CÔNG CHÚA MẠNH MẼ Ở DÂN QUỐC

Lâm Gia Lượng đi theo Hạ Linh, đi suốt cả quãng đường cứ cảm thấy có chỗ nào đó không được đúng lắm. Ngay lúc cậu sắp đến Thanh Viên Trai thì mới chợt nhận ra điểm bất thường đó.

Cậu chau mày nhìn Hạ Linh và hỏi bà ta: "Mẹ, chị hai đâu? Trong thư chẳng phải bảo là hôm kết hôn xảy ra sai sót, chị cả được gả đến nhà họ Tống, vậy chị hai đâu ạ?"

Theo như thói quen của mẹ cậu, cho dù Lâm Diệc Vân không muốn thì bà ta cũng sẽ kéo theo Lâm Diệc Vân ra ngoài cửa mà đón cậu. Sao hôm nay lại chẳng thấy người đâu!

Nụ cười trên gương mặt của Hạ Linh chợt đơ cứng, nếu như là một tháng trước, khi Lâm Gia Lượng nhắc đến Lâm Diệc Vân, bà ta có thể sẽ cảm thấy rất vui mừng.

Nhưng giờ đây Lâm Diệc Vân đã làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy rồi, bảo bà ta phải nói như thế nào với con trai đây, nói rằng chị của con bị người khác làm cho có thai, còn chạy sang nhà người đó ở nữa.

Hạ Linh chỉ đành nở nụ cười gượng gạo với Lâm Gia Lượng: "Chị con ở nhà không có chuyện gì làm nên xuống quê để chơi rồi, một quãng thời gian nữa mới quay trở về."

Lâm lão thái thái vẫn chưa biết Lâm Diệc Vân đã lén trốn về đây, nói không chừng bà sẽ nể mặt Lâm Gia Lượng, cho phép Lâm Diệc Vân trở về sống thì sao.

Nghe thấy Hạ Linh nói như vậy, Lâm Gia Lượng khẽ gật đầu, cũng chẳng nghi ngờ gì cả. Dù sao thì chuyện mang thai khi còn chưa kết hôn như thế này không phải chuyện mà một cậu nhóc mười lăm mười sáu tuổi có thể tưởng tượng ra được.

Tống Chu Thành ở bên đây sau khi trở về nhà họ Tống thì chạy đến thư phòng một chuyến, cầm ra một quyển sách và đưa nó cho Lâm Tri Ngải: "Không phải trí nhớ của cô không được tốt sao? Vậy cô có thể đọc thuộc lòng cuốn sách này, rèn luyện trí nhớ."

Lâm Tri Ngải nghiêng đầu nhìn Tống Chu Thành, đôi mắt kinh ngạc trừng to hệt như quả hạch đào, há hốc mồm: "Anh là ma quỷ đấy à? Điều gì khiến anh có thể nói ra được lời tàn nhẫn như thế?"

Đọc sách là chuyện mà cô ghét nhất cuộc đời này, cô sẽ không đọc sách đâu!

Tống Chu Thành bật cười: "Nếu như cô đọc hết cuốn sách này thì tôi sẽ tặng cô một chiếc váy."

Lâm Tri Ngải trợn trắng mắt nhìn Tống Chu Thành, gương mặt kiêu ngạo: "Tôi là con người dễ bị một chiếc váy dụ dỗ thế sao? Coi thường tôi đấy à!"

Không phải chỉ là một chiếc váy thôi hả, cô hoàn toàn có thể tự mình mua được.

Nét cười trong mắt Tống Chu Thành càng lúc càng rõ ràng, anh tiếp tục nói: "Cái tôi nói là chiếc váy ở Cổ Hiên Các."

Lâm Tri Ngải: "..."

Không ngờ cô lại rung động trước lời đề nghị này rồi.

"Là chiếc váy xếp dài màu đỏ."

"Đẹp hơn nhiều so với chiếc màu xanh lam của cô đấy."

"Nghe ông chủ nói rằng đó là chiếc váy cuối cùng rồi."

Kèm theo từng câu từng chữ mà Tống Chu Thành thốt ra là đôi mắt của Lâm Tri Ngải càng lúc càng sáng lên, giọng nói cũng trở nên vang hơn: "Nói lời phải giữ lời đấy, tôi học ngay đây!"

Cô là tiểu công chúa cơ đấy, trời sinh thông minh lanh lợi, có gì có thể làm khó được cô!

Lâm Tri Ngải vừa mở cuốn sách ra xem thì vội cau mày: "Đã học thuộc lòng thì thôi đi, sao anh lại bảo tôi đọc "Binh pháp Tôn Tử"* hả?"

Đây là một cuốn sách mà phụ nữ nên xem sao? Không phải nên đọc "Nữ huấn"*, "Nữ Giới"* à? Quá lắm thì cũng nên đọc "Kinh Thi"* chứ!

Sự kinh ngạc trên gương mặt Lâm Tri Ngải không thể nào giấu đi được, Tống Chu Thành thì lại vô cùng nghiêm túc nói: "Hiện giờ đang xem trọng việc nam nữ bình đẳng, "Binh pháp Tôn Tử" cũng là sách mà con gái cần phải có đó."

Thế nhưng, sự thật thì thư phòng nhà anh toàn là sách binh pháp, anh lại lười đi ra ngoài mua cho Lâm Tri Ngải nên chỉ có thể đưa tạm cho cô vậy.

Nghe thấy bốn chữ "nam nữ bình đẳng" từ miệng của Tống Chu Thành, trong mắt Lâm Tri Ngải ánh lên một tia sáng.

Nếu như có thể đạt được đến nam nữ bình đẳng, vậy há chẳng phải cô có thể làm được rất nhiều chuyện mà trước kia cô không thể làm hay sao!

Điều mà Tống Chu Thành không biết đó chính là bởi vì cuốn binh pháp này mà phá vỡ quan niệm vốn có của Lâm Tri Ngải, còn khiến cho anh của sau này chìm đắm vào trong đó, chỉ hận không thể vả vào mặt của bản thân mình hiện tại.

Chương đầu tiên của "Binh pháp Tôn Tử" là chương “Kế sách”, vừa mở ra thì chi chít là chữ, Lâm Tri Ngải nhìn sơ qua thôi cũng thấy đau đầu.

Nhưng nhớ đến lời hứa hẹn về chiếc váy xếp dài màu đỏ của Tống Chu Thành, Lâm Tri Ngải chỉ đành chịu đựng, từ từ mà đọc.

Nội dung phía trước thì cũng còn ổn, cô cũng có thể hiểu được, duy nhất chỉ có câu này, "Nhất viết Đạo, nhị viết Thiên, tam viết Địa, tứ viết Tướng, ngũ viết Pháp".

Đầu óc của Lâm Tri Ngải vẫn chưa thể định hình được nghĩa là gì, cô bèn đưa ánh mắt cầu cứu về phía Tống Chu Thành và hỏi: "Nghĩa là gì vậy hả?"

Nhìn về hướng tay của Lâm Tri Ngải chỉ, nụ cười trên mặt Tống Chu Thành cũng dần đông cứng, bởi vì cuốn sách này là do anh tuỳ ý lấy ra, anh cũng chưa từng đọc.

Tống Chu Thành chỉ đành nghiêm mặt nói với Lâm Tri Ngải: "Cô tự mình mày mò trước đi, tôi đi vệ sinh cái đã, đợi tôi về rồi tôi nói cho cô nghe."

Nhìn thấy bóng dáng hoảng loạn đi ra ngoài sân của Tống Chu Thành, Lâm Tri Ngải vô cùng ngờ vực, trong sân không phải có nhà vệ sinh hả? Sao anh lại phải bỏ gần tìm xa như vậy?

Tống Chu Thành ra khỏi sân thì chạy một mạch đến sân luyện võ, vừa chạy vừa hét lớn: "Ông già ơi, giang hồ cứu nguy!"

Nhưng khi anh đến sân luyện võ, đảo mắt nhìn xung quanh lại chẳng thấy bóng dáng của Tống Trạch đâu cả. Tống Chu Thành chỉ đành cắn răng, giậm chân rồi chạy về phía thư phòng.

Lúc anh nhìn thấy thư phòng vắng vẻ không một bóng người, anh chỉ muốn ngửa mặt lên trời mà hét lớn, lão già này đúng là ngày thường lúc không muốn gặp thì lúc nào cũng gặp. Lúc tìm anh có việc thì lại chẳng thấy người đâu cả.

"Thiếu gia, người của nhà họ Lâm đến, nói là tìm thiếu phu nhân có việc."

Giọng nói của Phúc Bá truyền vào từ ngoài cửa, Tống Chu Thành dường như nhìn thấy được cọng rơm cứu mạng của mình bèn vội vã chạy về trước giữ lấy tay Phúc Bá và hỏi lớn: "Phúc Bá, nhất viết Đạo, nhị viết Thiên, tam viết Địa, tứ viết Tướng, ngũ viết Pháp trong "Binh pháp Tôn Tử" có nghĩa là gì vậy?"

Phúc Bá chau mày nhưng vẫn trả lời câu hỏi của Tống Chu Thành: "Cái gọi là "Đạo" có nghĩa là trong tư tưởng chính trị phải khiến cho dân chúng và vua đồng tâm nhất chí, có như vậy dân chúng mới có thể đồng sinh cộng tử cùng vua mà không e sợ bất cứ sự nguy hiểm nào."

Kèm theo lời giải thích tường tận của Phúc Bá về từng chữ một, là một Tống Chu Thành đang vểnh tai lắng nghe, chỉ sợ sẽ để lọt mất chữ nào đó, nghe còn nghiêm túc hơn cả thi cử.

"Còn pháp chế chính là chỉ về tình trạng tổ chức, biên chế, sự quy định về hiệu lệnh chỉ huy, sự phân chia chức quyền của tướng tá, sự cung ứng vật tư cho quân đội và chế độ quản lý."

Phúc Bá giải thích nốt chữ cuối cùng, vừa dứt câu đã nhìn thấy Tống Chu Thành ba chân bốn cẳng chạy đi mất, Phúc Bá chỉ có thể hét lớn với anh: "Người của nhà họ Lâm đến rồi, bảo muốn tìm thiếu phu nhân có việc đó."

Một ngọn gió thổi đến từ phía xa mang theo giọng nói của Tống Chu Thành: "Mang họ đến Như Ý Uyển là được."

Như Ý Uyển là sân viện mà Tống Chu Thành và Lâm Tri Ngải ở.

Khi Tống Chu Thành quay trở về Như Ý Uyển thì Lâm Tri Ngải vẫn đang cầm quyển "Binh pháp Tôn Tử" chau mày nhăn nhó, đôi mày nhíu chặt hệt như hai con sâu róm vậy.

Tống Chu Thành chắp tay sau lưng, nghênh ngang bước đến sau lưng Lâm Tri Ngải, anh cúi đầu liếc mắt nhìn quyển "Binh pháp Tôn Tử" trong tay Lâm Tri Ngải rồi cười nhạt: "Sao rồi? Đọc có hiểu không?"

Lâm Tri Ngải thở dài và lắc đầu: "Cuốn sách này khó quá đi, xem chẳng hiểu gì cả!"

Tống Chu Thành mỉm cười đắc ý: "Chỗ nào không hiểu đâu, tôi chỉ cho cô!"

Nhưng khi nhìn thấy Lâm Tri Ngải chỉ tay lên dòng chữ "Binh giả, quỷ đạo giả" trong sách. Tống Chu Thành như thể sét đánh ngang tay, đầu óc quay cuồng chấn động, bỗng chốc trừng to mắt, giọng nói cũng vang cao lên hai bậc: "Lúc nãy cô đâu phải hỏi cái này đâu!"

Lâm Tri Ngải nhìn quyển sách trong tay, ung dung gật đầu: "Ồ, cái đó tôi hiểu rồi, bây giờ đang không hiểu cái này nè!"

Tống Chu Thành: "..."

Phụ nữ thất thường như vậy đấy à? Sao cô không nói sớm! Anh đâu có hỏi Phúc Bá ý nghĩa của câu này!

Tống Chu Thành vắt hết chất xám để suy nghĩ, trên trán cũng đổ hết mồ hôi lạnh.

"Thiếu gia, thiếu phu nhân, người của nhà họ Lâm đến rồi."

Giọng nói của Phúc Bá vang lên từ phía cửa hệt như âm thanh của trời cao, cứu rỗi Tống Chu Thành thoát khỏi vũng bùn lầy.

"Ái chà, nhà họ Lâm tìm cô có việc kìa, ngày mai chúng ta hẵng đọc sách tiếp nha!"

Lâm Tri Ngải đưa mắt nhìn Lăng Tú ma ma đang đứng ở cửa sân, mặt mày hớn hở: "Ma ma, sao người lại đến đây? Là bà nội tìm tôi sao?"

Tại sao lại là bà nội tìm cô có việc, bởi vì cho dù là Hạ Linh hay là Lâm Chính Hồng đều không thể lén lút tìm cô.

Lăng Tú ma ma khẽ gật đầu với Lâm Tri Ngải: "Thiếu gia Gia Lượng hôm nay từ Thượng Hải trở về, lão phu nhân bảo tôi đến mời hai người ngày mai cùng sang đó ăn bữa cơm đoàn viên."

Lâm Tri Ngải bèn gật đầu: "Được đó, ngày mai bọn tôi sẽ đến từ sáng sớm."

Đã lâu như vậy rồi không được nhìn thấy Lâm lão thái thái, cô hơi nhớ bà rồi.

Sau khi Lăng Tú ma ma rời đi, Lâm Tri Ngải lại bắt đầu đọc sách, cô cầm quyển "Binh pháp Tôn Tử" lên, Tống Chu Thành còn ở bên cạnh vội ra tay ngăn cô lại.

"Quyển sách này đối với cô mà nói quá khó, tôi đổi cuốn khác cho cô nha!"

Lâm Tri Ngải liếc mắt nhìn quyển "Binh pháp Tôn Tử" trong tay rồi bĩu môi, gương mặt bất mãn: "Khó hả? Tôi thấy cũng không đến nỗi! Chỉ có điều phải tốn chút thời gian để suy nghĩ mà thôi."

Tống Chu Thành khẽ lắc đầu: "Cô đã phải tốn thời gian suy nghĩ rồi mà còn bảo không khó! Nếu như cô thích xem sách binh pháp, vậy tôi đổi cho cô cuốn "Ba mươi sáu kế"* nha!"

Lâm Tri Ngải nhăn mày: "Vậy cuốn "Ba mươi sáu kế" thì không khó hả?"

Tống Chu Thành lắc đầu: "Ừ, không khó."

Điều quan trọng là quyển "Ba mươi sáu kế" lúc nhỏ anh có đọc qua, đã thuộc nằm lòng từ lâu rồi, căn bản là không sợ Lâm Tri Ngải sẽ hỏi mình.

Mặc dù khá luyến tiếc quyển "Binh pháp Tôn Tử" trong tay nhưng dưới yêu cầu mạnh mẽ của Tống Chu Thành, Lâm Tri Ngải vẫn đồng ý đổi quyển sách khác.

Lâm Tri Ngải đọc sách lâu như vậy rồi, trong đầu rối hết cả lên, tất nhiên sẽ không chú ý đến Tống Chu Thành ở sau lưng cô đang thở phào nhẹ nhõm, còn đưa tay lau đi mồ hôi trên trán.

Thư phòng Tống phủ.

Tống Chu Thành nắm lấy tay của Lâm Tri Ngải, vừa đi vừa nói: "Quyển sách đó lúc nhỏ tôi có đọc qua, chắc có lẽ phải tìm thêm một lúc nữa."

Tống Chu Thành tìm kiếm trong thư phòng một hồi lâu, cuối cùng cũng tìm thấy quyển "Ba mươi sáu kế" ở tận dưới đáy tủ sách. Tống Chu Thành chỉ có thể ngồi xổm xuống, rút quyển "Ba mươi sáu kế" đó ra.

Bìa sách dày dặn phủ đầy bụi trên bìa, nhìn thấy quyển sách Tống Chu Thành đưa qua, Lâm Tri Ngải lộ ra biểu cảm không mấy thích thú, từ chối bước lùi về sau: "Bẩn quá, tôi không lấy đâu!"

Tống Chu Thành nhìn Lâm Tri Ngải rồi thở dài, chỉ đành cầm lấy khăn lau ở bên cạnh, lau sạch bìa sách: "Như vậy được rồi chứ gì!"

Trông thấy bìa sách đầy bụi đã được lau đi kha khá, nội tâm Lâm Tri Ngải vẫn có chút không tình nguyện nhưng vẫn lấy hai ngón tay nhấc quyển sách đó lên.

Đến cuối cùng đôi mày nhăn nhó của Lâm Tri Ngải vẫn hoàn toàn để lộ ra sự không thích thú với quyển sách này.

Kế đầu tiên trong "Ba mươi sáu kế" là “Man thiên quá hải*, tổng cộng có hai câu. Ý nghĩa đại khái chính là những sự vật được công khai ra thường sẽ ẩn chứa một bí mật ít được biết đến ở bên trong.

Bên dưới còn có chú thích, nét chữ non nớt, chắc là của một đứa con nít, Lâm Tri Ngải bèn đoán là do Tống Chu Thành viết lúc còn nhỏ.

Lâm Tri Ngải chớp mắt, mỉm cười và nói: "Này là do anh viết đúng không? Xấu quá chừng!"

Nghe thấy lời châm biếm cười nhạo của Lâm Tri Ngải, Tống Chu Thành chau mày, muốn giành lại quyển sách đó: "Thích thì đọc không thì thôi! Không đọc thì đưa đây!"

Nhìn thấy dáng vẻ nổi giận của Tống Chu Thành, Lâm Tri Ngải vội giấu quyển sách ra phía sau lưng, mỉm cười đôi mắt cong cong, hai chiếc má lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện: "Tôi đọc mà!"

Giống hệt như những gì Tống Chu Thành nói, quyển sách này quá dễ so với "Binh pháp Tôn Tử", chưa nói đến việc ở cuối mỗi trang còn có kinh nghiệm Tống Chu Thành rút ra được khi đọc sách nữa.

Khiến Lâm Tri Ngải cũng đỡ lo lắng hơn, lắm lúc còn có thể cười nhạo chữ của Tống Chu Thành, tạo ra niềm vui cho cuộc sống đọc sách nhàm chán của cô.

—----

[Chú thích]

*Binh pháp Tôn Tử - 孙子兵法: Là sách chiến lược chiến thuật chữ Hán do Tôn Vũ soạn thảo vào năm 512 TCN thời Xuân Thu.

*Nữ huấn - 女训: Do một học giả thời Đông Hán - Thái Ung viết ra để dạy dỗ con gái mình. Đại ý là nét đẹp bề ngoài mặc dù rất quan trọng nhưng khi chải chuốt vẻ bề ngoài cũng không được quên rằng việc tu dưỡng tư cách đạo đức và tri thức đối với người phụ nữ còn quan trọng hơn.

*Nữ Giới - 女戒: Là một cuốn sách được Ban Chiêu viết vào thời Đông Hán viết dành riêng cho việc dạy dỗ phụ nữ Ban gia về đạo lý làm người. Bao gồm bảy chương, cũng vì Ban Chiêu là người chính trực nên quyển sách cũng được sao chép và phổ biến ở thời điểm đó.

*Kinh Thi - 诗经: Là một bộ tổng tập thơ ca vô danh của Trung Quốc, một trong năm bộ sách kinh điển của Nho giáo. Các bài thơ trong Kinh Thi được sáng tác trong khoảng thời gian 500 năm, từ đầu thời Tây Chu (TK 11–771 TCN) đến giữa thời Xuân Thu (770–476 TCN), gồm 311 bài thơ.

* “Nhất viết Đạo, nhị viết Thiên, tam viết Địa, tứ viết Tướng, ngũ viết Pháp” - 一曰道, 二曰天, 三曰地, 四曰将, 五曰法: Nội dung trong thiên thứ nhất của Binh pháp Tôn Tử - Kế sách.

*Ba mươi sáu kế - 三十六计: là một bộ sách tập hợp 36 sách lược quân sự của Trung Quốc cổ đại, ba mươi sáu kế bắt đầu xuất hiện từ thời Nam Bắc triều và tới thời nhà Minh thì được tập hợp thành sách.

* “Man thiên quá hải” - 瞒天过海: Kế đầu tiên trong “Thắng chiến kế”, tức là giấu trời qua biển, lợi dụng sương mù để lẩn trốn.

Bình luận

Truyện đang đọc