CÔN LUÂN MA CHỦ

Lời này của Hạ Hầu Trấn khiến Hạ Hầu Vô Giang vô cùng kinh ngạc.

Võ giả bối phận lớn hơn ra tay với võ giả nhỏ tuổi là ỷ lớn hiếp nhỏ, cũng là tối ky trong giang hồ. Kể cả lần trước Hạ Hầu Trấn tới Quan Trung Hình Đường đòi người cũng phải lấy danh là đòi lại công đạo cho thất thúc. Hắn không tin Hư Độ đường đường là thủ tọa Không Chấp Thiền Đường của Đại Quang Minh Tự, một tông sư võ đạo thành danh đã lâu lại công nhiên ra tay với một võ giả tiểu bối như hẳn.

Hạ Hầu Trấn cười lạnh nói: “Đám tiểu bối các ngươi đúng là không hiểu chuyện. Trên giang hồ này có hạng người gì là không có? Có người giảng quy củ, nhưng cũng có người không theo quy củ.

Hư Độ là thủ tọa Không Chấp Thiên Đường, nhưng ngươi có biết danh hiệu ngày trước của hắn là gì không? Tam Phong Hòa Thượng!

Kẻ này thực lực cường đại, thiên phú kinh người, trong số các nhà sư bối phận chữ Hư của Đại Quang Minh Tự, luận thiên phú hắn gần với phương trượng Hư Từ hay thủ tọa Vọng Niệm Thiền Đường Hư Vân.

Nhưng hòa thượng này là kẻ điên chính gốc, trước kia ngày nổi điên ba lần, không ai cản nổi. Thậm chí hắn còn dám chỉ thẳng mũi phương trượng đời trước chửi cả mười tám đời đối phương, thiếu chút nữa bị trục xuất khỏi Đại Quang Minh Tự.

Sau khi Hư Từ chấp chưởng Đại Quang Minh Tự, Hư Độ mới dần biết điều. Mặc dù trên danh nghĩ hắn là thủ tọa Không Chấp Thiền Đường nhưng mọi chuyện trong Không Chấp Thiền Đường hắn đều mặc kệ.

Với tính cách kẻ này, ngươi tưởng hắn nói bẻ gãy đầu ngươi là nói chơi chắc? Ngay cả phương trượng đời trước hắn cũng dám mắng, còn có gì không dám? Nhớ kỹ, đừng có chọc vào hạng người điên khùng như hắn, loại người này căn bản không thể tính toán theo lẽ thường.”

Hạ Hầu Vô Giang gật nhẹ đầu, toát mồ hôi lạnh.


Chơi tâm cơ với tông sư võ đạo phải thật cẩn thận mới được, nếu không thậm chí không biết mình chết thế nào.

Có điều Hạ Hầu Vô Giang không hối hận, vì việc hắn làm đã có hiệu quả.

Bên phía Đại Quang Minh Tự, lời khích bác của Hạ Hầu Vô Giang đương nhiên không gạt được Hư Độ và Hư Ngôn, hai người bọn họ đều không quan tâm. Có điều những võ giả thế hệ trẻ của Đại Quang Minh Tự lại thần Tình sục sôi.

Đại Quang Minh Tự bọn họ là đứng đầu Phật tông phía bắc. Thân là Phật môn, bọn họ đối đãi với các tông môn khác không quá bá đạo nhưng cũng không cho phép người khác khinh thường.

Đúng như Hạ Hầu Vô Giang vừa nói, bỏ mặc Sở Hưu giương oai trên lôi đài cũng là vũ nhục Đại Quang Minh Tự bọn họ, khiến trong lòng đám đệ tử nguội lạnh.

Cho nên một võ giả khoảng ba mươi tuổi bối phận chữ Minh không để ý tới lời khuyên can của Hư Ngôn, đi đến lôi đài, quát lớn: “Đệ tử Đại Quang Minh Tự, Minh Thành khiêu chiến Sở Hưu của Quan Trung Hình Đường!"

Lời này vừa nói ra, mọi người đều sửng sốt, quay đầu sang phái Sở Hưu cùng Minh Thành.

Mặc dù Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội có có cơ chế khiêu chiến, có điều từ khi bắt đầu đến giờ đã qua mấy lượt nhưng không ai chủ động khiêu chiến.

Lôi đài Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội không mấy kịch liệt, đại đa số là luận bàn mà thôi.

Nhìn đám người trên Lâm Diệp là biết, Phương Thất Thiếu căn bản không có chiến ý, rõ ràng chỉ ứng phó cho. xong việc.

Nhan Phi Yên cũng thế, có điều nàng là đệ tử Việt Nữ Cung, đương nhiên muốn kiếm thứ hạng tốt cho môn phái.

Nhiếp Đông Lưu lại mượn cơ h: ¡ đài thu mua lòng người, thời gian hắn chỉ điểm đối thủ còn lâu hơn thời gian giao chiến.

Về phần Sở Hưu, đợi lát nữa Đại chiến chính ma sắp. bắt đầu rồi, hắn chỉ định trước lúc nó bắt đầu thu một đợt lợi ích, không có chiến ý gì.

Cho nên chuyện khiêu chiến nhắm vào ai đó không xảy ra, Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội không phải nơi giải quyết ân oán.

Chỉ có điều giờ Minh Thành chủ động khiêu chiến như vậy lại phá vỡ cục diện lúc trước. Ai cũng nhận ra dáng vẻ hung hăng của Minh Thành không phải có thiện ý gì.


Hư Ngôn nhướn mày, đang định ngăn cản lại bị Hư Độ ở bên cạnh chặn lại.

Hư Độ lười biếng nói: “Tiểu tử kia đã ra đánh rồi, ngươi cản lại có làm gì được không? Đánh đi, lấp bỏ không bằng khai thông. Đám tiểu tử này đang rất tức giận. Ngươi không cho chúng nó đánh không khéo lát chúng lại âm tầm ra tay.”

Hư Ngôn cau mày nói: “Nhưng vạn nhất xảy ra vấn đề thì sao? Tên Sở Hưu kia xuất thủ nổi tiếng tàn nhẫn không để lại đường lui. Còn nữa, ta đã đáp ứng với Hư Vân sư huynh không truy cứu chuyện này rồi.”

Hư Độ lộ vẻ đứng đắn hiếm thấy, chăm chú nhìn Hư Ngôn nói: “Sư đệ, chấp chưởng Kim Cương Viện nhiều năm như vậy, ngươi cũng mài hết tính khí vào Kim Cương Viện rồi.

Chẳng lẽ ngươi quên quy củ giang hồ rồi à? Người trong giang hồ, hoặc bị người khác đánh chết, hoặc đi đánh chết người khác. Không có thực lực thì đừng có đứng ra. Ngươi còn bảo hộ bọn chúng cả đời được sao?

Ngươi với ta mặc dù quy y xuất gia thành hòa thượng nhưng Đại Quang Minh Tự vẫn là trong giang hồ, có một số quy củ sẽ không thay đổi.

Nếu đám võ giả tiểu bối muốn xuất thủ, ngươi cứ để bọn họ ra tay là được. SỐng chết do mệnh, Chí ít nhuệ khí vẫn còn.”

Hư Ngôn chần chừ: “Vậy bên Hư Vân sư huynh thì sao?”

Hư Độ lập tức khôi phục lại dáng vẻ uể oải lúc trước, thản nhiên đáp: “ Ngươi đi mà giải thích, ta không muốn nói chuyện với hắn.”

Nhìn Hư Độ, Hư Ngôn cũng im lặng. có điều hắn cũng không ngăn cản đám đệ tử nữa. xung quanh có tông sư võ đạo của Ngũ Đại Kiếm Phái, mặc dù không thể cam đoan an toàn tuyệt đối cho các đệ tử Đại Quang Minh Tự, nhưng chí ít sẽ giữ được tính mạng bọn họ. Nếu bọn họ nhất định muốn đi thì cứ để bọn họ đi.


Lúc này trên lôi đài, Hàn Đình Nhất nhíu mày, có điều hắn cũng không nhiều lời mà trực tiếp hỏi Sở Hưu: “Minh Thành của Đại Quang Minh Tự khiêu chiến, ngươi có tiếp nhận không?”

Lôi đài Thiên Hạ Kiếm Tông Đại Hội vốn không kịch liệt, cho dù có người khiêu chiến thì cũng phải được. người bị khiêu chiến tiếp nhận.

Sở Hưu nhìn sang phía Đại Quang Minh Tự cùng Hạ Hầu thị, ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lùng.

Do hung danh trước đó nên tất cả các đối thủ gặp phải Sở Hưu đều trực tiếp đầu hàng, Sở Hưu chỉ có thể đứng bên lôi đài chờ vòng kế tiếp.

Y cũng thấy Hạ Hầu Vô Giang tới chỗ Đại Quang Minh Tự, có điều do cách quá xa, y không nghe được hai bên nói gì.

Có điều Hạ Hầu Vô Giang vừa rời đi, Đại Quang Minh Tự đã có người tới khiêu chiến mình. Rõ ràng mấy lời Hạ Hầu Vô Giang đã nói không phải tốt lành gì.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Sở Hưu không khỏi bừng lên sát khí.

Hạ Hầu Vô Giang này như một con ruồi, lúc nào cũng định gây phiền toái cho y. Mặc dù mọi việc không quá lớn, không uy hiếp được tới tính mạng y, nhưng lại rất phiền phức.

Cho nên trong lòng Sở Hưu đã sơ bộ xây dựng kế hoạch, nếu không vấn đề gì, cho dù Hạ Hầu Vô Giang không lên lôi đài cũng chẳng chạy thoát khỏi Phù Ngọc. Sơn!


Bình luận

Truyện đang đọc