CÔNG CHÚA MẠNH MẼ Ở DÂN QUỐC

"Ba, Ngụy Ngao Vũ nói ba tìm ba đứa con có chuyện gì à?" Tống Chu Thành xông thẳng vào doanh trại của Tống Trạch, cũng chẳng chịu gõ cửa.

Nhưng Tống Trạch không hề nổi giận, ông chỉ đứng dậy rồi chắp tay ra sau đi đến trước mặt ba người bọn họ, trầm giọng nói: "Các con cảm thấy hôm nay quân doanh có gì khác với trước đây?"

Triệu Dực Thạch trả lời trước: "Hôm nay các binh sĩ vô cùng nhiệt tình."

Mỗi một binh sĩ chỉ cần nhìn thấy ba người họ đều cười rất tươi.

Tống Trạch gật đầu, tiếp tục hỏi: "Vậy các con cảm thấy tại sao lại như vậy?"

Ngụy Quân Vũ suy nghĩ một lúc rồi khẽ đáp: "Có phải là do bọn con giúp bọn họ giải quyết vấn đề về quần áo mùa đông không."

Tống Trạch gật đầu: "Các con đem về tổng cộng một trăm hai mươi ngàn đồng bạc, trong đó hai mươi ngàn giúp các binh sĩ có thêm quần áo mùa đông, năm mươi ngàn mua sắm binh khí, năm mươi ngàn còn lại định sẽ thành lập thêm ba chi đội nữa."

Tống Chu Thành chau mày, hỏi: "Ba định để cho ba đứa con phụ trách sao?"

Nhìn thấy Tống Trạch gật đầu, Ngụy Quân Vũ trực tiếp lùi bước về sau, liên tục huơ tay: "Bọn con vừa huấn luyện chưa được bao lâu, bọn con không ổn đâu!"

Còn Tống Chu Thành thì lại tiếp tục hỏi: "Ba chi đội này có gì khác với các chi đội trước đây không?"

Thành lập ba chi đội sao lại có thể tốn đến năm mươi ngàn đồng bạc được cơ chứ!

"Người xưa gọi là đội cảm tử, chỉ cần có việc nào đó mà đội khác không tiện làm thì ba chi đội này sẽ xông lên trước nhất." Ánh mắt Tống Trạch nhìn Tống Chu Thành mang theo đôi phần mừng rỡ, tựa như đang rất hài lòng vì Tống Chu Thành đã phản ứng kịp thời nhanh như vậy.

Ba chữ "đội cảm tử" làm cho Triệu Dực Thạch trố mắt há hốc mồm co người lại, lùi thẳng về sau đến cạnh Nguỵ Quân Vũ, cau mày nói: "Bọn con vẫn chưa có năng lực để quản lý cả một đội!"

Hơn nữa cậu ấy vừa cưới Cảnh Phi, đứa con vẫn còn chưa chào đời. Nếu như lúc này cậu ấy đến đội cảm tử, không xảy ra chuyện gì còn đỡ, nếu như xảy ra chuyện gì rồi thì làm sao cậu ấy xứng đáng với Vương Cảnh Phi và đứa trẻ chưa kịp chào đời kia.

Nhìn thấy hai người họ né tránh hệt như né rắn rết, Tống Trạch chỉ đành đưa mắt nhìn Tống Chu Thành, cười nhạt: "Con thấy thế nào?"

Tống Chu Thành cau chặt mày lại với nhau, trầm tư đắn đo suy nghĩ một lúc lâu: "Để cho con về nhà thương lượng với người nhà trước đã."

Người nhà của anh có hai người, Tống Trạch đã đứng trước mặt của anh, vậy người còn lại mà anh muốn thương lượng không nói cũng biết.

Tống Trạch khẽ gật đầu, sau đó mới chuyển tầm mắt nhìn ba người bọn họ: "Các con cứ quay về thương lượng thử, ngày mai đưa ra đáp án."

Lâm Tri Ngải đã đọc xong hết sách mà Tống Chu Thành cho rồi, bây giờ Lâm Tri Ngải thích đến thư phòng tìm sách để đọc.


Có gì đọc đó, cô cũng không kén chọn. Từ binh pháp đến nông phẩm, Lâm Tri Ngải đều xem qua một lượt.

Khi Tống Chu Thành quay trở về thì Lâm Tri Ngải cũng mới bước ra từ thư phòng, nhìn thấy Tống Chu Thành đứng ở trước cửa do dự, Lâm Tri Ngải bật cười: "Hôm nay anh sao thế?"

Tống Chu Thành vẫn luôn suy nghĩ chuyện của đội cảm tử, hoàn toàn không hề chú ý đến Lâm Tri Ngải ở phía sau, anh bị Lâm Tri Ngải làm cho giật mình một phen.

Còn Lâm Tri ngải nhìn thấy Tống Chu Thành không trả lời mình nên chỉ đành đặt quyển sách xuống bàn đá, nhướng mày nói: "Là chuyện có liên quan đến quân doanh à?"

"Sao em biết?" Tống Chu Thành vô cùng bất ngờ.

Lâm Tri Ngải cười nhạt: "Anh phải đi đến tiền tuyến đánh trận sao?"

Khi Tống Chu Thành muốn vào quân doanh cũng là bộ dạng do dự thế này, Lâm Tri Ngải chỉ có thể đoán đây là chuyện còn nghiêm trọng hơn cả việc vào quân doanh nữa.

Tống Chu Thành lắc đầu, ánh mắt ảm đạm: "Không phải, nhưng cũng chẳng khác gì đánh trận ở tiền tuyến." Cũng đều là đưa mình vào chỗ chết.

Lâm Tri Ngải đi thẳng đến chiếc ghế lật đật ở bên cạnh, còn vỗ vào ghế ở bên cạnh: "Anh ngồi xuống nói cho rõ xem nào."

Tống Chu Thành ngồi xuống chiếc ghế lật đật đó cùng với Lâm Tri Ngải, nhìn thấy bầu trời càng lúc càng tối sầm lại, anh thở dài nói: "Ba muốn thành lập một đội cảm tử, để cho anh phụ trách." . Đọc tr??ệ? ch?ẩ? khô?g q?ả?g cáo ~ t r ? ? t r ? ? e ?.Ⅴ? ~

Lâm Tri Ngải suy nghĩ gì đó rồi gật đầu, sau đó cô đưa mắt nhìn Tống Chu Thành và hỏi anh: "Đây là chuyện tốt cơ mà, sao anh lại do dự."

Tống Chu Thành nghiêng người nhìn vào mắt của Lâm Tri Ngải, chau mày nói: "Anh sợ anh đi rồi sẽ không có ai chăm sóc em!"

Lâm Tri Ngải bật cười một tiếng: "Anh yên tâm, nếu như anh đi rồi em sẽ tìm một người tình mới."

Ánh mắt Tống Chu Thành nhìn Lâm Tri Ngải bỗng trở nên u uất: "Anh tốt với em như vậy, sao em có thể nuôi người tình ngay sau khi anh chết như vậy chứ!"

Hơn nữa chỉ dựa vào độ hiểu biết của anh với Lâm Tri Ngải, nói không chừng Lâm Tri Ngải còn lấy tiền của anh mà nuôi người tình đấy!

Tức ghê á! Sao anh lại dính vào một tiểu tổ tông thế này được chứ.

Lâm Tri Ngải mỉm cười gật đầu: "Vậy nên, anh không được để bản thân xảy ra chuyện!"

Biểu cảm trên mặt Tống Chu Thành chợt ngơ ngác, sau đó thì mỉm cười và hứa với Lâm Tri Ngải: "Em yên tâm đi, chỉ cần có em ở đây, anh có chết cũng sẽ bò về đây!"

Lâm Tri Ngải lộ vẻ mặt chê bai, còn rùng mình một cái: "Thấy ghê quá, anh đừng bò về thì hơn."


Ngoài miệng Lâm Tri Ngải chê bai là thế nhưng trong lòng lại nghĩ, nếu như có một ngày Tống Chu Thành thật sự xảy ra chuyện, vậy thì cô sẽ đi tìm anh. Cho dù có chết cũng phải đưa anh trở về nhà.

Thật ra Lâm Tri Ngải biết, chỉ cần cô không muốn để Tống Chu Thành đi thì tám phần Tống Chu Thành sẽ từ chối chuyện này.

Nhưng nếu Tống Chu Thành đã mở lời nói với cô, như vậy cũng đồng nghĩa với việc Tống Chu Thành đã muốn làm việc này rồi, cô không muốn ngáng đường của Tống Chu Thành.

Tống Chu Thành nhìn thấy biểu cảm chê bai trên mặt Lâm Tri Ngải, đột nhiên bật cười, ba từ đội cảm tử này nghe thì sợ nhưng đối với anh mà nói thì đó là một cơ hội để anh thử sức mình.

Một cơ hội khiến cho mọi người có thể nghe tên của anh, có thể giơ tay tán thưởng anh. Một cơ hội có thể để cho người khác biết Lâm Tri Ngải là vợ của anh, để họ không dám động vào cô nữa.

Sáng ngày hôm sau, Tống Chu Thành nhìn thấy hai người đứng bên cạnh mình còn thoáng ngạc nhiên: "Sao các cậu cũng đến, chẳng phải không tham gia à?"

Ánh mắt của Triệu Dực Thạch hướng thẳng về phía trước, hừ một tiếng: "Cả anh cũng đến rồi, em nhất định là đến chơi với anh chứ sao!"

Thật ra ba của cậu ấy đã phân tích cho cậu ấy cả buổi tối, Tống Trạch chỉ có mỗi đứa con trai là Tống Chu Thành, chắc chắn sẽ không để Tống Chu Thành thật sự đi vào chỗ chết, chỉ cần cậu ấy đi theo Tống Chu Thành thì đảm bảo không sai.

Ba của cậu ấy cũng chính vì năm đó chọn được hàng ngũ tốt, chọn Tống Trạch nên bây giờ mới có thể là một trong ba người cốt cán trong quân doanh như thế này.

Ngụy Quân Vũ thì xoa lấy gương mặt bị đánh bầm dập của mình, nghiến răng chịu đựng: "Anh tưởng tôi muốn tham gia à, ông già nhà tôi bảo nếu như tôi không tham gia thì hôm nay sẽ đánh chết tôi đấy!"

Thật ra tối hôm qua ba của cậu ấy cũng đã nói với cậu ấy rất nhiều điều, nói cái gì mà bây giờ mượn gió của Tống Chu Thành, khó khăn lắm mới có được chút tiếng tăm trong quân doanh, còn cái gì mà bây giờ đang là cơ hội tốt để cậu ấy mua chuộc lòng người.

Nhưng Nguỵ Quân Vũ chẳng nhớ được câu nào cả, chính vì cậu ấy sợ chết, đây là đội cảm tử đó, nghe tên thôi cũng khiến cho người ta khiếp sợ.

Nhưng ba của cậu ấy nói đến cuối thì không ngờ lại buông lời tàn nhẫn, nói gì mà nếu như cậu ấy không tham gia thì sẽ làm cho cậu ấy không sống qua được hôm nay!

Nửa buổi sáng thì Tống Chu Thành đã về nhà rồi, nhìn thấy Lâm Tri Ngải bèn cười nói: "Ba cho bọn anh nghỉ ba ngày phép, đi thôi, dẫn em đi dạo phố!"

Nghe đến dạo phố Lâm Tri Ngải lập tức buông quyển sách trong tay xuống, nhảy nhót đi đến trước mặt Tống Chu Thành: "Được đó, vậy chúng ta đi thôi!"

Con phố vừa đưa mắt nhìn đã có thể thấy được cuối đường, ở hai bên đường có rất nhiều tiểu thương bày bán hàng rong, lắm lúc sẽ nghe tiếng rao hàng của bọn họ.

Lâm Tri Ngải rất thích nơi đông người, cô rất thích cảm giác thái bình thịnh thế như thế này, cứ liên tục dẫn Tống Chu Thành đi đến chỗ đông người.

Ở cửa quán rượu Gia Hoà, người vây kín nhưng lại không thấy ai bước vào ăn cơm.


Lâm Tri Ngải tưởng rằng có người đang biểu diễn tạp kỹ bèn nhón gót lên muốn ngó xem thử.

Tiếc rằng người ở phía trước vừa cao vừa đông nghẹt, khiến cho tầm nhìn của Lâm Tri Ngải bị chắn hết.

Lâm Tri Ngải bĩu môi rồi nói với Tống Chu Thành: "Anh, ngồi xuống!"

Tống Chu Thành bất giác lắc đầu, gương mặt với biểu cảm kháng cự: "Nhiều người xem lắm, như vậy không được đâu!"

Nhưng thấy Lâm Tri Ngải chau mày, Tống Chu Thành lại thở dài và đành ngồi xuống. Còn Lâm Tri Ngải thì mỉm cười nhảy lên lưng của Tống Chu Thành.

"Tống Chu Thành, anh cao lên một chút, cao thêm chút nữa!" Lâm Tri Ngải vỗ vào vai của Tống Chu Thành, nhẹ nhàng nói.

Nhưng giọng nói của Lâm Tri Ngải quá lớn khiến cho người đứng ở hàng đầu bèn quay lại nhìn, trong đôi mắt đều hiện lên sự kinh ngạc.

"Tống thiếu soái này đối xử với đại tiểu thư nhà họ Lâm tốt quá đi mất! Ban ngày ban mặt không ngờ lại để phụ nữ cưỡi lên cổ mình!"

Phía trước vang lên tiếng thán phục, cho dù da mặt của Tống Chu Thành có dày thế nào đi nữa cũng không kìm được mà đỏ bừng lên.

Còn Lâm Tri Ngải thì hoàn toàn không cảm nhận được gì cả, đến được tầm cao nhất thì đưa mắt ngó vào, thành công nhìn được thứ thật sự khiến mọi người vây xem.

Thì ra là một cô gái vô cùng xinh đẹp quỳ ở cửa quán rượu Gia Hoà, bên cạnh còn đặt một tấm bảng.

Trên tấm bảng viết một hàng chữ dài, Lâm Tri Ngải chỉ có thể đọc được mấy chữ lớn ở phía trước: "Bán thân chôn cha"

Ở trời đông buốt lạnh thế này, mọi người đều đang mặc áo bông, chỉ có cô gái đó là mặc chiếc áo mỏng manh, bị cơn gió đông thổi qua run lên bần bật, trông vô cùng đáng thương.

Cô gái đó ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Tri Ngải đang cao hơn mọi người nửa người, khoé mắt cô gái đó chợt đỏ hoe, nước mắt không ngừng rơi xuống từ gò má.

Còn Lâm Tri Ngải thì vỗ vào vai của Tống Chu Thành, tỏ ý rằng anh hãy bỏ mình xuống đi: "Em hơi đói rồi, chúng ta đi ăn cơm đi!"

Tống Chu Thành gật đầu, đi vòng qua dòng người, nắm tay của Lâm Tri Ngải đi về phía quán rượu.

Còn cô gái đôi mắt đỏ au bị vây kín, chợt hít một hơi thật sâu rồi xông ra khỏi dòng người đó và quỳ trước mặt Tống Chu Thành: "Thiếu gia xin rủ lòng thương xót, cứu giúp tôi đi!"

Cô gái đột nhiên xông ra làm cho Tống Chu Thành giật hết cả mình, bất giác kéo Lâm Tri Ngải ra sau lưng mình để bảo vệ, một cái giơ chân đã đá bay người ở trước mặt mình đi.

Đợi đến lúc anh nhìn kỹ lại mới thấy một bóng người, Tống Chu Thành nhanh chóng tiến lên phía trước và chau mày nói: "Cô không sao chứ!"

Cô gái đó ôm lấy bụng cuộn tròn vào góc tường, ngẩng đầu liếc nhìn Tống Chu Thành, trông vô cùng bất lực và đáng thương: "Thiếu gia, ba của tôi chết rồi, chỉ cần cậu cho tôi mười hai lượng bạc để tôi an táng ông ấy, tôi có thể làm trâu làm ngựa cho cậu!"

Tống Chu Thành liếc mắt nhìn Lâm Tri Ngải, đang định nói gì đó thì Lâm Tri Ngải bèn kéo Tống Chu Thành ra sau lưng, cười nhạt khinh thường mà nói: "Những người làm trâu làm ngựa cho bọn tôi rất nhiều, không thiếu một mình cô!"

Nước mắt của cô gái đó rơi xuống không ngừng, cô ta gào lên với Lâm Tri Ngải: "Ba của tôi chết rồi, tiểu thư người có lòng đồng cảm không hả!"


Sau khi cô gái đó dứt lời thì chăm chăm nhìn Tống Chu Thành, hi vọng anh có thể giúp cô ta chủ trì công đạo. Không ngờ rằng sau tiếng hét của cô ta thì thiện cảm của Tống Chu Thành đối với cô ta cũng bị kéo xuống con số không.

Còn Lâm Tri Ngải chỉ cảm thấy buồn cười: "Ba của cô chết thì liên quan gì đến bọn tôi!"

Từ nhỏ đến lớn, cô gặp những cô gái bán thân chôn cha thế này không có mười người cũng có tám người rồi.

Hơn nữa mỗi một cô gái đều có một điểm chung đó là trông vô cùng xinh đẹp.

Loại người này bán thân chôn cha là giả, muốn trèo lên cành cao mới là thật.

Cô gái đưa mắt nhìn xung quanh, nước mắt không ngừng rơi xuống, vốn dĩ muốn dân chúng xung quanh nói giúp mình đôi ba câu.

Nhưng mọi người đã nhận ra hai người họ là Tống Chu Thành và Lâm Tri Ngải từ lâu, chỉ đợi xem kịch hay của cô gái này thôi.

Tình tiết bán thân chôn cha như thế này, Thành Đô của bọn họ đã lâu lắm rồi không xuất hiện. Đây cũng là lý do mà cô gái này vừa quỳ ở cửa quán rượu đã bị mọi người vây quanh.

Tống Chu Thành liếc mắt nhìn bàn tay đang ôm bụng của cô gái đó, bỗng chau mày: "Ba của cô chết rồi, tôi có thể giúp cô an táng, Nhưng làm trâu làm ngựa thì không cần, tôi không thiếu người."

Đôi mắt cô gái đó chợt như lóe lên ánh sáng, vội hất cằm lên để lộ chiếc cổ trắng ngần của mình ra: "Vậy không được, chỉ cần cậu giúp tôi thì cậu chính là ân nhân cứu mạng của tôi. Từ nhỏ ba đã dạy tôi rằng có ơn ắt báo, tôi không muốn làm ba thất vọng."

Tống Chu Thành cau chặt mày, suy nghĩ một lúc lâu thì đứng dậy rồi vứt mười hai đồng bạc về phía cô gái đó.

"Thế này đi, chỗ bạc này không phải là tôi giúp cô, chỉ đơn thuần là tiền thuốc lúc nãy tôi đá cô bị thương mà thôi. Nếu cô cảm thấy nhiều thì tôi có thể đá thêm một cái nữa."

Nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của Tống Chu Thành, khoé môi của cô gái đó bất giác giật lên. Nhưng cô ta biết rằng Tống Chu Thành thật sự có thể đá mình thêm một lần nữa.

Cô gái đó vội vã lắc đầu, cười gượng: "Không cần đâu, không cần."

Tống Chu Thành nhìn thấy cô gái đó cầm lấy tiền rồi thì mới nắm tay Lâm Tri Ngải đi về phía quán rượu.

Tống Chu Thành ngoài mặt không chút biểu cảm nhưng trong lòng lại vô cùng đau xót cho mười hai đồng bạc vừa nãy của anh. Mười hai đồng bạc đủ cho anh dẫn Tri Ngải ăn mấy bữa đấy!

Còn Lâm Tri Ngải nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của Tống Chu Thành thì nhướng mày hỏi: "Sao vậy? Anh hối hận à? Vậy bây giờ anh quay lại đón cô ta về nhà còn kịp đấy!"

Tống Chu Thành liếc mắt nhìn Lâm Tri Ngải, biết rằng cô nghĩ nhiều rồi, anh chỉ đành thở dài nói với cô: "Anh chỉ đang hối hận tại sao lúc đó lại đá cô ta, hại anh phải bồi thường tiền thuốc cho cô ta."

"Hay cho anh biết thức thời!" Lâm Tri Ngải phì cười thành tiếng.

Cô tưởng rằng Tống Chu Thành sẽ giữ lại cô gái đó chứ!

Dù sao thì trong truyện đều nói như thế.

Cô cũng đã nghĩ xong rồi, sau khi Tống Chu Thành giữ lại cô gái đó thì cô sẽ xử gọn Tống Chu Thành như thế nào.


Bình luận

Truyện đang đọc