CÔ VỢ THAY ĐỔI CỦA THIẾU GIA SÓI TRẮNG


“Cái gì?” Đỗ Lan Hương chưa kịp kinh ngạc môi đã bị người chiếm lấy, quấn quýt dây dưa.

Mấy ngày nay Tống Thần Vũ nhẫn nhịn không đụng vào người cô, anh đang khống chế cảm xúc của mình trước người phụ nữ này nhưng hôm nay cô lại kích thích anh, vậy thì cũng đừng trách anh.

Đỗ Lan Hương chỉ kinh ngạc ban đầu sau đó cũng coi như hùa theo anh, chuyện này cô làm quá nhuần nhuyễn rồi, phản kháng chỉ có đau thêm thôi, hơn nữa cô không có lý do phản kháng.

Tống Thần Vũ phút chốc ôm cả người cô đưa lên giường, thuận tay lột đồ của cô xuống, đôi gò bồng đào nhanh chóng hiện ra trước mặt anh.

Đỗ Lan Hương thở hổn hển khiến nó phập phồng lên xuống, càng thêm kích thích Tống Thần Vũ tiến tới.

Anh ngậm lấy một nụ hồng trước mặt mình, vừa mút vừa cắn, tay bên kia cũng nhào nặn một hồi.

“Ưm.” Đỗ Lan Hương khẽ rên lên một tiếng, cơ thể tê dại.

Cả người cô bị anh sờ qua ngứa ngáy khó chịu, bên dưới cũng không ngoại lệ, khi bàn tay của Tống Thần Vũ vừa chạm vào nơi cấm địa cơ thể cô giật bắn một cái.

Tống Thần Vũ rất thích phản ứng này của cô, đầu tiên đưa một ngón tay vào thăm dò, nhẹ nhàng chạm đến nơi nhạy cảm của cô, sau đó thấy cô càng lúc càng run anh lại cho thêm một ngón nữa, lần này liên tục ra vào, khuấy động bên trong cô.

Đỗ Lan Hương cảm thấy mình như bị điện giật, lúc nào cũng vậy người đàn ông này luôn thích dày vò người.


“Ưm, Tống, Tống Thần Vũ, từ từ thôi.” Đỗ Lan Hương cắn chặt răng, hai tay nắm chặt vai anh.

Tống Thần Vũ làm sao có thể nghe theo cô, cô càng dãy dụa anh càng làm tới, đến khi cô đến cực điểm anh đột nhiên rút hai ngón tay ra sau đó nhìn cô bằng ánh mắt khiêu khích.

Đỗ Lan Hương lập tức trở nên trống rỗng, hai mắt căm tức nhìn anh, lại chơi chiêu này với cô.

“Thế nào? Muốn hay không nói một câu.” Tống Thần Vũ cố tình đặt thứ ấy của mình tại nơi cấm địa của cô, lại chà sát mấy cái, đây đúng là kích thích đến dây thần kinh não bộ của cô mà.

Đỗ Lan Hương nghiến răng nói: “Anh muốn thì vào không muốn thì biến, đừng chơi trò này với tôi.”
Đừng tưởng cô không biết anh cũng đang ***** ***, để xem cô và anh ta ai chịu đựng giỏi hơn ai.

Khuôn mặt của Tống Thần Vũ sa sầm, khóe môi cười lạnh: “Vậy sao? Như cô mong muốn.”
Tống Thần Vũ đẩy nhanh cây gậy của mình vào, vì đã ướt sẵn nên nó cứ thế trơn tuột vào trong.

Cảm nhận được vật thể to lớn Đỗ Lan Hương thở hắt ra một hơi, còn chưa kịp chuẩn bị thì Tống Thần Vũ đã bắt đầu hành động, ra vào bên trọng cô, động tác vẫn cuồng nhiệt như thường ngày.

Đỗ Lan Hương nghĩ mình đã có thể thích ứng điều này nhưng không, động tác thô bạo này của anh cô vẫn không chịu được.

“Chậm lại đi, Tống Thần Vũ.” Đỗ Lan Hương hét vang cả căn phòng.

Cơn bạo động của Tống Thần Vũ vẫn không dừng lại, sự kích thích đến tột cùng này khiến Đỗ Lan Hương như phát điên lên, không biết bao lâu mới kết thúc.

…….

Chín giờ sáng ngày hôm sau Đỗ Lan Hương mang theo hợp đồng đến tập đoàn Vũ Nam, lúc đi bước chân của cô có chút không ổn định nhưng vẫn cố trấn định thân thể.

Eo cô đau muốn chết đi được, lại còn phải mang giày cao gót, hai sự kết hợp này đúng là hành người.

Lại không thể ngờ đến vừa bước vào thang máy,đón chào cô lại là khuôn mặt tươi rói của Nguyễn Việt Vương, anh ta vẩy tay với cô nói: “Cô gái, chúng ta lại gặp mặt rồi, thế này có phải gọi là có duyên không?”
Đỗ Lan Hương đứng ở cửa thang máy có chút không muốn vào, cô nhìn thang máy bên cạnh, nó dường như đang đi xuống, không tiện vào, như vậy còn phải chờ rất lâu.

Hiện tại cô chỉ có hai cách, một là vào chung thang máy với người đàn ông này hai là đi thang bộ.


Với tình trạng hiện tại của cô cuốc bộ lên tầng 60 không phải là biện pháp hay, hơn nữa cho dù bình thường không sao thì cũng không ai ngu dại mà đi bộ lên đó.

Thôi vậy, cũng chỉ là đứng chung có mấy phút, cô nhịn.

Mắt thấy thang máy sắp đóng Đỗ Lan Hương mới sải bước đi vào, bên trong ngoài anh ta ra còn có một người đàn ông khác, mà người này cô cũng có chút quen mắt, chính là người đàn ông sỉ nhục cô trong bữa tiệc lần trước.

Phải nói thế nào đây, đúng là oan gia ngõ hẹp mà.

Lại nói khi cô bước vào anh ta cũng có biểu hiện không vui.

“Nghe nói chủ tịch đã đồng ý ký hợp đồng với em.

cô gái, em đúng là có bản lĩnh, có muốn mời tôi một bữa anh mừng không?” Nguyễn Việt Vương không bỏ qua cơ hội đi đến bên cạnh đứng gần cô.

Đỗ Lan Hương có chút ghét bỏ lại đứng sang một bên, hoàn toàn không quan tâm đến người đàn ông này, cô chỉ muốn ký cho xong hợp đồng sau đó chạy đến lấy ba tỷ từ chỗ Tống Thần Vũ thôi, không muốn có chút dây dưa nào với ai.

Nguyễn Việt Vương thấy cô xa cách cười nói: “Cô gái, cách xa tôi như vậy làm gì, tôi cũng đâu làm gì em.”
“Anh thật phiền, tránh xa tôi một chút.” Đỗ Lan Hương lạnh giọng nói.

“Nếu tôi không tránh thì sao, em đẩy tôi ra được à.” Nguyễn Việt Vương càng nói càng cố ý sấn tới chỗ Đỗ Lan Hương.

Khóe miệng của cô hơi giật giật mấy cái, không để người kịp phản ứng liền đưa cùi chỏ ra thúc mạnh vào bụng người bên cạnh.

Nguyễn Việt Vương không có chuẩn bị nên đã bị ăn chiêu của Đỗ Lan Hương, hắn ôm bụng ngồi thụp xuống, khó khăn nói: “Cô…”

“Cô cái gì, đây là cảnh cáo, lần sau thấy tôi thì cách cho xa ra, nếu không tôi sẽ không nương tay như hôm nay đâu.” Không thể nói chuyện đàng hoàng thì đành dùng cú đấm vậy, cô cũng không phải ngốc mà không nhận ra Nguyễn Việt Vương cố tình tiếp cận mình, tuy không biết mục đích của anh ta là gì nhưng tốt nhất nên ngăn chặn ngay từ đầu.

Phạm Trường nhìn bạn mình bị đánh kinh ngạc một chút, sau đó tức giận nói: “Cô đang làm gì vậy hả? Trịnh Lan Hương, nên nhớ đây là tập đoàn Vũ Nam đấy, cô lại dám ra tay đánh người sao? Đúng là người phụ nữ không có liêm sỉ.”
“Hừ, tôi mới đánh anh ta một cái đã bị coi là không có liêm sỉ rồi sao? Nếu đã mang cái danh này rồi vậy tôi đánh thêm anh cũng không có việc gì đâu nhỉ?” Đỗ Lan Hương lạnh lùng nói.

“Cô dám.” Phạm Trường đen mặt, không ngờ người phụ nữ này còn muốn đánh mình.

“Có gì mà tôi không dám làm, Phạm Trường phải không, tôi nhớ kỹ mặt anh rồi, hôm trước anh sỉ nhục tôi vậy hôm nay tính sổ luôn một thể.” Đỗ Lan Hương dứt lời liền giơ cú đấm ra đánh thẳng vào mặt Phạm Trường không thương tiếc.

Đáng lẽ ra cô đã phớt lờ anh ta rồi vậy mà muốn kiếm chuyện với cô, thế thì ra tay luôn một thể cho nhanh.

Phạm Trường bị đánh đến choáng váng, máu mũi chảy từa lưa, hai mắt tức giận muốn chửi người: “Cô, người phụ nữ này…”
Đúng lúc này cửa thang máy mở ra, có ba người phụ nữ chuẩn bị đi vào nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì sững sờ, chưa bước vào.

“Giám đốc Trường, giám đốc Vương, hai anh làm sao vậy?” Cô gái ở giữa lên tiếng trước.

Hai người đàn ông ai cũng đang đau đớn nên không ai mở miệng, Đỗ Lan Hương lại thản nhiên hỏi: “Các cô có vào không đây?”
Cô vừa dứt lời cô gái ở giữa chạy nhanh vào đỡ lấy Nguyễn Việt Vương, hai cô gái kia cũng đi vào hỏi han Phạm Trường..


Bình luận

Truyện đang đọc