CÔNG CHÚA MẠNH MẼ Ở DÂN QUỐC

Hôn lễ của Triệu Dực Thạch và Vương Cảnh Phi sẽ được tổ chức vào giữa tháng mười, hai hôm trước kết hôn, Triệu Dực Thạch còn cố tình đưa sang cho Tống Chu Thành một tấm thiệp mời.

Theo như kế hoạch của Triệu Dực Thạch thì đêm trước ngày mà cậu ấy kết hôn thì cậu ấy nên uống thâu đêm với anh em của mình.

Nhưng hai người anh em tốt nhất của cậu ấy, một người thì đã kết hôn, một người lại trở thành anh vợ của cậu ấy. Đêm chia tay đời sống độc thân của cậu ấy cứ vậy mà bị lược bỏ.

Nhà họ Triệu ở phía Đông thành phố, cách phủ Tư lệnh rất gần, đi bộ cũng chỉ mất có mười phút. Căn nhà lợp ngói giống hệt phủ Tư lệnh, chiếc cổng vô cùng cổ điển, chỉ có điều bức hoành phi trên cửa lại ghi là "Hiệp Đô Thống Triệu Phủ."

Tầm khoảng mười giờ sáng Tống Chu Thành và Lâm Tri Ngải đến nhà họ Triệu, lúc này nhà họ Triệu đã đông nghẹt người, Triệu Dực Thạch mặc một chiếc trường bào màu đỏ, đứng trong đám đông bắt chuyện tươi cười đón tiếp mọi người.

Nhìn thấy nụ cười trên mặt của Triệu Dực Thạch, Lâm Tri Ngải có chút tò mò, bèn nghiêng đầu nhìn Tống Chu Thành và hỏi anh: "Lúc đầu anh cưới tôi, anh có vui như vậy không?"

Tống Chu Thành: "..."

Đây là một câu hỏi chết, anh phải nói như thế nào với Lâm Tri Ngải đây, bản thân mình kết hôn với cô thật sự không phải tình nguyện, anh còn cố tình ra ngoài chuốc say mình để giải sầu.

Tống Chu Thành cúi đầu, sắp xếp lại câu cú từ ngữ ở trong đầu mới mỉm cười cất tiếng nói với Lâm Tri Ngải: "Tất nhiên rồi, anh vui chết đi được ấy chứ, uống đến nỗi khách khứa đều say bí tỉ."

Lâm Tri Ngải nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu, cô khẽ nhướng mày: "Vậy lúc đó anh đã biết người gả cho anh là tôi rồi à?"

Tống Chu Thành: "..."

Tiêu rồi, sao anh lại quên bén vụ này vậy chứ.

Tống Chu Thành chỉ có thể nhìn chăm chăm vào đôi mắt của Lâm Tri Ngải, nghiêm túc nói: "Tất nhiên rồi, người mà mình yêu thương chắc chắn sẽ cảm nhận được, anh vừa nhìn thì biết ngay đó là em."

Để đề phòng Lâm Tri Ngải lại tiếp tục đặt câu hỏi có liên quan đến vấn đề hôn lễ, Tống Chu Thành nhanh chóng vẫy tay với Triệu Dực Thạch, rồi đưa cho cậu ấy quà cưới mà anh đã chuẩn bị: "Thạch Đầu, tân hôn vui vẻ."

Triệu Dực Thạch nhận lấy món quà rồi mỉm cười với Tống Chu Thành: "Hôm nay cứ chơi thỏa thích nha, ăn uống no nê luôn."

Tống Chu Thành xoay người thì nhìn thấy Ngụy Quân Vũ ngạo nghễ từ cổng bước vào, Tống Chu Thành cau chặt mày, anh đẩy vào khuỷu tay của Triệu Dực Thạch ở bên cạnh và hỏi cậu ấy: "Cậu còn mời cả Nguỵ Quân Vũ à?"

Triệu Dực Thạch ra sức lắc đầu: "Em có mời đâu, chắc có lẽ cậu ta tới cùng với ba của cậu ta đấy!"

Tống Chu Thành gật đầu, anh chuyển tầm nhìn, quả đúng là vậy anh nhìn thấy ba của anh Tống Trạch đang đứng ở một gốc cùng với ba của Ngụy Quân Vũ và Triệu Dực Thạch.

Nguỵ Quân Vũ cũng nhìn thấy Tống Chu Thành đứng ở giữa đại sảnh, cậu ta bèn bật cười đi sang đó, thế nhưng khi cậu ta nhìn thấy Lâm Tri Ngải ở bên cạnh Tống Chu Thành, cậu ta bất giác rụt người lại.

Nhưng cậu ta nghĩ Tống Chu Thành và Lâm Tri Ngải không thể ra tay động thủ với mình ở nơi đông người thế này đâu, hơn nữa Tống Trạch đang đứng ở góc mà nhìn kia kìa.

Vậy nên Nguỵ Quân Vũ đứng thẳng người, ưỡn ngực nhướng mày cười với Tống Chu Thành.

"Tống Chu Thành, anh không ổn rồi, anh nhìn Triệu Dực Thạch người ta kìa, mặc dù chỉ cưới con thứ của nhà họ Vương. Nhưng so với việc anh đi cưới một đứa ngốc thì hơn hẳn đó!"

Một lần nữa bị Ngụy Quân Vũ gọi là ngốc, Lâm Tri Ngải nhướng mày rồi đưa mắt nhìn Tống Chu Thành ở bên cạnh, khó chịu nói: "Lúc nãy cậu ta vừa mới mắng tôi đấy à?"

Tống Chu Thành khẽ gật đầu: "Đúng vậy, trong lúc mắng em thì nó còn cười nhạo anh nữa."

Tống Chu Thành bật cười rồi tiến lên trước một bước, đặt tay lên vai của Ngụy Quân Vũ, dáng vẻ vô cùng thân thiết: "Nè, lâu lắm rồi không nhìn thấy cậu, chúng ta đi ra ngoài uống chút rượu đi!"

Nguỵ Quân Vũ gần như là bị Tống Chu Thành lôi hẳn ra ngoài, cảm thấy có gì đó bất ổn, cậu ta chỉ đành hét lớn về phía Tống Trạch đang đứng ở một góc: "A..." Cứu con!

Còn chưa kịp hét lên thì Lâm Tri Ngải đã dùng sức mạnh của mình xé tay áo của Tống Chu Thành rồi nhét vào miệng của Ngụy Quân Vũ.

Khi mọi người đưa mắt nhìn sang thì Triệu Dực Thạch vội chắn ở phía trước của Tống Chu Thành, còn giải thích với mọi người rằng: "Lâu quá không gặp đó mà, khó tránh hơi kích động."

Cảnh Phi nhà cậu ấy là con thứ thì đã sao! Cũng đâu có ăn cơm nhà của cậu ta! Để cho Tống Chu Thành đánh chết là đáng lắm.

Nguỵ Quân Vũ bị Tống Chu Thành khoác vai, dù giãy giụa thế nào cũng không thoát khỏi cánh tay của Tống Chu Thành đang đặt trên vai mình. Nguỵ Quân Vũ ngớ cả người, từ khi nào Tống Chu Thành mạnh đến vậy!

Nguỵ Quân Vũ vẫn chưa kịp định hình được gì thì đã bị Tống Chu Thành kéo đến một góc của vườn hoa. Cùng với từng đấm mà Tống Chu Thành vung ra về phía cậu ta thì Nguỵ Quân Vũ cũng bất giác ôm đầu ngồi xuống.

Nhưng bị Tống Chu Thành đánh tận mấy đấm cậu ta mới kịp phản ứng, đây là Tống Chu Thành chứ đâu phải Lâm Tri Ngải, sao mình phải sợ anh làm gì. Nguỵ Quân Vũ siết chặt nắm đấm vung về phía Tống Chu Thành.

Nguỵ Quân Vũ có điều không biết đó là khi cậu ta siết tay đấm về phía Tống Chu Thành thì Tống Chu Thành cũng thoáng kinh ngạc. Vì tốc độ nắm đấm của Ngụy Quân Vũ tung ra trong mắt anh hệt như một tấm phim được tua chậm.

Anh dường như có thể đoán được cú đấm tiếp theo của Ngụy Quân Vũ sẽ đánh ở đâu và anh cũng có thể ra trước Nguỵ Quân Vũ một đòn.

Ngay lúc anh đang thất thần, thì cú đấm của Ngụy Quân Vũ rơi vào lồng ngực của anh. Nhưng với chút sức lực này còn chẳng bằng một nửa lực mà Tống Trạch đánh anh nữa.

Trong mắt Tống Chu Thành hiện lên chút kích động, nắm đấm của anh khi đánh Nguỵ Quân Vũ càng lúc càng mạnh, nghe cả tiếng gió khi cú đấm được giáng xuống, anh đánh Nguỵ Quân Vũ rút đến một góc, chỉ có thể ôm chặt đầu ngồi xổm xuống một lần nữa.

"Có ngon thì đánh chết tôi đi này, tôi nói cho anh nghe, anh trai tôi sắp về đến đây rồi, đến lúc đó tôi bảo anh trai tôi đánh chết các người cho xem!" Nguỵ Quân Vũ đăm đăm nhìn Tống Chu Thành, đay nghiến nói.

Tống Chu Thành cười nhạt, cú đấm vung ra càng mạnh hơn, Nguỵ Ngạo Vũ đúng thật là ác mộng thời thơ ấu của anh nhưng bây giờ chẳng phải anh ta chưa về đấy sao!

Có ba người đứng ở đại sảnh, vẫn luôn đưa mắt dõi về phía hoa viên.

Ba của Ngụy Quân Vũ là Ngụy Dũng, ông ấy cao cao gầy gầy nhưng đôi mắt lại vô cùng buốt lạnh, khiến cho người khác nhìn thấy sẽ vô cùng sợ hãi.

Ngụy Dũng cứ thế mà đứng ở cửa, trơ mắt nhìn con trai của mình bị đánh cũng chẳng hề có ý muốn ngăn lại.

Ông ấy chỉ trầm giọng nói với Tống Trạch: "Quyền pháp của A Thành không tệ nhỉ, sắp đuổi kịp chúng ta rồi, cũng chẳng trách buổi sáng ông không đến quân doanh, phí không ít tâm tư cho A Thành nhỉ!"

Tống Trạch lắc đầu cười: "Ông đừng có khen nó ngay trước mặt nó đấy, nó vẫn còn kém xa lắm, nếu như nó mà biết ông đánh giá nó cao như vậy, chắc đuôi cũng phải vẫy lên đến tận trời. Nếu muốn nói ưu tú thì vẫn phải là con trai lớn Ngạo Vũ của ông mới đúng."

Ba của Triệu Dực Thạch mặc một chiếc trường bào màu đỏ đô, đôi cánh tay thô cứng, cường tráng, khắp người toàn là cơ bắp.

Triệu Phong cũng gật đầu theo Tống Trạch, giọng nói hơi khàn: "Ngạo Vũ mới thật sự là ưu tú đó, từ nhỏ đến lớn cái gì cũng dẫn đầu. Người ở trong quân doanh ai mà không ngưỡng mộ ông có đứa con trai ưu tú như vậy."

Nghe thấy Triệu Phong nói như vậy, Ngụy Dũng cười nhạt rồi lắc đầu: "Có thể bởi vì đứa lớn quá giỏi nên trời cao mới ban đứa thứ hai này đến để trừng phạt tôi này!"

Cả ba người đứng trước cửa nhìn nhau và đều nhìn ra được sự bất lực với con trai mình khi rèn sắt mãi không thành thép, lần lượt thở dài thườn thượt: "Haizz, làm ba đúng là không dễ dàng gì!"

Triệu Dực Thạch ở bên đây quay đầu nhìn lại thì thấy ba người họ đứng ở trước cửa, doạ cho cậu ấy giật bắn mình nhanh chóng kéo tay Tống Chu Thành, khẽ tiếng nói: "Đủ rồi, ba của chúng ta đang nhìn qua đây kìa."

Nghe Triệu Dực Thạch nói như vậy thì nắm đấm vung lên được một nửa của Tống Chu Thành lập tức thu về, nhanh chóng chuồn về hướng ngược lại.

"Thạch Đầu, rượu nhà cậu để ở đâu vậy hả? Sao mà tôi tìm mãi không thấy vậy nhỉ!"

Triệu Dực Thạch chỉ tay về phía trước, thở dài nói: "Em cũng không nhớ rõ, chắc là ở đằng trước á!"

Nguỵ Quân Vũ cứ thế mà nằm trong bụi cỏ nhìn bóng Tống Chu Thành và Triệu Dực Thạch rời đi, hận đến cắn răng nghiến lợi. Nếu như trong tay của cậu ta có một thanh đao, chắc chắn sẽ xông lên liều mạng với Tống Chu Thành!

Lâm Tri Ngải bị rớt lại phía sau cũng lập tức hiểu ra, nhanh chóng đi theo sau lưng của Tống Chu Thành, chỉ có điều khi đi ngang qua Nguỵ Quân Vũ, nhất thời "bất cẩn" nên đạp mạnh lên chân của Ngụy Quân Vũ.

Nghe thấy Nguỵ Quân Vũ gào lên thảm thiết "a" một tiếng, Lâm Tri Ngải nhanh chóng lon ton chạy theo bước chân của Tống Chu Thành, làm như thể cái người đạp ban nãy không phải là cô.

Sau khi Triệu Dực Thạch rời đi bèn đi đường vòng về đại sảnh, hôm nay cậu ấy là tân lang, vẫn phải quay về kính rượu.

Còn Tống Chu Thành và Lâm Tri Ngải thì nắm tay nhau, chầm chậm đi dọc hành lang.

Lâm Tri Ngải lén liếc mắt nhìn Tống Chu Thành, sau đó mới từ từ mỉm cười và nói với anh: "Hôm nay anh ngầu vô cùng luôn!"

Đặc biệt là khi anh đánh Nguỵ Quân Vũ, đánh thẳng vào tim cô luôn ấy chứ.

Tống Chu Thành dang tay khoác lên vai của Lâm Tri Ngải, khoé môi không kìm được mà cong lên nhưng vẫn giả vờ như thể chẳng để tâm, thong thả nói: "Em yên tâm đi, sau này anh sẽ bảo vệ em."

Tống Chu Thành nói xong thì cảm thấy có chỗ nào đó lành lạnh, rút cánh tay đang đặt trên vai của Tri Ngải xuống xem thử, mới phát hiện tay áo của anh thiếu đi hơn một nửa.

Tống Chu Thành trừng mắt há hốc mồm, anh vội chất vấn Lâm Tri Ngải: "Tay áo anh đâu?"

Lâm Tri Ngải liếc nhìn tay áo của Tống Chu Thành rồi cười gượng: "Tôi sợ Nguỵ Quân Vũ la lớn quá nên xé tay áo của anh ra nhét vào mồm cậu ta rồi."

Gương mặt Tống Chu Thành bỗng bừng đỏ, nhất thời vẫn chưa biết nên nói gì. Anh chỉ đành nghiến răng nói với Lâm Tri Ngải: "Vậy tại sao em không xé tay áo của em ấy!"

Tốt xấu gì trong tay áo của em vẫn còn áo bên trong, tay áo của anh xé một cái là chẳng còn gì cả!

Nụ cười của Lâm Tri Ngải càng lúc càng rõ rệt: "Váy của tôi bao nhiêu tiền, trường bào này của anh bao nhiêu tiền, trong lòng anh không tự biết được sao! Tất nhiên tôi phải xé cái rẻ kia rồi!"

Tống Chu Thành: "..."

Tại sao mình cảm thấy cô nói cũng có lý ấy nhỉ.

Phía trước có một nha hoàn mặc chiếc váy màu xanh đi đến, trong tay cô ấy còn cầm theo một đĩa trái cây.

Khi Lâm Tri Ngải đi ngang qua, không biết cô ấy đã đạp phải thứ gì mà trực tiếp đổ lên người Lâm Tri Ngải, phản ứng của Tống Chu Thành có nhanh đi nữa cũng chỉ kéo Lâm Tri Ngải về phía anh mà thôi, chiếc váy lại bị nhuộm nâu bởi nước trà.

Lâm Tri Ngải còn chưa nói gì mà nha hoàn đó đã quỳ rạp trước mặt của Lâm Tri Ngải, còn dập đầu không ngừng: "Xin lỗi phu nhân, đều là lỗi của tôi."

Theo bản năng Lâm Tri Ngải cảm thấy có gì đó không bình thường bèn cau mày. Một nhà hoàn đã được dạy dỗ kỹ càng tại sao lại phạm sai lầm cơ bản như vậy.

Nhưng Tống Chu Thành nhìn thấy bộ dạng khóc lóc nức nở của cô nha hoàn đó thì vội huơ huơ tay và nói với cô ấy: "Không sao, bọn tôi về nhà thay ra một bộ mới là được."

Dù sao thì nhà của bọn họ cũng gần nhà họ Triệu, nửa tiếng đã đủ để chạy đi chạy về rồi.

Cô nha hoàn kia lau nước mắt, nấc nghẹn: "Nếu như phu nhân không chê, có thể đến phòng thay đồ của phu nhân chúng tôi thay quần áo."

"Phu nhân các người?" Lâm Tri Ngải hỏi.

Cô nha đầu đó gật gật đầu: "Tôi là người mới đi theo thiếu phu nhân đến đây, ngày đầu tiên khó tránh việc sẽ cảm thấy hồi hộp, vẫn mong phu nhân chớ trách tội."

Nghe thấy nha hoàn này nhắc đến thiếu phu nhân, đừng nói Lâm Tri Ngải ngay cả Tống Chu Thành cũng cảm thấy không bình thường.

Nhưng Lâm Tri Ngải lại rất thoải mái đồng ý với yêu cầu đó: "Được thôi, cô dẫn đường cho tôi đi!"

Lâm Tri Ngải cũng nhìn ra được, đây là do Vương Cảnh Văn muốn hẹn gặp riêng mình. Nếu đã dùng đến cách thức vụng về như vậy còn không sợ bị phát hiện, cho thấy cậu ta có việc muốn nói với cô.

Tống Chu Thành cau chặt mày, vốn dĩ muốn nói chút gì đó nhưng Lâm Tri Ngải lại vỗ vào mu vào tay của Tống Chu Thành, an ủi nói: "Lát nữa anh đợi tôi ở cửa nhé!"

Bình luận

Truyện đang đọc