CÔ VỢ THAY ĐỔI CỦA THIẾU GIA SÓI TRẮNG


“Cái gì? Những người trong quán đều nói tôi ra tay trước sao?” Đỗ Lan Hương lớn giọng hỏi.

“Đúng vậy, chúng tôi hỏi tận hai mươi người đã chứng kiến sự việc, bọn họ đều khai báo xem xém nhau, hơn nữa ngay cả chủ tiệm cũng tố cáo cô cho nên chúng tôi chỉ làm theo lẽ thường thôi, mong cô hiểu.” Viên cảnh sát từ tốn nói.

Chết tiệt! Sao cô lại quên người trong đó toàn là người của Lý Kim Yến chứ, Đỗ Lan Hương cắn móng tay lại nói: “Còn camera thì sao? Các anh đã xem chưa?”
“Chúng tôi cũng muốn xem camera nhưng chủ tiệm nói hôm nay camera đột nhiên bị hỏng nên không thể xem được.” Viên cảnh sát lấy làm tiếc nói.

Mẹ nó, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, đây rõ ràng là Lý Kim Yến sắp xếp mà.

Đỗ Lan Hương hít sâu một hơi hỏi: “Tôi có thể gọi người đến bảo lãnh trước không?”
Viên cảnh sát nghe vậy suy nghĩ một chút nói: “Có thể, nhưng sự việc vẫn phải tiếp tục được điều tra.”
“Tôi biết rồi, vậy tôi gọi điện cho chồng tôi trước, chuyện điều tra phiền các anh rồi.” Dứt lời Đỗ Lan Hương lấy điện thoại ra, chần chừ một lúc mới bấm gọi cho Tống Thần Vũ.

Thế nhưng cô gọi cả chụ cuộc lại không thấy ai bắt máy, trong lòng sốt ruột không thôi, với hoàn cảnh hiện tại của nguyên chủ ngoài Tống Thần Vũ ra cô căn bản không gọi được cho ai khác, nhà họ Trịnh nếu biết cô ở trong đồn cảnh sát khéo khi mở tiệc ăn mừng luôn ấy chứ, còn mẹ cô, không cần phải gọi cũng biết bà cũng không giúp gì được rồi.


Thấy cô lâu vậy không gọi được người viên cảnh sát thiếu kiên nhẫn hỏi: “Thế nào? Người thân của cô có đến không?”
“Tôi không gọi được cho ai, đã làm trễ thời gian của anh rồi, thôi thì anh bắt tôi vào nhà giam đi.” Đỗ Lan Hương thở dài nói, đúng là trong thời khắc mấu chốt đều xảy ra những chuyện không hay, cô có phải là nữ chính đâu mà gọi một cuộc nam chính sẽ chạy đến.

Thôi vậy, tối nay xác định ở nhà giam một hôm rồi.

“Vậy được, phiên cô giao đồ cá nhân cho tôi, bao gồm cả điện thoại.” Lần đầu tiên viên cảnh sát thấy có người bị bắt vào nhà giam lại bình tĩnh đến vậy, trong lòng anh ta thở dài, cũng không cho rằng một cô gái thế này lại đi phạm pháp.

Đỗ Lan Hương giao mọi vật dụng cá nhân trên người cho viên cảnh sau đó thong dong theo một người khác vào nhà tạm giam.

Bảy giờ tối Tống Thần Vũ mới kết thúc cuộc họp, hôm nay tập đoàn Tống Gia có một buổi họp khẩn cấp cho nên Tống Thần Vũ phải chủ trì cuộc họp đến tận năm tiếng đồng hồ, ngay cả điện thoại cũng không mang vào.

Kết thúc buổi họp anh mới trở về văn phòng làm việc nhưng không kiểm tra điện thoại mà mở PC làm tiếp công việc của mình.

Có điều màn hình máy tính vừa mở lên anh lại nhận được cuộc gọi đến, người gọi tới lại là vệ sĩ đi theo Đỗ Lan Hương, trong lòng anh đinh ninh có chuyện không hay liền nghe máy: “Có chuyện gì?”
“Thiếu gia, cuối cùng anh cũng nghe máy.” Vệ sĩ bên kia cảm động muốn rơi nước mắt.

Tống Thần Vũ giật giật khóe mắt thiếu kiên nhân nói: “Tôi hỏi có chuyện gì?”
Vệ sĩ giật mình một cái mới đi vào vấn đề chính: “Thiếu gia, thiếu phu nhân bị bắt đến đồn cảnh sát rồi.”
“Đồn cảnh sát, sao lại bị bắt?” Sắc mặt của Tống Thần Vũ hơi đổi nhưng không gấp gáp mà bình tĩnh hỏi.

“Thiếu phu nhân đánh nhau với người ta nên bị đưa đến đồn cảnh sát, hiện tại bị tạm giam rồi.” Vệ sĩ trả lời.

Tống Thần Vũ thâm trầm hỏi: “Bao lâu rồi?”
“Tính thời gian cũng được ba tiếng đồng hồ rồi, chúng tôi muốn bảo lãnh cho thiếu phu nhân nhưng không có lệnh của anh chúng tôi chưa dám làm vậy, thiếu gia, anh xem…”
“Tôi biết rồi, các người về lại biệt thự đi.” Tống Thần Vũ ra lệnh, giống như không màng đến chuyện này.

“Vậy thiếu phu nhân thì sao ạ?” Vệ sĩ tiếp tục dò hỏi.


“Không phải chuyện của cậu, đừng có hỏi nhiều.” Tống Thần Vũ nói ra một câu lạnh lẽo.

Vệ sĩ không còn dám hỏi câu nào nữa, cúp máy lại truyền lời của Tống Thần Vũ cho hai người còn lại.

Chiếc BMW cách đồn cảnh sát không xa cứ thế rời đi.

Bên này Tống Thần Vũ nhận được tin tức cũng không còn tinh thần làm việc nữa, vừa mới mở PC lên lại tắt đi, cầm lấy chìa khóa cùng áo khoác rời khỏi văn phòng.

Biệt thự Thiên Kim.

Lý Kim Yến nhận được tin báo của thám tử trong lòng vui sướng không thôi, cô ta lại cầm một ly rượu vang thưởng thức, đúng là không uổng công cô ta gọi nhiều người đến, lần trước thua Đỗ Lan Hương bởi chiếc camera lần này cô ta học khôn mua chuộc chủ cửa tiệm đồng thời hủy luôn camera để xem Đỗ Lan Hương còn gì để đối chất.

“Trịnh Lan Hương, cứ từ từ, rồi tao sẽ cho mày trả giá, dám cướp vị hôn phu của tao, còn đánh tao tuyệt đối sẽ không có kết quả tốt đẹp.” Lý Kim Yến nhìn bức tranh trên bức tường âm hiểm nói, sau đó lại lấy một phi tiêu ném tới trước mặt.

Người trong bức tranh là một cô gái chừng hai ba, hai tư tuổi, khuôn mặt xinh đẹp lại có chút ngạo kiều, mà người này không ai khác chính là Đỗ Lan Hương.

Ngoài bức tranh này ra trong căn phòng này còn vô số búp bê được phác họa theo hình ảnh Đỗ Lan Hương, trên mỗi con búp bê toàn là kim châm hoặc là lá bùa viết mấy chữ kỳ quái, tóm lại Lý Kim Yến muốn nguyền rủa chết Đỗ Lan Hương.

Cô ta đã lặn lội đường xa đến một vùng núi phía bắc tìm một thầy mo để làm chuyện này nhưng không hiểu sao đã gần một tháng trôi qua Đỗ Lan Hương lại không bị làm sao khiến cô ta có chút nóng nảy, hôm nay nhận được thông báo từ quản gia nhà họ Tống, cô ta đã vạch ra kế hoạch “vĩ đại” này.


Lại nói ngồi ở nhà tạm giam cả buổi Đỗ Lan Hương chán nản vô cùng, ngày ngày cô đối diện với bức tường nhưng chí ít còn được ngắm cảnh bây giờ ở nhà giam chẳng có cảnh gì để ngắm, lại không có điện thoại chơi, cứ ngồi ngốc thế này cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu rồi.

Đúng lúc này cửa nhà giam được mở ra, giọng nói của viên cảnh sát vang lên: “Cô Lan Hương, cô được thả ra rồi, mau ra ngoài đi thôi.”
“Hả? Sao tôi lại được thả?” Đỗ Lan Hương có chút bất ngờ hỏi.

“Có người đến bảo lãnh cho cô rồi.” Viên cảnh sát trả lời.

Người bảo lãnh, là ai? Tống Thần Vũ sao? Không đời nào, anh ta đâu biết cô bị bắt giam đâu mà đến, còn người khác cô cũng không biết ai cả.

Đỗ Lan Hương mơ màng cùng viên cảnh sát đi ra ngoài, cô muốn xem người bảo lãnh cho mình là ai nhưng ra đến bên ngoài lại chẳng thấy ai, cô ngơ ngẩn hỏi: “Anh cảnh sát, người bảo lãnh cho tôi đâu rồi?”
“Anh ta về rồi, nói là có việc gấp phải đi chỉ kịp đóng tiền bảo lãnh cho cô thôi.” Viên cảnh sát trả lời.

“Cái đó, cho tôi hỏi thêm, người bảo lãnh cho tôi tên gì vậy?” Đỗ Lan Hương hỏi, càng lúc càng mơ hồ..


Bình luận

Truyện đang đọc