CÔNG CHÚA MẠNH MẼ Ở DÂN QUỐC

Cũng đã đến giờ trưa, Tống Chu Thành đưa mắt nhìn Lâm Tri Ngải: "Buổi trưa chúng ta đến quán rượu Gia Hoà ăn cơm đi!"

Lâm Tri Ngải khẽ gật đầu: "Được đó."

Nhưng khi Lâm Tri Ngải đến quán rượu Gia Hoà, Tống Chu Thành vội kéo tay của Lâm Tri Ngải lại, ngồi ở đại sảnh bên dưới lầu.

Lâm Tri Ngải nhìn Tống Chu Thành, cô mím chặt môi khó hiểu hỏi anh: "Tại sao chúng ta không bao phòng ở trên lầu vậy, bên dưới người qua kẻ lại, ồn ào quá!"

Tống Chu Thành liếc mắt nhìn bên dưới lầu không còn lấy một chỗ ngồi, hài lòng gật đầu: "Cứ ở trên lầu ăn cơm mãi, hôm nay muốn ăn ở dưới lầu đổi khẩu vị đó mà."

Lâm Tri Ngải nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, chỉ có thể thở dài rồi nói nhỏ với Tống Chu Thành: "Có phải anh hết tiền rồi không, nên không bao phòng được nữa?"

Tống Chu Thành sững người, sau đó vội gật đầu, mỗi một lỗ chân lông trên mặt đều như phơi phới niềm vui.

"Đúng rồi, cô cũng có thể hiểu như vậy."

Vậy nên là cô có thể nào tiêu ít đi một chút không!

Lâm Tri Ngải chăm chú nhìn Tống Chu Thành, khẽ lắc đầu, ánh mắt của cô nhìn Tống Chu Thành ngập tràn sự đồng cảm, anh nghèo đến mức nào vậy chứ, đến phòng riêng cũng không ăn nổi.

Vốn dĩ buổi chiều định mua thêm hai đôi giày nữa cơ, thế là cô phải kiềm chế lại một chút thôi! Ngày mai hẵng nhắc đến chuyện mua giày vậy!

Thật ra đừng nói Lâm Tri Ngải, đến ngay cả hầu bàn trong quán cũng thấy rất kỳ lạ, hôm nay Tống Chu Thành muốn ngồi ở đại sảnh sao.

Phải biết là, phòng riêng ở trên lầu là cố định, lúc nào cũng giữ lại cho anh, cho dù anh không đến thì mỗi tháng tiền anh trả cũng chẳng bao giờ thiếu.

Nhưng hầu bàn vẫn tiến lên phía trước, cúi người mỉm cười với Tống Chu Thành: "Tống thiếu soái, người dẫn Lâm nhị tiểu thư ra ăn cơm đấy ạ?"

Hầu bàn dứt câu thì vội vả vào miệng của mình một cái, quay sang mỉm cười lấy lòng Lâm Tri Ngải: "Xem cái trí nhớ của tôi kìa, đáng ra phải gọi là thiếu soái phu nhân chứ!"

Tống Chu Thành tựa lưng vào ghế, hai tay kê ra sau đầu, ngẩng mặt lên nhìn hầu bàn rồi thích thú mỉm cười: "Đúng là nên gọi thiếu soái phu nhân nhưng không phải là Lâm nhị tiểu thư mà là đại tiểu thư nhà họ Lâm."

Hầu bàn trong quán nghe xong thì kinh ngạc, trong đại sảnh vốn dĩ rất náo nhiệt, tạp âm từ giọng nói của các khách hàng đang trò chuyện. Nhưng ngay sau khi Tống Chu Thành nói xong câu đó, mọi thứ đột ngột chìm vào im lặng.

Hầu bàn với nụ cười gượng gạo: "Ý của thiếu soái là sao ạ? Kết hôn với ngài không phải là nhị tiểu thư nhà họ Lâm sao ạ?"

Tống Chu Thành cau mày, sau đó lắc đầu nói: "Nhị tiểu thư nhà họ Lâm gì chứ, người hứa hôn với tôi là đại tiểu thư nhà họ Lâm cơ mà, tất nhiên kết hôn cũng là đại tiểu thư nhà họ Lâm rồi!"

Hầu bàn đó cũng không biết phải nói gì, phải biết rằng việc đại tiểu thư nhà họ Lâm là một cô ngốc là câu chuyện nổi tiếng khắp Thành Đô.

Đại tiểu thư nhà họ Lâm lúc nhỏ sốt nặng đến mức khiến cho đầu không còn bình thường nữa, sau đó thì nhà họ Lâm nuôi dưỡng cô ở trong khuê phòng.

Vẫn luôn tưởng rằng người được gả vào nhà họ Tống là Lâm nhị tiểu thư, sao đột nhiên lại biến thành Lâm đại tiểu thư rồi?

Còn nữa, ngày hôm đó kết hôn có vài người trông thấy tân nương bị trói hai tay đưa lên kiệu hoa, đây lại là chuyện gì nữa vậy?

Còn Tống Chu Thành thì rất hài lòng với bầu không khí trong đại sảnh lúc này, thế nhưng anh vẫn bày ra bộ dạng tức giận, hất cằm lên đưa tay nắm lấy tay của Lâm Tri Ngải đi lên phía lầu trên.

"Thôi bỏ đi, nhìn thấy bộ dạng các người như vậy, hôm nay tôi vẫn là nên ăn ở phòng riêng cho xong."

Đợi Tống Chu Thành lên đến lầu, bên trong đại sảnh bèn nháo nhào trở lại.

"Vụ gì vậy ta, Tống thiếu soái và đại tiểu thư nhà họ Lâm kết hôn hả!"

"Đúng rồi, ban đầu hứa hôn không phải là nhị tiểu thư nhà họ Lâm sao? Sao lại đổi thành đại tiểu thư rồi!"

"Ôi trời, tôi nhớ lúc đầu bảo là tiểu thư nhà họ Lâm, chứ có nói là ai đâu mà!"

"Nói như vậy thì nhà họ Tống ưng một cô ngốc à..."

Cách âm ở quán rượu Gia Hoà không hề tốt, cuộc đối thoại bên lầu dưới từng câu từng câu lọt vào tai của Tống Chu Thành.

Tống Chu Thành không những không tức giận, ngược lại còn tươi cười giúp Lâm Tri Ngải gắp thức ăn, anh dịu dàng nói: "Mau ăn đi, ăn xong chúng ta về nhà."

Quán rượu Gia Hoà nhiều loại người phức tạp, chỉ cần anh nói một câu gì đó ở đây, thời gian chưa đến nửa ngày thì đã có thể lan truyền khắp cả thành phố Thành Đô.

Người dân ở thành phố Thành Đô đều tưởng rằng người anh cưới là nhị tiểu thư nhà họ Lâm, Tống Chu Thành không muốn trở thành bố của con người khác, tất nhiên là phải vạch rõ sớm một chút.

Hơn nữa trông cái đức hạnh của Lâm Diệc Vân và Trương Mậu, Tống Chu Thành luôn cảm thấy chuyện này vẫn chưa xong, chắc chắn sẽ còn tiếp nữa!

Tống Chu Thành và Lâm Tri Ngải ăn trưa xong thì trở về nhà, Lâm Tri Ngải đi ngủ trưa còn Tống Chu Thành thì đi tìm Phúc Bá, hỏi ông: "Ông già tôi đã về nhà chưa?"

Phúc Bá gật đầu với Tống Chu Thành: "Tống tư lệnh về rồi ạ, giờ chắc đang ở thư phòng."

Tống Chu Thành nghe vậy bèn chạy về phía thư phòng, vừa chạy vừa hét lớn: "Lão Tống, con hết tiền rồi, cho con thêm chút tiền sinh hoạt phí đi!"

Tống Trạch nhìn thấy Tống Chu Thành ngoài cửa, ông nhíu mày: "Hai hôm trước vừa mới cho con một trăm đồng bạc cơ mà? Sao nhanh vậy đã tiêu hết rồi."

Tống Chu Thành khẽ mỉm cười: "Tất nhiên, con cứ tưởng là nuôi vợ sẽ không tốn tiền cơ!"

Tống Trạch buông chiếc bút trong tay xuống, trầm giọng nói với Tống Chu Thành: "A Thành, con đã lớn rồi đấy, ba hi vọng con có thể tự chịu trách nhiệm cho cuộc đời của mình. Chỗ tiền này ba có thể cho con nhưng tuần sau phải vào quân doanh huấn luyện cho ba."

Vừa nghe đến quân doanh, Tống Chu Thành lập tức bĩu môi, gương mặt lộ ra nét chán chê: "Ai thích đi thì đi, tóm lại là con không đi."

Tống Trạch nhướng mày, ông vội đứng lên rồi lắc đầu nói: "Vậy thì chỗ tiền này ba không thể cho con được."

Tống Chu Thành nhún nhún vai, cười nhạt: "Không cho thì thôi, cùng lắm con xuống phố ăn xin, đến lúc đó lại truyền ra lời đồn đại gì đó thì cũng đừng có trách con."

Nghe thấy lời nói của Tống Chu Thành, Tống Trạch siết chặt nắm đấm, liếc nhìn Tống Chu Thành, đôi mắt như thể một mũi đao sắc bén.

Tống Chu Thành cũng chẳng sợ, chăm chăm đưa mắt nhìn Tống Trạch, trong đôi mắt còn ẩn chứa nét cười, chỉ có điều cũng chẳng phải nét cười vui vẻ gì.

Ánh mắt của hai ba con họ chạm nhau trong không trung, cuối cùng Tống Trạch vẫn là người chịu thua trước, ông tức giận thở mạnh, trầm giọng nói: "Được rồi, con tự mà đến chỗ Phúc Bá lấy tiền đi!"

Tống Chu Thành quay người bỏ đi, không hề có chút do dự gì. Tống Trạch chỉ đứng yên tại chỗ, chăm chú nhìn theo bóng lưng của Tống Chu Thành dần rời đi, trong đôi mắt ông chất chứa rất nhiều cảm xúc.

Nhưng thời thế giờ đây càng ngày càng loạn lạc, ông cũng không biết có thể bảo vệ Tống Chu Thành bao lâu nữa đây! Vốn tưởng rằng để cho Tống Chu Thành kết hôn sẽ khiến anh trưởng thành hơn, vậy nhưng anh vẫn chưa nhận ra được trách nhiệm trên vai của mình.

Lâm Tri Ngải vừa mới tỉnh ngủ thì nghe thấy Tiểu Hoà gọi ở bên ngoài cửa: "Thiếu phu nhân, người của nhà họ Lâm đến ạ, nói là muốn đưa đồ cho người."

Lâm Tri Ngải mở mắt ra nhìn quanh tứ phía, không hề nhìn thấy bóng dáng của Tống Chu Thành.

Lâm Tri Ngải chỉ có thể ngáp một cái rồi nói với Tiểu Hoà: "Vậy em giúp tôi chải tóc đi!"

Ngủ một giấc ngủ trưa, đầu tóc của cô rối hết cả lên, không thể như vậy mà gặp khách được.

Người của nhà họ Lâm đến là Lăng Tú ma ma, bà ấy còn dẫn theo hai người hầu, hai người họ khiêng theo một chiếc rương gỗ to màu đỏ, nhìn thấy biểu cảm mệt nhọc của họ cũng biết được đồ ở bên không chắc chắn không nhẹ.

Lâm lão thái thái đã căn dặn, không muốn để quá nhiều người nhìn thấy, vậy nên Lăng Tú ma ma cố ý đi vào bằng cửa sau.

Bà ấy đứng ở trong hậu viện cả nửa ngày trời, Lăng Tú ma ma cũng không tức giận. Khi nhìn thấy Lâm Tri Ngải, bà ấy còn mỉm cười tươi tắn nói: "Lão phu nhân bảo tôi đến gửi cho đại tiểu thư ít bồi trang, nghĩ rằng đại tiểu thư còn trẻ nên lão phu nhân cố ý đổi lại những thứ trên danh sách thành trang sức."

Điều quan trọng là trang sức chỉ chiếm phần nhỏ, chỉ cần một rương là có thể đựng hết, không dễ bị người khác phát hiện.

Dứt lời, Lăng Tú ma ma ra hiệu cho người hầu bỏ chiếc rương gỗ đỏ đó xuống, Lâm Tri Ngải tò mò bèn tiến lên trước xem. Những thứ đồ trong rương đó ở thời đại này thì đúng thật là không tồi. Nhưng trong mắt cô, chẳng qua cũng chỉ có thế.

Khi Tống Chu Thành quay trở lại, Lâm Tri Ngải vẫn còn đang kiểm kê lại của hồi môn. Nhìn thấy Tống Chu Thành bước vào, Lâm Tri Ngải lập tức vẫy tay với anh: "Không phải anh nói anh không có tiền sao? Anh xem thử xem những thứ này có thể đổi được bao nhiêu tiền?"

Nhìn thấy trang sức mà Lâm Tri Ngải đưa qua, Tống Chu Thành chăm chú nhìn chúng, đôi mắt dán chặt nửa ngày trời vẫn chưa dời mắt, đột nhiên cảm thấy một trăm đồng bạc lúc nãy mà mình hao phí tâm tư không còn hấp dẫn nữa.

"Cô lấy đâu ra nhiều trang sức vậy hả?"

Lâm Tri Ngải vui vẻ mỉm cười, nét cười để lộ ra sự hoạt bát, tinh nghịch: "Đây là quà tặng thêm do bà nội bảo Lăng Tú ma ma đưa đến đó."

Trong đôi mắt Tống Chu Thành ngập tràn sự ngưỡng mộ, thế nhưng anh vẫn lắc tay với Lâm Tri Ngải: "Nếu đây đã là của hồi môn của cô thì cô tự mình giữ lấy đi!"

Lâm Tri Ngải gật đầu: "Tôi đã giữ lại cho mình hơn một nửa rồi, đống ở dưới đất đó là do chất lượng của nó không tốt!"

Nhìn thấy chỗ châu báu màu sắc sặc sỡ ở dưới nền đất, khoé môi Tống Chu Thành bất giác co rút lên, trong lòng vang lên tiếng thét gào.

Mặc dù anh không biết định nghĩa như thế nào về chất lượng nhưng anh biết rằng những thứ ở dưới đất kia nếu đem đến tiệm cầm đồ, sơ sơ cũng không thể nào dưới năm mươi đồng bạc.

Lâm Tri Ngải nhìn Tống Chu Thành, cô đi đến trước mặt của Tống Chu Thành rồi vỗ nhẹ vào vai của anh. Đầu tiên cô thở dài, rồi sau đó nói lời sâu sắc:

"Sau này chúng ta có tiền rồi, anh cứ tiêu thỏa thích, đến quán rượu ăn cơm cũng đừng tiếc tiền bao phòng ăn nữa."

Tống Chu Thành: "..."

Rõ ràng là cảm giác như được bao nuôi nhưng không ngờ anh lại ngại ngùng rung động với lời đề nghị này! Đây là câu nói mà đến cả ba của anh còn chưa bao giờ nói với anh!

Lăng Tú ma ma vẫn còn ở bên cạnh, đôi mắt ẩn chứa nét cười, cũng mang theo chút an ủi nhưng chỉ một thoát qua rồi vụt mất.

Lăng Tú ma ma đi theo Lâm Tri Ngải bước đến trước mặt Tống Chu Thành, bà ấy lấy ra một xấp giấy tờ trong túi rồi đưa cho Tống Chu Thành.

"Đại cô gia, những khế ước đất đai này là lão phu nhân để riêng lại cho đại tiểu thư ạ, có hai tiệm vàng, một quán rượu, một quán trà và một tiệm đồ cổ, còn có sáu trăm mẫu ruộng tươi tốt ở ngoại thành. Lão phu nhân sợ đại tiểu thư sẽ làm mất, nhờ đại cô gia giữ giúp cho tiểu thư."

Nói là bù vào cho đại tiểu thư nhưng nhiều hơn vẫn là để trấn an nhà họ Tống, lão phu nhân cố ý dặn dò, bảo bà ấy nhất định phải mang nó giao đến tận tay Tống Chu Thành.

Nhìn thấy xấp giấy trong tay Lăng Tú ma ma, Tống Chu Thành nhận lấy rồi đọc thật kỹ, càng xem càng thấy kinh khủng.

Ngay cả Lâm Tri Ngải cũng không kìm được sự tò mò, ghé vào xem một lát. cô nghiêng đầu hỏi: "Phúc Duyên Đa và Cố Hiên Các là tiệm vàng và tiệm trang sức chúng ta đã đi qua đó sao?"

Còn Tống Chu Thành đã trợn mắt há hốc từ nãy giờ, vừa gật đầu với Lâm Tri Ngải, vừa cảm thán trong lòng. Sức hút vàng của Cổ Hiên Các ở Thành Đô, thực sự là không ai sánh bằng.

Không ngờ đây lại là sản nghiệp của nhà họ Lâm, còn trở thành tiệm của Lâm Tri Ngải nữa. Rõ ràng hôm qua còn xin anh đi mua đồ của người khác, chỉ trong một đêm đã phất lên rồi ư!

Lâm Tri Ngải vô cùng hớn hở, sự phấn khích trên mặt không tài nào giấu nổi, đôi mắt nhíu lại như hai vầng trăng nho nhỏ.

Cô đã trở thành chủ nhân của tiệm đồ cổ và tiệm vàng, sau này cô có thể đến tiệm đó thoải mái lấy đồ rồi!

Lăng Tú ma ma thấy việc cũng đã hoàn thành được kha khá nên mở lời cáo từ: "Cô gia và tiểu thư cứ từ từ mà kiểm kê lại, lão phu nhân vẫn đang ở nhà đợi tin, tôi xin phép được đi trước ạ."

Đợi Lăng Tú ma ma rời đi, Lâm Tri Ngải lại bắt đầu kiểm kê lại đống trang sức dưới đất, chỉ cần cô cảm thấy chất lượng tầm thường, kiểu dáng không đẹp đều sẽ vứt dưới nền đất.

Điều này dẫn đến trên nền đất toàn là châu báu, còn chiếc rương gỗ đỏ to đùng chẳng còn lại bao nhiêu trang sức.

Tống Chu Thành thì sờ nhẹ lên chỗ đất đai và cửa tiệm trong tay, Lăng Tú ma ma vừa đi, ai trở thành người quản lý những cửa tiệm này trở thành vấn đề nan giải.

Tính tình của anh thế nào anh tự rõ, nếu như để anh quản lý chỗ tiệm này, không đến một năm đã có thể làm nó phá sản toàn bộ.

Tống Chu Thành đưa mắt nhìn Lâm Tri Ngải ở bên cạnh vẫn còn đang kiểm kê trang sức, sau đó vội lắc đầu, như thế thì còn không bằng anh nữa.

Tống Chu Thành nghĩ ngợi nửa ngày trời, chỉ có thể mang những thứ này đưa cho Phúc Bá với gương mặt tiếc hùi hụi: "Phúc Bá, vẫn là chú quản lý giúp Tri Ngải đi, thu nhập mỗi tháng chú ghi chép tôi xem qua là được."

Phúc Bá biết được tính cách của Tống Chu Thành, ông cũng không từ chối mà đưa tay nhận lấy. Thậm chí ông còn lo lắng đồng ý chậm một giây, Tống Chu Thành sẽ hối hận muốn tự mình quản lý cửa tiệm.

Lâm Tri Ngải chọn ra hết những món đồ mà mình thích rồi phủi phủi tay, bộ dạng đại công cáo thành nói: "Tôi chọn xong hết rồi đó, những món trên nền đất đều cho anh cả đấy!"

Nhìn thấy đống trang sức ở dưới đất, Tống Chu Thành như thể đang nhìn thấy một đống bạc đang vẫy tay với anh vậy. Nhưng lòng tự tôn cuối cùng còn sót lại của người đàn ông khiến cho Tống Chu Thành hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nói với Lâm Tri Ngải:

"Cô đã xem qua hai vở kịch lớn rồi, lẽ nào cô thật sự không nghiệm ra được đạo lý gì hay sao?"

Lâm Tri Ngải chợt có chút hoang mang, chỉ có thể quay ra nhìn Tống Chu Thành và hỏi: "Đạo lý gì?"

Tống Chu Thành lắc đầu rồi thở dài: "Trương Mậu bị đánh thê thảm như vậy nguyên nhân là vì đâu! Chính là do hắn sử dụng của hồi môn của phụ nữ đấy! Một người đàn ông trưởng thành thì sẽ không tiêu tiền từ của hồi môn của phụ nữ đâu!"

Lâm Tri Ngải: "..."

Mặc dù cô có ngốc nhưng nghĩ lâu như vậy cô cũng hiểu được, Trương Mậu bị Lâm lão thái thái đánh thê thảm thế rõ ràng là vì anh ta làm cho Lâm Diệc Vân mang thai khi chưa kết hôn mà!

Thế nhưng nhìn Tống Chu Thành vẫn còn lải nhải không thôi: "Còn nữa, cô không được có thói quen tùy tiện cho đàn ông tiêu tiền, như vậy không tốt..."

Lâm Tri Ngải đi thẳng đến trước mặt Tống Chu Thành rồi gật đầu: "Được rồi, anh không cần nói nữa, tôi đã biết anh là một người đàn ông trưởng thành rồi."

Nhìn theo bóng hình của Lâm Tri Ngải đang ôm chiếc rương trang sức to đùng rời khỏi, trên mặt Tống Chu Thành chẳng có chút biểu cảm nhưng nỗi đau trong lòng chỉ có anh mới biết được thôi!

Bình luận

Truyện đang đọc