẽ bước sang một trang mới, có thể trả thù Tạ Phi Phi và nhà họ Trịnh, ai ngờ đây lại là ác mộng với cô ta.

Sở dĩ Tống Thần Vũ đồng ý kết hôn là muốn trả thù việc cô ta đã bỏ thuốc dụ dỗ mình, từ ngày làm thiếu phu nhân nhà họ Tống không ngày nào cô ta được yên ổn, ban ngày bị người làm sai khiến, bắt nạt, đến buổi tối lại chịu hành hạ xác thịt từ Tống Thần Vũ, cuộc sống không khác nào địa ngục.

Nói đến Tống Thần Vũ, anh ta là một nam phụ thần bí, tác giả ưu ái cho người đàn ông này một gia thế lớn, một nhan sắc tuyệt mỹ nhưng chỉ có tác dụng làm nền cho câu chuyện, giống như xuất hiện chỉ để trừng phạt nữ phụ, giúp nữ phụ thăng thiên sớm hơn.


Tính ra Tống Thần Vũ so với nam chính không kém nhưng tác giả của bộ truyện lại không khai thác gì anh ta, quả thật có chút uổng phí.

Nhưng mà đây không phải vấn đề cô quan tâm, vấn đề cô cần lo lắng chính là ngày chết của Trịnh Lan Hương không còn xa nữa.

Chiếu theo tình tiết trong truyện, Trịnh Lan Hương nghĩ cuộc sống của mình thê thảm thế này là do nữ chính gây ra, nếu không có nữ chính cô ta đã thành công gả cho nam chính không đến mức tìm đến nam phụ ma quỷ để bị hành xác.

Cho nên Trịnh Lan Hương đã làm ra một chuyện ngu xuẩn chính là thuê người giết nữ chính, nào ngờ người cô ta thuê lại là người của nam chính.

Nam chính ngoài là tổng giám đốc của tập đoàn Vũ Nam cùng thiếu gia nhà họ Vũ ra còn có một lực lượng ngầm phía sau, mà xui xẻo cho Trịnh Lan Hương cô ta lại thuê phải người của hắn, kết quả không cần nói bị nam chính bắt lại hành hạ đủ kiểu, cuối cùng chết phơi thây ngoài nghĩa địa hoang, không ai biết.

Tống Thần Vũ không quan tâm đến việc vợ mình đã chết, biết tin thậm chí còn cười khinh bỉ.

Không biết cô xuyên vào khúc nào, Đỗ Lan Hương thật lo lắng cho tương lai của mình..


Bình luận

Truyện đang đọc