CÔN LUÂN MA CHỦ

Biểu cảm lúc này của Sở Hưu có phần thâm trầm, ngay cả Lý công công vốn có khí chất âm nhu cũng thầm phát lạnh.

Luận giết người, thân là thái giám thân cận của Lữ Long Quang, số người Lý công công giết chưa chắc đã ít hơn Sở Hưu.

Nhưng nếu xét về gián tiếp giết người; vậy số người chết dưới tay Sở Hưu nhiều tới mức Lý công công có thúc ngựa cũng chẳng sánh nổi.

Ba ngày sau, trong Thủy Ngọc Các một trong những thanh lâu lớn nhất Đại Lương Thành, Sở Hưu cùng Phương Trấn Kỳ và Lý công công ngồi trong một gian phòng riêng uống rượu, có điều không gọi cô nương nào đến.

Phương Trấn Kỳ còn đỡ, Lý công công ngồi đây lại thấy toàn thân mất tự nhiên.

Hắn là một thái giám, sao lại phải tới nơi này? Nếu không phải điện hạ đích thân căn dặn hắn phải nghe lời Sở Hưu, Lý công công chắc chắn đã cho rằng Sở Hưu đang nhục mạ hắn.

Giờ Lý công công chỉ thấy vô cùng khó chịu. Ngay lúc hắn định hỏi Sở Hưu rốt cuộc tới đây làm gì, Sở Hưu lại gõ bàn một cái, ra dấu im lặng.

Hai mắt khép hờ, một luồng tinh thần lực cường đại lan ra tỏa, như sợi tơ buông ra bốn phía. Khoảnh khắc. này cả Phương Trấn Kỳ và Lý công công đều thầm giật mình.


Tỉnh thần lực thật kinh người!

Phương Trấn Kỳ cùng Long Ky Cấm Quân đều là đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất, nhưng cho dù bọn họ. cũng cảm thấy tinh thần lực của Sở Hưu thật cường đại, quả thật mạnh mẽ tới mức khiến người ta run rẩy. Có lẽ cho dù người của Hạ Hầu thị tới, trong cùng cấp bậc tinh thần lực bọn họ cũng chẳng sánh nổi Sở Hưu.

Thật ra trước đó mặc dù tinh thần lực của Sở Hưu khá mạnh nhưng còn chưa tới trình độ này.

Nhưng sau khi giết Trương Sở Phàm, nhận được truyền thừa chính thống của Ma Tâm Đường là Tâm Ma Luân Chuyển Đại Pháp cùng Nhiếp Hồn Cửu Đại Thức, tỉnh thần lực của Sở Hưu có thể nói là trực tiếp tăng vọt lên một cảnh giới.

Võ công của Ma Tâm Đường có thể xưng là vừa quỷ dị vừa thần dị. Tâm Ma Luân Chuyển Đại Pháp là pháp môn chuyên tu tinh thần lực. Còn Nhiếp Hồn Cửu Đại Thức lại là công pháp đem tinh thần lực cùng võ thuật, thậm chí cả võ công trong nhánh Phạt Đạo dung hợp cùng nhau, thần dị phi thường.

Giờ nếu Sở Hưu giao thủ với Hạ Hầu Vô Giang, chỉ cần y vận dụng tinh thần lực là có thể áp đảo triệt để Hạ Hầu Vô Giang.

Mà lúc này tinh thần lực của Sở Hưu cũng xảy ra biến hóa kỳ dị, tỉnh thần lực của y không ngờ lại như sợi tơ, phô thiên cái địa kéo tới các nơi khác trong

Thúy Ngọc Các, như con nhện giăng tơ, vừa nhẹ nhàng vừa cứng cỏi. Ngoại trừ tông sư võ đạo hay cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất chuyên tu bí pháp tinh thần, không ai phát hiện ra biến hóa này. Mà lúc này trong Thúy Ngọc Các đương nhiên không có người như vậy.

Chiêu thức này chính là Khiên Ti Hồn Võng trong Nhiếp Hồn Cửu Đại Thức. Căn cứ theo giới thiệu của công pháp truyền thừa, sau khi tu luyện tới đại thành, nếu toàn lực thi triển, phương viên vài trăm trượng đều bị hồn võng này bao phủ, mỗi sợi tơ có thể quấn quanh tinh thần nguyên thần một võ giả, rút hồn đoạt phách, chỉ chớp mắt đã có thể lấy đi tính mạng kẻ khác.

Đương nhiên giờ Sở Hưu còn cách trình độ đó cả vạn dặm. Trước mắt công pháp này y chỉ dùng để nghe lén.

Toàn bộ âm thanh trong Thúy Ngọc Các đều thông qua Khiên Ti Hồn Võng truyền về phía Sở Hưu, hiện lên trong đầu y. Còn Sở Hưu lại phân ra hai lưồng tinh thần lực, truyền tới Phương Trấn Kỳ và Lý công công.

Che bỏ những âm thanh linh tinh, bên tai Sở Hưu và hai người xuất hiện hai giọng nói quen thuộc, một là Trần công công, hai là Lý Nguyên.

Trần công công cùng Lý Nguyên cũng trong một gian phòng riêng của Thúy Ngọc Các, hơn nữa cách gian phòng của đám người Sở Hưu không xa.


Trong gian phòng ngoại trừ Trần công công còn một người trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi, thực lực còn chưa tới Tiên Thiên, cử chỉ lỗ m ãng, bộ dáng cà phất cà phơ.

Ánh mắt Lý Nguyên nhìn về phía người trẻ tuổi kia mang rõ vẻ khinh miệt, có điều hắn vẫn khách khí nói: “Trịnh công tử chơi đùa ở Đại Lương Thành vui vẻ chứ? Ngày mai công tử phải về Tây Nam rồi, đến lúc đó mong trịnh công tử thuật lại mọi chuyện ở đại lương thành đồng thời chuyển lời giúp cho Trịnh môn chủ, thái tử điện hạ rất có thành ý.”

Trịnh công tử kia cười ha hả nói: “Dễ thôi dễ thôi, thái tử điện hạ đã thể hiện như vậy rồi, sau khi về ta chắc chắn sẽ nói với cha ta, để Thiết Kiếm Môn thật sự đi theo thái tử điện hạ, sau này được ăn ngon uống say.”

Lúc này gương mặt Trịnh công tử kia lại lộ vẻ hèn mọn: “Đẳng nào cũng tới mai ta mới về, hôm nay dẫu sao cũng phải chơi cho thống khoái mới được, chỉ tiêu trong Thúy Ngọc Các này...”

Ánh mắt Lý Nguyên càng thêm chán ghét nhưng hắn vẫn cười nói: “Trịnh công tử cứ vui vẻ thỏa thích là được. Ta đã nói với lão bản nơi này, tất cả tiêu phí của Trịnh công tử đều ghi cho ta.”

Trịnh công tử kia cười to đáp: “Lý đại nhân thật sảng khoái! Vậy ta sẽ không khách khít”

Nói xong Trịnh công tử trực tiếp đẩy cửa hô lớn: “Tú bà đâu rồi? Mau gọi cô nương tới đây cho ta, ta muốn sáu. Không! Mười cô! Phải thon thả ngực to vào!”

Thúy Ngọc Các là thanh lâu cao cấp nhất Đại Lương Thành, không phải kỹ viện bình thường, người tới đây đều là quan lại quyền quý, có thân phận. Quả thật không mấy ai th ô tục như Trịnh công tử này.

Ngược lại có người phân nộ định nói gì đó nhưng lại thấy Trịnh công tử đi ra từ gian phòng kia, lại được báo. gian phòng đó thuộc về ai, đám người không ai dám nói gì nữa.


Mặc dù Lý Nguyên không phải người có quyền có chức gì tại Đông Tề, nhưng hắn là tâm phúc của thái tử điện hạ. Đắc tội với Lý Nguyên cũng là đắc tới thái tử, cho nên trong khu vực Đại Lương Thành này không mấy ai dám động tới Lý Nguyên.

Sau khi Trịnh công tử ra ngoài, Lý Nguyên đóng cửa lại, cười lạnh khinh thường: “Môn chủ Thiết Kiếm Môn - Trịnh Thiên Đồ cũng coi như người tài, dùng một thanh kiếm sắt vụn dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, sáng tạo. nên Thiết Kiếm Môn, trở thành thế lực đứng đầu trong năm môn ở Tây Nam. Ai mà ngờ con trai hắn lại kém cỏi như vậy, tửu sắc tài vận, đúng là chưa từng trải việc đời, quá sức mất mặt.”

Lần này thái tử định mời chào người của năm môn mười tám nhà mười một phái hai mươi ba trại. Thực tế thái tử đã sớm có hành động.

Năm môn mười tám nhà mười một phái hai mươi ba trại, thứ hạng của bọn họ càng ở trước càng có quyền thế. Năm môn thực lực mạnh nhất, hai mươi ba trại lại chỉ là đám giặc cướp thổ phỉ, thực lực yếu nhất.

Trong đó Thiết Kiếm Môn lại đứng đầu năm môn, môn chủ Trịnh Thiên Đồ là cao thủ cảnh giới nửa bước tông sư. Ở khu vực rừng núi hoang vu nơi Tây Nam, hắn dùng một thanh kiếm sắt rách nát dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, trở thành người đứng đầu năm môn. Đây cũng là người tài ba, được thái tử đặc biệt để mắt tới, giờ đã gần như xác định sẽ gia nhập dưới trướng thái tử.

Chính vì vậy hắn mới phái con trai mình Trịnh Thành Vinh tới, để hắn mở mang kiến thức ở Đại Lương Thành, xem xem rốt cuộc thành ý của thái tử ra sao.

Mấy ngày nay Lý Nguyên cùng Trần công công đều dẫn Trịnh Thành Vinh phóng túng xung quanh, có ý lung lạc triệt để đối phương, để Thiết Kiếm Môn toàn tâm toàn ý gia nhập dưới trướng thái tử điện hạ.


Bình luận

Truyện đang đọc