CÔ VỢ THAY ĐỔI CỦA THIẾU GIA SÓI TRẮNG


Qua một hồi lâu Tống Thần Vũ mới lên tiếng: “Cô muốn tôi tin cô thế nào đây?”
“Tôi…” Đỗ Lan Hương nhất thời á khẩu, chưa bao giờ lâm vào bế tắc như vậy.

Lúc này Chu Thượng lại chen vào: “Thiếu phu nhân, tôi khuyên cô thành thật nhận tội đi, cô không chối được đâu.”
“Quản gia, ông hình như rất đắc ý thì phải.” Đỗ Lan Hương hừ lạnh một tiếng, cô đâu phải không nhận ra Chu Thượng liên tục nhắm vào mình, Tống Thần Vũ còn chưa lên tiếng thì thôi ông ta đã mồm năm miệng bảy rồi, cô lại chút khả nghi ông ta.

“Thiếu phu nhân sao lại nói như vậy, tôi chỉ muốn tốt cho cô thôi, nếu cô chịu nhận tội thiếu gia sẽ khoan hồng độ lượng, còn ngoan cố cô cũng biết hậu quả rồi đấy.” Chu Thượng làm ra vẻ nhắc nhở.

Đỗ Lan Hương không những không cảm kích mà còn dõng dạc nói: “Tôi không làm vì sao phải nhận?”
“Tống Thần Vũ, anh tin tôi cũng được không tin cũng không sao nhưng tôi phải nói rõ ràng cho anh biết, trong chuyện này có nhiều ẩn khúc anh đừng chỉ có nhìn vào chứng cứ, nếu tôi làm tôi còn đứng trước camera cho anh nhìn thấy sao?”
“Đến giờ phút này rồi có nói gì cũng vô dụng, thiếu gia, nên xử lý cô ta đi thôi.” Chu Thượng hướng mắt về phía Tống Thần Vũ đề nghị.

Anh lại lạnh lùng nói: “Đưa đến căn nhà phía đông.”
“Vâng.” Chu Thượng khẽ mỉm cười, như thể đã đạt được kết quả mong muốn.


Đỗ Lan Hương vẫn nhìn chăm chăm vào anh, trước khi bị đưa đi cô vẫn kiên định nói: “Tôi không làm, càng không phải gián điệp, cho dù anh có làm gì tôi cũng không nhận đâu.”
“Thiếu phu nhân, nói nhiều vô ích, tốt nhất nên dành sức lực để chịu phạt đi.” Chu Thượng ra hiệu cho hai tên thị vệ đưa cô đi.

Đỗ Lan Hương cứ thế bị đưa đi, đám người hầu nhìn cô có người bắt đầu đắc ý dè bĩu: “Hừ, cô ta lại chọc giận thiếu gia rồi sao? Đáng đời lắm.”
“Nhìn dáng vẻ kia thiếu gia hình như muốn trừng phạt cô ta thì phải.”
“Bên đó là căn nhà phía đông, tôi nghe quản gia nói ai làm sai sẽ bị đưa đến đó trừng trị, kiểu này cô ta chết chắc rồi.”
“Nhìn thôi tôi đã thấy hả dạ, ai bảo cô ta kiêu ngạo như vậy làm gì, bây giờ xem ra bị quả báo rồi.”
“Đúng vậy, tôi rất muốn nghe tiếng hét đau đớn của cô ta, mong thiếu gia ra tay nặng một chút.”
“Ôi trời, cô cũng ác độc quá đó, chúng ta có nên cầu nguyện cho cô ta không nhỉ?”
Đám người này ở đây hí hửng bàn tán lại không ai nói gì, từ khi vú Hoa chết không ai còn quản cái miệng của bọn họ nên hở ra một chút bọn họ sẽ tụ tập bàn tán.

Chu Thượng tuy là quản gia nhưng ông ta lại không quan tâm ba chuyện lặt vặt này, hơn nữa ông ta vào đây không phải để quản chuyện này, nên dứt khoát mặc kệ bọn họ.

Trong phòng, sau khi Đỗ Lan Hương được đưa đi Tống Thần Vũ vẫn còn suy nghĩ về vấn đề này, anh như có như không hỏi: “Ông nói xem Trịnh Lan Hương thật sự là người của Trương Hải Nam sao?”
Chu Thượng nghe anh hỏi hận không thể thêm dầu vào lửa nên nói: “Thiếu gia, không phải cậu cũng nhìn rõ rồi sao, hơn nữa cô ta còn có những biểu hiện vô cùng mờ ám.”
“Mờ ám, ông thử nói xem có chỗ nào mờ ám.” Tống Thần Vũ liếc mắt nhìn ông ta.

Không hiểu sao Chu Thượng có chút chột dạ, lại nghiêm túc nói: “Thứ nhất về võ công của cô ta, làm sao một người ban đầu yếu mềm, không thể hiện chút võ thuật nào lại đột nhiên biết võ, điều này chứng tỏ cô ta đang ẩn nhẫn chờ thời cơ ra tay với thiếu gia, mềm yếu không được cô ta lại trở nên mạnh mẽ, thứ hai về thái độ, cô ta khác xa so với biểu hiện trước đây tôi thấy, lúc trước cô ta thường gây hấn với người làm, không muốn làm công việc nhà bây giờ đột nhiên lại thân thiết với bọn họ, thậm chí còn biết cách lấy lòng khiến một số người quy thuận cô ta, điều này nói lên cô ta đang muốn thu phục lòng người để nới lỏng tính cảnh giác của thiếu gia và mọi người.”
Chu Thượng phân tích vô cùng kín kẽ, nghe sơ qua không có vấn đề gì còn có sức thuyết phục.

“Còn gì nữa không?” Tống Thần Vũ hỏi.

“Tính ra thì cô ta còn có nhiều điểm khả nghi nhưng trước mắt tôi cũng không thể nói rõ được.”
“Vậy nếu cô ta đã là gián điệp làm sao lại muốn ly hôn với tôi, thậm chí là chạy trốn?” Tống Thần Vũ đột nhiên đưa ra một nghi vấn muốn Chu Thượng trả lời.


Ông ta nghe câu hỏi có chút bối rối, chưa biết phải trả lời thế nào, hiển nhiên ông ta quên mất vấn đề này, quả đúng như Tống Thần Vũ nói nếu đã làm gián điệp thì làm sao lại chạy trốn.

“Cái đó, có khả năng cô ta chỉ muốn đánh lừa thiếu gia, giả vờ muốn chạy trốn để thiếu gia không nghi ngờ cô ta nữa.” Chu Thượng suy nghĩ một hồi nhanh trí nói.

Tống Thần Vũ cười nhạt: “Đúng là có khả năng này.”
Chu Thượng thấy anh tin lời ông ta liền thở phào một hơi, không hiểu vì sao anh lại hỏi vấn đề này.

Đỗ Lan Hương bị đưa vào một căn phòng vừa lạnh vừa tối, chỉ có chút ánh đèn bên ngoài hắt vào thông qua cửa sổ sắt phía trên.

Cô không thể nhìn rõ căn phòng nên dứt khoát ngồi xuống dựa vào tường, mọi chuyện xảy ra quá nhanh chóng cô còn chưa kịp xâu chuỗi lại sự việc, bây giờ chỉ có một mình cô mới cẩn thận suy nghĩ lại,
Chuyện xảy ra đêm hôm đó cô vẫn còn nhớ như in và chắc chắn rằng có người hại mình, thế nhưng kẻ đó là ai mới được?
Trong căn biệt thự này có nhiều người có thù với cô nhưng người có khả năng sắp xếp chuyện này thì đếm trên đầu ngón tay, mà người cô nghi ngờ nhất chính là Chu Thượng.

Ông ta mặc dù không thể hiện ra ngoài là oán hận gì cô nhưng người này cô cảm giác âm trầm hung hiểm, nhất là nụ cười đắc thắng kia càng khiến cô thêm khẳng định, ngoài ông ta ra không có ai khác.

Thế nhưng cô suy đoán thì có ích gì, cô không có bằng chứng sẽ không ai tin cô, Tống Thần Vũ từ ban đầu đã có hiềm khích với cô thì anh ta càng không dễ dàng tin tưởng lời cô nói.

Người đàn ông này quả là duyên nghiệt của cô mà, sao cô lại đến đây, sao cô lại gặp anh ta chứ?
Cả một đêm Tống Thần Vũ không hề ngủ chút nào, anh còn bận làm lại bản kế hoạch, chuyện này cấp bách anh cũng không có thời gian nghĩ đến mấy thứ khác, có điều vẫn có chút nao nao trong lòng.


Hai giờ sáng Hoàng Khang và anh vẫn còn tiếp tục trao đổi công việc, nhận tiện Hoàng Khang cũng hỏi chút tình hình: “Sao rồi, có phải do cô ta làm không?”
“Mọi chứng cứ đều nghiêng về phía Trịnh Lan Hương.” Tống Thần Vũ vừa xoa thái dương vừa trả lời.

“Vậy là cô ta thật sao?” Hoàng Khang ở bên kia hơi nhấn âm.

“Không hoàn toàn chắc chắn.” Tống Thần Vũ đột nhiên nói.

“Cậu nói vậy là có ý gì chứ? Cậu làm tôi thật hoang mang, rốt cuộc có phải là cô ta hay không?” Hoàng Khang vừa gãi đầu vừa nói, tên này cứ thần thần bí bí.

Tống Thần Vũ lại bảo: “Tôi còn phải xem xét vài vấn đề.”
Hoàng Khang lại trầm ngâm: “Cậu nói vậy có nghĩa không tin Trịnh Lan Hương là gián điệp của Trương Nam Hải sao? Tôi thấy với tính cách của cô ta đúng là không có khả năng làm việc cho hắn, có điều ngoài cô ta ra cậu còn nghi ngờ ai không?”
“Có.” Tống Thần Vũ chỉ nói ra một chữ sau đó không nói gì thêm..


Bình luận

Truyện đang đọc