CÔN LUÂN MA CHỦ

Tất Đạt Di nghe vậy đưa mắt nhìn sang nhánh Minh Ma, chỉ cần bọn họ đồng ý, chuyện này sẽ quyết định như vậy.

Sơn Quỷ hừ lạnh nói: “Các ngươi đã không để tâm tới đại cục, ta còn nói gì được đây? Có điều đến lúc đó nếu có gì bất ngờ, các ngươi cũng đừng hối hận!”

Sau khi nói xong, Sơn Quỷ trực tiếp quay người rời đi, có điều xem thái độ rõ ràng là hắn cũng đã chấp nhận chuyện này.

Sau khi nhánh Minh Ma rời khỏi, Ngụy Thư Nhai đi tới vỗ vỗ bải vai Sở Hưu nói: “Thằng nhóc nhà ngươi không tệ, Ma đạo chúng ta coi như có người kế nghiệp.”

Sau khi nói xong, Ngụy Thư Nhai bước ra một bước, thân hình trực tiếp rời khỏi đại sảnh.

Lúc này những võ giả Ẩn Ma trong đại sảnh đều dùng ánh mắt hâm mộ ghen tị nhìn Sở Hưu.

Có thể được Ngụy Thư Nhai coi trọng, thậm chí được khen ngợi trước mặt mọi người như vậy, tiền đồ của kẻ này trong Ma đạo không thể ước lượng nổi.

Trong nhánh Ẩn Ma, Ngụy Thư Nhai không phải lão quái vật tư cách lâu đời nhất, cũng không phải kiêu hùng Ma đạo thực lực mạnh nhất, nhưng hắn lại là người thanh danh uy vọng lớn nhất.


Ngày trước trên Cửu Thiên Sơn, Ngũ Đại Thiên Ma liên thủ nâng cờ kết minh, dựng lại Côn Luân Ma Giáo. Đây là lần cuối cùng Ma đạo rầm rộ, mặc dù chết yểu giữa đường nhưng cũng được coi là lần huy hoàng cuối cùng của Ma đạo.

Lúc trước năm người Ngụy Thư Nhai mặc dù thất bại nhưng cũng khiến cả giang hồ thấy được lực lượng cùng khả năng ngưng tụ của Ma đạo, khiến những tông môn Chính đạo cũng phải thu liễm lại.

Cho nên đừng nhìn Ngụy Thư Nhai đã già, trên lưng hắn cõng toàn bộ ân tình cùng uy vọng và khả năng hiệu triệu cường đại lúc đó.

Người như vậy cực kỳ hiếm thấy trên giang hồ, Sở Hưu không ngờ lại nhận được hảo cảm của Ngụy Thư Nhai, có thể nói chỉ cần Ngụy Thư Nhai mở miệng, cho dù chỉ một chút di trạch cũng đủ cho Sở Hưu ăn cả đời.

Sở Hưu nhíu mày nói: “Vị Ngụy tiền bối này không hổ danh tiền bối Ma đạo, khí độ bất phàm, còn giống tiền bối cao nhân hơn so với đám trưởng lão danh môn chính phái”

Lục tiên sinh như cười như không nhìn Sở Hưu nói: “Ngươi cho rằng Ngụy tiền bối thực lực rất mạnh, tính cách hiền hòa, tương đối dễ nói chuyện?”

Không đợi Sở Hưu trả lời, Lục tiên sinh đã cười như tự giễu nói: “Ngụy tiền bối không dễ nói chuyện đâu, trước đây tính khí hắn nóng nảy cực dễ xúc. động. Bằng không đã chẳng cùng bốn người khác liên hợp thành Ngũ Đại Thiên Ma trên Cửu Thiên Sơn trong lúc thiên tư kinh người, tiên đồ tương lai không thể ước lượng như vậy, lại còn chọi cứng với võ lâm Chính đạo.

Huống hồ Ma đạo chúng ta trước nay không có thói quen dìu dắt hậu bối, võ giả Ma đạo cạnh tranh tàn khốc, nội đấu chém giết đều hết sức bình thường.

Chỉ có điều sau khi Ngũ Đại Thiên Ma trên Cửu Thiên Sơn bị hủy diệt, Ngụy tiền bối cũng thay đổi đôi chút ý tưởng, đặc biệt là nhân số Ẩn Ma chúng ta vốn ít ỏï, nếu còn làm việc như lúc trước sớm muộn gì cũng có ngày bị hủy.

Cho nên ngươi gặp may đấy, lúc trước ngươi gặp ta với Thánh nữ đại nhân đều là nhánh Ẩn Ma, chúng ta không ngại giúp ngươi một tay, miễn là đủ khả năng.

Nhưng nếu ngươi gặp phải Bái Nguyệt Giáo hay Tà Cực Tông, khả năng lớn nhất là bọn chúng gi ết chết ngươi, sau đó cướp lấy công pháp truyền thừa trong tay ngươi!"

Lần Ma Đạo Hội Minh này không mấy vui vẻ, song phương tan rã trong không vui, có điều chí ít đám người Ma đạo cũng xác định được một việc, đó là giờ khắc này song phương buông bỏ thành kiến liên thủ, nhất định phải đoạt lại Tạo Hóa Thiên Ma Kỳ.


Sau khi Ma Đạo Hội Minh kết thúc, Sở Hưu đi theo Lục tiên sinh cải trang thành hiệp khách chính đạo Từ Tùng Đào, trở lại Kiếm Ly Các chờ Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội khai mạc.

Một tháng sau, Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội chính thức khai mạc trên Phù Ngọc Sơn, Sở Hưu cũng theo. đám người cùng nhau lên núi.

Diện tích Phù Ngọc Sơn rất lớn, đây là một khu mỏ ngọc thạch, cho nên được gọi là Phù Ngọc Sơn, có điều sau khi mỏ quặng bị khai thác triệt để đã trở nên hoang phế.

Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội được cử hành tại đây chính là bởi nơi này rộng rãi, có thể chứa được nhiều võ giả.

Sở Hưu đi theo dòng người lên Phù Ngọc Sơn, nơi đây đã được người Ngũ Đại Kiếm Phái xây dựng vô số đình đài lầu các, chính giữa lại là một diễn võ trường, dùng để cử hàng tỷ thí các loại.

Sở Hưu thân là đại biểu Quan Trung Hình Đường, cũng có địa vị nhất định, cho nên vị trí tương đối gần phía trước. Còn Lục tiên sinh cải trang thành Từ Tùng Đào mặc dù mặt ngoài là hiệp khách chính đạo nhưng chỉ là tán tu, cho nên được bố trí ở phía sau. Có điều Lục tiên sinh khoa tay ra dấu với Sở Hưu, đến lúc đó ra tay tùy hoàn cảnh.

Trên Phù Ngọc Sơn nơi nào cũng hết sức náo nị võ giả kiếm tu cùng một số võ giả tán tu mộ danh tới đây ai nấy bàn luận huyên náo, dáng vẻ hưng phấn khi gặp thịnh hội trăm năm. Có điều bọn họ đều không biết, lát nữa Phù Ngọc Sơn náo nhiệt này sẽ biến thành máu chảy như sông.

Hơn nữa bọn họ càng không biết, không khéo người đang trò chuyện sôi nổi bên cạnh lại là hung đồ Ma đạo nào đó.

Lúc này trên một đài cao phía chính bắc Phù Ngọc Sơn, năm võ giả cầm kiếm nhìn đám người bên dưới, nam nữ đều có, khí thế nội liễm đáng sợ.


Năm người này chính là người chấp chưởng Ngũ Đại Kiếm Phái đương thời, Tọa Vong Kiếm Lư, Phong Vân Kiếm Trủng, Kiếm Vương Thành, Tàng Kiếm Sơn Trang, Việt Nữ Cung. Hoặc là chưởng môn, không thì cũng là tông sư võ đạo có thực quyền.

Chưởng môn Việt Nữ Cung là một mỹ phụ phong thái yểu điệu, mặc một bộ cung trang, mặc dù tuổi tác không nhỏ nhưng phong vận vẫn còn.

Nhìn những võ giả bên dưới, chưởng môn Việt Nữ Cung môi son trầm giọng nói: “Người trong Ma đạo sẽ tới thật sao?”

Bên cạnh nàng, một võ giả mặc áo bào trắng, đầu dùng lụa trắng bọc lại, thậm chí gương mặt cũng đeo. khăn che màu trắng, tay cầm kiếm, trầm giọng nói: “Tới hay không cũng chẳng sao, người của Ma đạo tới thì chúng ta sóng vai tiếp chiến. Người của Ma đạo không đến thì chúng ta tự làm, dù sao kết quả cũng như nhau.”

Một võ giả trung niên khác gương mặt chính trực, mặc áo gấm, lưng đeo bảy thanh trường kiếm cười lạnh nói: “Kiếm Vương Thành các ngươi cố chấp với vị trí đứng đầu Ngũ Đại Kiếm Phái này quá đấy. Kiếm Vương Thành ở đất Trần Vân xa xôi, cho dù vị trí đứng đầu rơi vào người các ngươi, ngoại trừ chút thanh danh ra thì còn lợi lộc gì?”

Võ giả áo trắng híp mắt nói: “Kiếm Vương Thành ta chỉ cần thanh danh, không giống Tàng Kiếm Sơn Trang các ngươi, muốn thanh danh cũng chẳng có cơ hội.”

Người của Tàng Kiếm Sơn Trang lộ vẻ giận dữ, đang định nói gì đó thì một thanh niên bên cạnh thản nhiên lên tiếng: “Người ngoài chưa tới các ngươi đã định cãi lộn hay đánh nhau rồi? Tiết kiệm chút sức lực đi, không khéo trong những võ giả bên dưới đã hội tụ không biết bao nhiêu người trong Ma đạo, muốn động thủ thì đợi lát nữa đi.”


Bình luận

Truyện đang đọc