CÔNG TỬ BỘT SỦNG THÊ


 
"Không vội cái nhất thời này, thân thể của chàng còn chưa khôi phục đợi đến năm sau cũng không muộn." Nghiêm Tiêu Nghi nói.
 
"Tuy nói như thế nhưng vẫn cảm thấy có chút đáng tiếc. Nếu vi phu có thể tại lúc thu tiễn tranh được thủ khoa thì Nghi Nhi không vui mừng?" Khương Kỳ thở dài nói.
 

Nghiêm Tiêu Nghi cười nói: "Nếu được như vậy thì thiếp tất nhiên là vui mừng. Nhưng đối với thiếp mà nói, thân thể thế tử có mạnh khỏe hay không mới là quan trọng nhất. Cho nên, cho dù Thế tử đang kích động như thế nào, lúc thu tiễn vẫn phải thu liễm chút mới tốt."
 
Khương Kỳ gật đầu nói: "Tất cả đều nghe Nghi Nhi."
 
Nghiêm Tiêu Nghi nhìn thấy cánh tay Khương Kỳ không tăng thêm bao nhiêu thịt đang nhìn trường cung kia."Thế tử, thiếp có thể nhìn cây cung này một chút không?"
 
Khương Kỳ gật đầu giao cung cho Nghiêm Tiêu Nghi. Nghiêm Tiêu Nghi nhận lấy trường cung, muốn kéo nó ra lại không ngờ trường cung không nhúc nhích tí nào không nói, ngón tay của nàng lại bị siết ra một vệt đỏ.
 
Khương Kỳ đang muốn cười Nghiêm Tiêu Nghi nhưng thấy nàng nhìn tay thì lập tức tiến lên bắt lấy tay Nghiêm Tiêu Nghi quan sát: "Cây cung này vốn để nam tử luyện tập, Nghi Nhi kéo không ra cũng là chuyện đương nhiên, làm gì phí lực mạnh như vậy? Nàng xem tay nàng đi, đau không?"
 

Nghiêm Tiêu Nghi lắc đầu nói: "Chỉ là dấu mà thôi, làm gì đâu chứ. Lúc thiếp còn nhỏ, phụ thân đã từng dạy thiếp kéo cung, chỉ là mẫu thân lo lắng tính thiếp sẽ trở nên lỗ mãng mới không để phụ thân tiếp tục dạy nữa."
 
Cho dù Nghiêm Tiêu Nghi nói không đau nhưng Khương Kỳ nhìn vết tích trên tay nàng vẫn không nén được đau lòng. Hắn kéo Nghiêm Tiêu Nghi ngồi ở giữa hành lang, để Tiêm Nhu vào trong phòng cầm thuốc trị thương tiêu sưng tới. Khương Kỳ vừa cẩn thận thoa thuốc trị thương cho Nghiêm Tiêu Nghi, vừa nói ra: "Nếu muốn học như vậy thì ta tìm tới cho nàng cây cung thích hợp là được, làm gì cầm của ta thử chứ. Nàng xem, nàng ngược lại không đau nhưng vi phu nhìn thấy thì đau lòng."
 
Tiêm Nhu đợi ở một bên có phần hiểu được tâm tình của Liễu Diệp cô nương bên người Trưởng Công Chúa, cũng không biết Tiêm Xảo lúc nào đến thay cho nàng?

 
Nghiêm Tiêu Nghi nghe Khương Kỳ nói, cũng bất đắc dĩ. Từ sau khi bọn họ chân chính trở thành vợ chồng, Khương Kỳ đối xử với nàng càng thêm cẩn thận. Ban đầu làm cho Nghiêm Tiêu Nghi gần như có chút khó chịu, dù sao nàng cũng không phải là giấy, không cần thiết cẩn thận từng li từng tí như vậy. Thế nhưng mỗi lần nàng cự tuyệt Khương Kỳ sau đó Khương Kỳ trông mong nhìn nàng, dáng vẻ mình làm sai cái gì cũng thật sự khiến nàng không chịu nổi. Cuối cùng, Nghiêm Tiêu Nghi đành phải chấp nhận, huống chi được người để ở trong lòng thương yêu cảm giác cũng không tệ.
 
Khương Kỳ cũng là nói được thì làm được, tìm đến cho Nghiêm Tiêu Nghi tìm đến một cây cung tiểu thạch. Thời điểm hắn đang luyện lực cánh tay, còn có thể tay nắm tay dạy Nghiêm Tiêu Nghi, điểm này làm hắn rất là hài lòng.
 
Khương Kỳ muốn kéo lấy Nghiêm Tiêu Nghi cưỡi ngựa nhưng không nghĩ đến kỵ thuật (kỹ thuật cưỡi ngựa) của Nghiêm Tiêu Nghi cũng không tệ. Ngay cả Trưởng Công Chúa nhìn thấy cũng nói lúc thu tiễn ngược lại có người có thể làm bạn với bà.
 
Khương Kỳ ngạc nhiên khi Nghiêm Tiêu Nghi thích cưỡi ngựa mà bản thân hắn cũng vậy. Ngày hôm đó, Khương Kỳ kéo Nghiêm Tiêu Nghi muốn đi cưỡi ngựa ở chuồng ngựa Kinh Giao.
 
Chuồng ngựa Kinh Giao kia vốn là chuồng ngựa Hoàng gia, bồi dưỡng ngựa tốt cho Hoàng gia. Lúc Tiên Đế còn tại thế, bởi vì trong triều mấy năm chinh chiến liên miên, quốc khố trống rỗng nên Tiên đế bèn bán chuồng ngựa Hoàng gia cho Hoàng thương Thẩm gia.
 
Tuy nói cái chuồng ngựa này Tiên đế hét giá gấp mấy lần, cố gắng nhét cho Thẩm gia nhưng Thẩm gia cũng không để nó nhàn rỗi. Bây giờ chuồng ngựa mở rộng kinh doanh, nơi này không chỉ có buôn bán ngựa mà còn cho thuê sân bãi. Chuồng ngựa Hoàng gia chiếm diện tích đương nhiên sẽ không nhỏ, trong đó còn có khu sơn lâm hồ nước, phong cảnh rất đẹp. Cho nên chỉ cần móc đủ tiền thuê ra, bất kỳ người nào cũng có thể tới đây du ngoạn.
 
Mọi người đều biết tiền thân cái chuồng ngựa này, có thể tự do ra vào du ngoạn đương nhiên là một chuyện tốt. Cho nên cái chuồng ngựa này sinh ý cũng rất thịnh vượng, những năm gần đây mặc dù còn chưa thu lại vốn, nhưng cũng cho Thẩm gia nhiều cơ hội tạo dựng mối quan hệ tốt với quyền quý trong Kinh, cũng coi là kiếm bộn không lỗ.
 
Bởi vì thu tiễn, thời điểm đám người Khương Kỳ tới, bên trong chuồng ngựa có không ít người ở đó.
 
Chuồng ngựa rất lớn nhưng Khương Kỳ cùng Nghiêm Tiêu Nghi đến vẫn gây không ít sự chú ý. Sau khi Khương Kỳ tỉnh lại chưa từng xuất hiện trước mặt công chúng, cho dù là có ít người cũng đã gặp qua hắn nhưng trong ấn tượng hắn cũng là thân hình khô gầy ngồi trên tứ luân xa hoặc là chống quải trượng, hoàn toàn không có dáng vẻ Thế tử Quốc Công hành động nhanh nhẹn, khí vũ hiên ngang trước đây.
 
Nhưng mà chỉ mới hơn tháng, Khương Kỳ lại có thể cưỡi ngựa đi cũng làm cho bọn họ giật mình không ít. Mà càng làm cho bọn họ ngạc nhiên hơn là vị được Hoàng hậu nương nương ban cho phong hào Nghi phu nhân kia lại cũng bồi tiếp Khương Kỳ cùng nhau cưỡi ngựa tới. Trong mắt càng thêm rõ ràng một điểm, kỵ thuật của vị Nghi phu nhân này ở bên trong đám nữ tử huân quý ở kinh thành chính là nổi bật.
 
Khương Kỳ nhìn dáng vẻ Nghiêm Tiêu Nghi cưỡi ngựa tự do tự tại thật sự giống như mặt trời mang tất cả ánh sáng đều vẩy hết trên người nàng, mỹ lệ mà loá mắt. Trong lòng tự đắc, đồng thời khinh bỉ con mắt mình trước kia mọc ở đâu lại cho rằng loại nử tử mảnh mai là đẹp. Cũng là ông trời có mắt đưa Nghi Nhi đến trước mặt hắn.
 
Nghiêm Tiêu Nghi chạy một vòng, mặc dù sau lưng có hộ vệ trong phủ đi theo nhưng cũng không dám cách Khương Kỳ quá xa. Cho nên không đến bao lâu, nàng đã cưỡi ngựa trở về. Nhưng mà trên con đường này, nàng cũng nhận không ít ánh mắt đi theo. Mặc dù thời gian không dài nhưng Nghiêm Tiêu Nghi cũng thành mục tiêu chú ý theo thói quen của đám người, giống như Trưởng Công Chúa nói, tiến vào Ninh Quốc Công phủ, muốn khiêm tốn cũng không thể, bởi vì ngươi vô luận đến đâu cũng đều đại biểu cho Ninh Quốc Công phủ.
 
Ngay tại lúc Nghiêm Tiêu Nghi muốn trở về lại đột nhiên nghe được có người gọi tên của nàng.

 
"Nghi Nhi."
 
Nghiêm Tiêu Nghi nghe tiếng nhìn lại, đúng là một người đã lâu không gặp.
 
Hộ vệ quốc công phủ thấy người, lập tức bảo hộ Nghiêm Tiêu Nghi ở sau lưng: "Người đến người nào? Dám cả gan mạo phạm Nghi phu nhân."
 
Khuê danh thế tử phu nhân bọn họ há lại để người khác có thể kêu tùy tiện?
 
Người tới dường như sững sờ nhìn Nghiêm Tiêu Nghi. Nghiêm Tiêu Nghi không nói gì, chỉ quan sát người tới. Bên cạnh người kia bộc tử tựa hồ muốn tiến lên quát lớn, nhưng lại bị hắn trách mắng. Ninh Quốc Công phủ là hoàng thân, hộ vệ Quốc Công phủ cho dù không phải phủ binh nhưng cũng không phải bất kỳ kẻ nào có thể chỉ trích.
 
Chỉ thấy trong tay người kia cầm dây cương, ở trên ngựa chắp tay ôm quyền nói: "Tại hạ Lư Bản Trác, bái kiến nghi phu nhân."
 
Nghiêm Tiêu Nghi mặt không biểu tình, chỉ hờ hững nhấc tay một cái, lo lắng nói: "Thì ra là Lư gia Tam công tử."
 
Nghiêm Tiêu Nghi bây giờ là phu nhân có phong hạo, thân phận đương nhiên Lư Bản Trác không quan không tước rất nhiều. Hộ vệ Quốc Công phủ không kéo hắn từ trên ngựa xuống cũng coi là nể mặt mẫu tộc Hoàng Quý Phi nhà hắn thôi.
 
Lư Bản Trác nhìn hộ vệ chắn ngang trước mặt, nói ra: "Nghi phu nhân, tại hạ có mấy lời muốn nói với ngài."
 
Nghiêm Tiêu Nghi nhìn về phía một bên, khóe môi hơi cong: "Bản phu nhân cũng không quen biết công tử, hành động này của công tử thật là liều lĩnh lỗ mãng."
 
Lư Bản Trác biết Nghiêm Tiêu Nghi là chỉ chuyện vừa nãy hắn gọi tên của nàng, mà ban đầu hắn được nàng cho phép mà! Thần sắc của Lư Bản Trác có chút ảm đạm. Hắn thấy Nghiêm Tiêu Nghi không có ý định cho hộ vệ lui ra, trong lòng bất đắc dĩ, đành phải chắp tay nói: "Mặc dù phu nhân có thể sẽ cảm thấy lời này của tại hạ đúng là giảo biện nhưng tại hạ vẫn muốn nói, mặc dù việc đã đến nước này nhưng tại hạ xưa nay chưa từng thay đổi tâm ý, chỉ là thân bất do kỷ, tâm không toại nguyện."
 
"Lư công tử, nếu việc đã đến nước này rồi thì cần gì phải nói nhiều nữa?" Nghiêm Tiêu Nghi biết, Lư Bản Trác xuất hiện đã dẫn tới không ít người hiểu chuyện chú ý, cho dù là Ninh Quốc Công phủ không sợ lời đồn đại, nàng cũng không muốn bởi vì loại chuyện này cho mình gây một thân lẳng lơ.
 
Nghĩ vậy, Nghiêm Tiêu Nghi kéo chặt dây cương, ném cho Lư Bản Trác một câu cáo từ liền dẫn người rời đi.
 
Lư Bản Trác nhìn theo thân ảnh dần xa, thần sắc chán nản.
 
Đứng sau lưng hắn cách đó không xa, nữ tử áo xanh khẽ cười nói: "Tam biểu ca cũng thật thú vị, đối phương rõ ràng đã thành Thế tử phu nhân Quốc Công phủ nhưng vẫn không bỏ xuống được. Cũng không biết vị tiểu thư nhà Kiến An hầu được Hoàng hậu nương nương xem trọng nhìn thấy tình cảnh trước mắt tâm tình sẽ như thế nào?"
 

Nha hoàn đi theo bên cạnh khẽ lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Lời này của tiểu thư nếu như bị Lư phu nhân nghe thấy thì lại muốn làm khó tiểu thư."
 
"Chớ có nói bậy, dì đối xử với ta thế nhưng là giống như thân mẫu, chưa từng làm khó ta." Nữ tử áo xanh giả vờ quát lớn.
 
Nha hoàn vội vàng làm ra vẻ xin lỗi, trong lòng lại nói thầm: Lúc trước thời điểm đón tiểu thư vào kinh, vị dì này vậy mà luôn mồm cam đoan, nói rằng sẽ chiếu cố tốt tiểu thư, kết quả còn không phải muốn đưa tiểu thư vào trong cung làm bạn với Hoàng Quý Phi kia, đến lúc đó sống chết toàn bộ tùy thuộc vào Hoàng Quý Phi, tiểu thư cả đời này còn có thể có trông chờ cái gì? Cũng may tiểu thư sớm phát hiện mánh khóe, bằng không bị bán đi cũng không biết chừng!
 
Lúc này, nữ tử áo xanh thấy Lư Bản Trác quay đầu ngựa, đi về chỗ các nàng thì lập tức điều chỉnh cảm xúc một chút, khẽ đá bụng ngựa tiến lên nghênh đón.
 
Dì muốn cho nàng trở thành con rối của Lư gia thế nhưng phải xem chính nàng có nguyện ý hay không, cùng lắm thì cuối cùng cá chết lưới rách.
 
Lúc Lư Bản Trác tới gần Nghiêm Tiêu Nghi nhìn chằm chằm tức phụ nhà mình làm sao Khương Kỳ không nhìn thấy. Hắn theo bản năng muốn giá ngựa tới ngay, ý nghĩ chuyển một cái liền ngừng lại.
 
Từ hắn sau khi tỉnh lại, trong lòng kỳ thật luôn mang theo bất an. Bởi vì hắn biết Nghiêm Tiêu Nghi là bị ép gả, nếu không phải bởi vì xung hỉ thì dù như thế nào nàng cũng sẽ không gả vào Ninh Quốc Công phủ. Mặc dù Nghiêm Tiêu Nghi đối với hắn cũng rất tốt nhưng bởi vì trong mộng sớm đã hiểu rõ ôn nhu cùng tha thứ của nàng, Khương Kỳ không biết tình cảm Nghiêm Tiêu Nghi đối với hắn rốt cuộc có tình yêu nam nữ hay không.
 
Không cầu mong gì khác, thời gian chung đụng ngắn ngủi, hắn không trông cậy vào Nghiêm Tiêu Nghi sẽ đối với hắn khăng khăng một lòng nhưng chỉ cần có một phần là được rồi, chỉ cần mình ở trong lòng nàng có một phần rồi sau này hắn có lòng tin chiếm được càng nhiều.
 
Cho nên Khương Kỳ đè xuống bất an trong lòng, đứng tại chỗ chờ Nghiêm Tiêu Nghi. Nhưng mà, sự tình phát triển tốt hơn hắn tưởng tượng. Nghiêm Tiêu Nghi không chỉ không để cho hộ vệ lui ra, nói chuyện với Lư Bản Trác thần sắc cũng đều rất lãnh đạm, mặc dù hắn không nghe được giữa bọn họ nói cái gì.
 
Ngay khi Khương Kỳ mang tâm tư lo sợ, Nghiêm Tiêu Nghi quay đầu nhìn về phía hắn, gương mặt nhỏ nhắn trước đó còn lạnh lùng lại nhanh chóng nở nụ cười vì hắn. Khương Kỳ an tâm đồng thời lại có chút chột dạ.
 
Nghiêm Tiêu Nghi giá lên ngựa đến gần, nhìn thấy nụ cười phá lệ xán lạn của Khương Kỳ, giả vờ ủy khuất nói: "Thiếp còn tưởng rằng vừa nãy Thế tử đến đuổi ruồi giúp thiếp, không nghĩ tới Thế tử lại đứng ở một bên xem kịch."
 
Khương Kỳ vốn chột dạ nghe vậy lập tức nghiêm mặt nói: "Lần này là vi phu thất sách, không thể kịp thời anh hùng cứu mỹ nhân, nếu có lần sau, vi phu chắc chắn ra mặt đầu tiên để những con ruồi kia không thể tới gần người phu nhân."
 
"Vậy thiếp liền rửa mắt mà đợi." Nghiêm Tiêu Nghi bật cười nói.
 


Bình luận

Truyện đang đọc