Tới gần Đô Thành Nam Chu, quan viên Lễ Bộ Nam Chu vác gương mặt mo sắp bị chen thành bánh bao lắp ba lắp bắp nói ra yêu cầu phải để năm vạn đại quân đi theo hạ trại ở ngoài thành.
Quân đội nước khác hơn trăm người không được vào Đô Thành một nước là quy củ, nhưng ở trong miệng vị quan này lại giống như mình nói một yêu cầu rất vô lễ vậy.
Khương Kỳ nhìn gương mặt già nua kia của lão, cười lạnh một tiếng: "Trên đường đi cũng không có quy định này, sao đến nơi lại muốn cho tướng sĩ hạ trại ở ngoài thành?"
Quan viên kia nghe xong, suýt nữa phun ra một ngụm máu. Đã sớm nghe nói Khương Kỳ này là người không tài cán không học vấn, nhưng không ngờ ngay cả quy củ cũng không biết. Đô Thành một nước há có thể đánh đồng với nơi khác? Lão tính hướng về phía Dương Hàm ở bên cạnh xin giúp đỡ, nhưng ông lại cho lão một vẻ mặt lực bất tòng tâm.
Quan viên kia bất đắc dĩ, đành phải cười ngượng ngùng nói: "Xin Đặc sứ đại nhân bớt giận."
Khương Kỳ hừ lạnh nói: "Ta cũng không làm khó ngươi, ngoài thành thì ngoài thành. Nhưng thân binh phải cùng ta vào thành."
Quan viên kia nghe vậy vội vàng đồng ý, nhưng đợi lão nhìn thấy thân binh Khương Kỳ có hai ngàn người đông đúc thì nụ cười cứng ngắc trên mặt. Nhưng lão mới mở miệng đồng ý, nếu bây giờ đổi ý, một khi chọc giận vị chủ trì âm tình bất định này, càng không chiếm được lợi ích.
Nhạc Anh Bình ở trước cửa thành chờ đón nhận được tin tức, sau đó không thèm để ý nói: "Chỉ là hai ngàn thân binh thôi, đồng ý là được rồi."
Không nói mười vạn trú quân đóng quân Đô Thành, ngay cả bên trong Vương thành cũng có năm vạn quân coi giữ, còn sợ hai ngàn quân cỏn con này?
Tả Thừa đứng ở một bên mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, im lặng.
Thân binh của Thế tử Ninh Quốc Công sao? Nhớ ngày đó, chiến tích Ninh Quốc Công lấy năm vạn ngăn hai mươi vạn quân địch cũng không phải nói đùa.
Quan viên kia nghe Nhạc Anh Bình nói xong, mặc dù trong lòng biết không ổn, nhưng vẫn nhận mệnh.
Mà quyết định này, Khương Kỳ và Dương Hàm cũng chẳng suy nghĩ gì nữa. Năm vạn người đã tiến vào quốc cảnh, còn sợ hai ngàn người tiến Đô Thành bọn họ?
Vì có thể làm cho hình tượng thiếu gia ăn chơi của mình càng thêm phù hợp với lời đồn, y phục Khương Kỳ mặc trên người vô cùng hoa lệ. Tơ vàng ngân tuyến dưới ánh sáng mặt trời, cảm giác cả người đều đang phát ra ánh sáng.
Khương Kỳ nhìn bầu trời, nói với Dương Hàm: "Cữu cữu, hay là ta vào trong xe ngựa tránh nhé! Mặt trời chiếu lên thế này, con mắt của ta cũng bị chói đến khó chịu."
Dương Hàm chớp con mắt hơi xót, yên lặng gật đầu. Ông cũng chỉ đề nghị Khương Kỳ ra dáng vẻ của công tử bột, nào ngờ Khương Kỳ lại đóng vai khoa trương như vậy. Mấy ngày trước, trời âm u nên ông không phát hiện, hôm nay trời nắng chói chang, thật là muốn lóe mù con mắt.
Mặc dù quan viên Nam Chu cũng bị Khương Kỳ chói lói đến quáng mắt, nhưng thấy sắp đến Đô Thành, Khương Kỳ lại vào xe ngựa, chẳng lẽ là hắn cố ý?
Rốt cục, đám người đến trước cửa thành. Vị quan viên kia bước đến trước mặt Nhạc Anh Bình, nói Khương Kỳ giữa đường tiến vào xe ngựa, hiện giờ không có ý định chui ra, sợ là cố ý cho Nam Chu bọn họ một cái ra oai phủ đầu.
Nhạc Anh Bình nghe xong, vô cùng bực tức. Từ sau khi hắn ta được phong làm Vương Thế tử thì không có người nào dám bất kính với hắn ta. Mà một Thế tử Quốc Công như Khương Kỳ, lại không để hắn ta vào mắt.
Tay Nhạc Anh Bình giấu trong ống tay áo nắm chặt thành quyền, nghĩ đến mục đích của mình, hắn ta cố nén cơn giận, giật giật khóe môi nói: "Không ngại!"
Dương Hàm tung người xuống ngựa, nhìn dáng vẻ ngoài cười nhưng trong không cười của Nhạc Anh Bình, cảm thấy đã làm khó vị Vương Thế tử này rồi. Hai người khách khí xã giao vài lời, sau đó Nhạc Anh Bình giả bộ không biết nhìn vào xe ngựa giữa đội ngũ.
"Không biết Đặc sứ đại nhân. . ."
Dương Hàm khách khí trả lời: "Đặc sứ đường xá mệt nhọc, thân thể khó chịu, xin Vương Thế tử thứ lỗi."
Nhạc Anh Bình biết rõ Dương Hàm nói dối, nhưng cũng chỉ có thể hùa theo, nói: "Đặc sứ vất vả cả đoạn đường, xin hãy nhanh chóng đến dịch quán nghỉ ngơi."
Khương Kỳ thân thể khó chịu ngồi trong xe ngựa ăn hoa quả, nghe động tĩnh ngoài xe, nhịn không được buồn cười. Hắn có thể tưởng tượng, lúc này sắc mặt của vị Vương Thế tử kia đặc sắc ra sao, đương nhiên cũng có thể tưởng tượng thanh danh Khương Kỳ hắn tại Nam Chu e rằng sẽ càng thêm vang dội.
Đến dịch quán, Nhạc Anh Bình lấy cớ không quấy rầy bọn họ nghỉ ngơi, không quay đầu rời đi.
Khương Kỳ nhìn nha hoàn hầu hạ mình, trong lòng thầm than: Vị Vương Thế tử này đúng là xuống hết vốn, dáng dấp của hai nha hoàn này cũng bắt kịp hoa khôi ở Hoa Nhai đó.
Dương Hàm chạy đến dịch quán tìm Khương Kỳ, bước tới cửa phòng nhìn thấy hai nha hoàn làm cho người khác chú ý kia thì lông mày chau lại, lạnh lùng nhìn Khương Kỳ.
Khương Kỳ bị trừng đến mức phía sau lưng phát lạnh, hắn vội vàng khoát tay để hai nha hoàn kia lui ra, sau đó kêu khổ: "Cữu cữu, ngài đừng nhìn tiểu tế như vậy mà! Trong lòng tiểu tế chỉ có Nghi Nhi."
Những nữ nhân quan viên Nam Chu đưa tới ven đường đều cho ăn xuân dược gây ảo giác rồi ném ở một bên không quan tâm, dù là ngày sau các nàng tỉnh lại, cũng đều tưởng rằng Khương Kỳ thích chơi hoa, không hề nhận ra. Nhưng hai nha hoàn ở dịch quán kia quả thật không thể làm theo cách cũ, ngày thứ hai đã đuổi người đi được.
"Ngươi định xử lý hai người kia thế nào?" Dương Hàm hỏi.
Khương Kỳ híp mắt cười một tiếng: "Tiểu tế tự có cách."
"Thế tử, người ở dịch quán tới nói, Khương Kỳ muốn mua lại hai nha hoàn hầu hạ của hắn." Người hầu của Nhạc Anh Bình bẩm.
"Lời đồn quả nhiên không giả." Nhạc Anh Bình nghe xong, cười lạnh nói: "Nếu hắn muốn, vậy cứ cho hắn."
"Rõ!"
Khương Kỳ nhìn quan viên dịch quán đưa văn tự bán mình lên, hài lòng gật đầu.
Chờ quan viên kia lui ra, Khương Kỳ cười, hờ hững nhìn hai nha hoàn: "Từ nay về sau, hai người các ngươi chính là người của bản Thế Tử."
Hai nha hoàn kia hơi khom người, cúi đầu lộ ra cần cổ tinh tế, dịu dàng nói: "Nô tỳ rõ rồi."
"Nếu rõ, vậy từ giờ trở đi, chạy quanh viện tử hai mươi vòng cho bản Thế Tử." Khương Kỳ khoát tay, nói.
Hai nha hoàn kia sững sờ, trong đó mỹ nhân mắt phượng lên tiếng hỏi: "Đại nhân, nô tỳ không rõ."
Khương Kỳ nhếch môi, thu hồi ánh mắt quan sát bọn họ, buồn bã nói: "Hình dáng của hai người các ngươi mặc dù không tồi, nhưng thân thể này. . . Bản Thế tử còn muốn giữ các ngươi thêm một quãng thời gian nữa đó!"
Sắc mặt hai nha hoàn kia lập tức trắng bệch. Hai người này đều được dạy dỗ chuyên môn, những thủ đoạn khác người kia tất nhiên cũng biết. Mặc dù trước đó bọn họ từng nghe nói vị Thế tử Quốc Công này hình như thích chơi đa dạng, nhưng không ngờ lại là. . .
Khương Kỳ cũng mặc kệ biểu cảm của bọn họ là gì, quay sang nói với Chu Trung nhịn cười đứng ở một bên: "Hai người này giao cho ngươi, nhớ kỹ, đừng giày vò người ta thành tay thô chân thô, rắn chắc kệ rắn chắc, biết không?"
Chu Trung vội gật đầu đáp, gọi người đưa hai ả nũng nịu đi chạy quanh viện.
Hai mỹ nhân kia vô cùng hoảng sợ, thấy Khương Kỳ không có mặt, liền tính nói lời khách sáo với Chu Trung.
"Vị tiểu ca này, vừa nãy nghe đại nhân nói, tiểu nữ tử muốn hỏi nếu sau này tứ chi tập luyện trở nên thô rồi, đại nhân sẽ xử lý chúng ta thế nào?" Mỹ nhân mắt hạnh rụt rè hỏi.
Chu Trung thuận miệng nói: "Còn có thể thế nào, Thế tử không thích, tất nhiên là bỏ, đuổi đi!"
Hai người kia nghe vậy, giống như là bắt được cọng rơm cứu mạng, thế là không cần Chu Trung giám sát, liều mạng chạy quanh viện.
Khương Kỳ chạy tới chỗ Dương Hàm tranh công, ông cũng không ngờ hắn lại dùng cách này xử lý người ta, trong lúc nhất thời cảm thấy có chút dở khóc dở cười.
"Mục đích chuyến đi này của chúng ta cho thấy ngoài mặt là muốn dẫn Nhạc Anh Triêu hồi Kinh. Nếu như bọn họ giao người ra thì chúng ta không lấy cớ nuốt Nam Chu được nữa." Khương Kỳ nói.
Dương Hàm nói: "Đúng là như thế, cho nên chúng ta chỉ có thể tạo cớ. Hơn nữa sự việc cũng chưa chắc sẽ thuận lợi như mong muốn, bằng không thì chúng ta cũng sẽ không có cơ hội đạp vào cảnh nội Nam Chu."
Khương Kỳ gật đầu nói: "Triệu gia muốn nâng đỡ Nhạc Anh Triêu, rồi thay thế Nhạc Anh Bình, mưu đồ lâu như vậy, không ngờ Nhạc Anh Triêu lại bị đưa đi làm vật thế chấp, bất kì ai cũng sẽ không cam tâm."
"So với Nhạc Anh Triêu, mẫu tộc của Nhạc Anh Bình bây giờ cũng không hiển hách. Sau này bị Nhạc Anh Triêu thay thế, Nhạc Anh Bình càng hy vọng việc này có thể thuận lợi." Dương Hàm nói.
Khương Kỳ nghĩ một chút rồi nói: "Người nói xem Triệu Chấn có thể tới tìm ta, muốn ta giúp, thuyết phục bệ hạ đổi chất tử khác không?"
Dương Hàm khẽ cười nói: "Ninh Quốc Công và Trưởng Công chúa được bệ hạ vô cùng tin tưởng, Trưởng Công chúa lại yêu chiều đứa con trai độc nhất là ngươi. Nếu có thể giật dây từ chỗ Thế tử Quốc Công ngươi, để Ninh Quốc Công và Trưởng Công chúa thuyết phục bệ hạ thay đổi tâm ý, cũng không phải không có khả năng."
"Nếu như vậy thì Nhạc Anh Bình phải là người sốt ruột." Khương Kỳ cười nói: "Có điều nhìn thấy hai mỹ nhân hắn đưa cho ta, tạm thời ta sẽ không để ý người nhà họ Triệu."
Tin tức Khương Kỳ cho hai mỹ nhân chạy vòng quanh viện không được bao lâu đã truyền đến trong tai những người chú ý bọn họ. Nhận biết của bọn họ về sở thích của Khương Kỳ lại sâu thêm một tầng.
Cũng may lúc Chu Trung tung tin đồng thời, cố gắng hết sức phóng đại dung mạo của hai mỹ nhân mới, khiến cho Triệu Chấn vốn muốn đưa mỹ nhân qua đành phải từ bỏ. Mỹ nhân cũng không khó tìm, nhưng muốn tìm một mỹ nhân biết nghe lời, dung mạo lại càng cực phẩm trong thời gian ngắn thì khó.
Nhạc Anh Bình vừa giễu cợt sở thích đặc biệt của Khương Kỳ đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm. Một thiếu gia tham tiền háo sắc, ăn chơi sẽ có bản lĩnh lớn gì? Nếu không phải vì sau lưng của hắn có Ninh Quốc Công phủ thì ai để hắn vào mắt.
Ngày hôm sau, Khương Kỳ và Dương Hàm tiến vào hoàng cung Nam Chu, gặp Nam Chu Vương. Quyết tâm phải làm tốt một thiếu gia ăn chơi, cho nên sau khi Khương Kỳ hành lễ xong, hất cằm, vẻ mặt đầy ngạo mạn nhìn triều thần hai bên. Mà không ai biết, lúc này ở trong lòng Khương Kỳ đang cảm thán cho bản mặt quá thật thà của Nam Chu Vương.
Nam Chu Vương này, tướng mạo và tính tình của ông thật đúng là quá mức ăn khớp, lại nhìn Nhạc Anh Bình mang vẻ mặt u ám đứng ở bên cạnh, không nói quả thật nhìn không ra hai người bọn họ là cha con ruột.
Khương Kỳ cũng không nói nhảm, mở thánh chỉ mang tới ra. Nam Chu Vương làm Quốc Vương nước thuộc địa, cũng phải đứng dậy quỳ lạy tiếp chỉ.
Khương Kỳ tuyên đọc xong thánh chỉ, sau đó giao thánh chỉ cho thái giám bên người Nam Chu Vương: "Ý chỉ của bệ hạ, có lẽ điện hạ đã sáng tỏ. Hạ quan hy vọng có thể sớm ngày mang theo Thất Vương tử hồi Kinh phục mệnh, mong điện hạ phối hợp."
Khương Kỳ tự xưng hạ quan, có thể nói, trong lời nói không có chút cung kính nào, ngược lại làm người ta cảm giác có loại áp đảo. Quan viên Nam Chu muốn lên tiếng quát lớn, nhưng không ngờ bị đồng liêu bên cạnh cản lại. Hắn ra hiệu đối phương nhìn Nam Chu Vương.
Mới thấy Nam Chu Vương chỉ giật mình, sau đó vội vàng nhận lời nói: "Đây là chuyện đương nhiên. Bởi vì thân thể tiểu nhi khó chịu, chưa thể triệu tập về Kinh, làm phiền đặc sứ đến đây đón, bản vương cảm giác áy náy sâu sắc."
Đuôi mày Khương Kỳ chau lại. Có lẽ Nam Chu Vương cũng không phải nhát gan như lời đồn.
Yến thỉnh qua đi, đêm đó Khương Kỳ và Dương Hàm trở lại dịch quán, Triệu Chấn lặng lẽ đi vào dịch quán, nhưng không đến một khắc, hắn đã lập tức rời đi. Về sau tin tức này liền truyền đến tai Nhạc Anh Bình.
"Được rồi, ngậm miệng." Khương Kỳ cắt đứt thanh âm vui vẻ khắp phòng: "Chu Trung, ngươi từ đâu tìm đến một người như vậy?"
Chu Trung trốn ở bên giường thò đầu, lấy lòng nói: "Là hôm trước tiểu nhân cố ý đi thị trấn túm về."
Khương Kỳ nhìn người khẩu kỹ* rụt rè kia, hài lòng gật đầu: "Chỉ có tiểu tử ngươi thông minh, sau khi trở về đến chỗ phu nhân lĩnh thưởng."
*Khẩu kỹ: một loại tạp kỹ, dùng kỹ xảo của miệng để mà bắt chước các âm thanh khác.
Chu Trung nghe vậy, ý cười càng sâu.
Ăn canh bế môn không nói, còn bị ép nghe diễm thanh*, Triệu Chấn trở lại phủ, tức giận đến suýt nữa phá hủy thư phòng của mình.
*Diễm thanh: thanh âm ướt át, gợi tình.
Kinh Thành.
Kỳ thi mùa xuân qua đi, Lư Bản Trác vốn được xem trọng chỉ được nhị giáp thứ ba mươi, mặc dù vẫn là tiến sĩ nhưng đối với Lư gia vốn chờ mong tam giáp còn chênh lệch rất xa.
Nhưng bất kể kết quả thế nào, hôn sự của Lư gia và Nghiêm gia vẫn chuẩn bị như thường lệ.
Khi Nghiêm Bồi Luân biết mình vô vọng với chuyện làm quan, không biết thế nào lại đánh chủ ý lên người Nghiêm Tiêu Nghi. Ông ta nghĩ cho dù trước kia tráo hôn sự của nàng và Nghiêm Tiêu Nguyệt, nhưng nếu không phải vì vậy, sao Nghiêm Tiêu Nghi có được thân phận bây giờ?
Nếu không phải nhờ ông ta, bây giờ người được danh tiếng Nghi phu nhân chính là Nghiêm Tiêu Nguyệt, Nghiêm Tiêu Nghi căn bản không dính nổi. Cho nên, dù sao cũng là Nghiêm Tiêu Nghi được hời lớn mới phải. Hiện tại nàng phải trả, trả cái ân tình này mới đúng.
Nghiêm Bồi Luân giống như mất trí, nghĩ quá mức đương nhiên. Đợi lúc ông ta muốn mang thân phận thúc phụ phu nhân Thế tử Quốc Công đi Ninh Quốc Công phủ bái phỏng, không có gì bất ngờ xảy ra, bị bộc tử trước cửa phủ Ninh Quốc Công cản lại.
"Thật xin lỗi, tiểu nhân chưa từng nghe nói phu nhân có thúc phụ, xin ngài hãy trở về đi!" Bộc tử cung kính, khách khí nói.
Nghiêm Bồi Luân tức đỏ mặt, giơ tay lên giống như muốn dạy dỗ tên bộc tử này.
Chỉ thấy bộc tử kia mặt không đổi sắc, vẫn xách khuôn mặt tươi cười như cũ: "Thật sự xin lỗi, nơi này là Ninh Quốc Công phủ, tiểu nhân là người Ninh Quốc Công phủ, không tới phiên ngài dạy dỗ."
Nghiêm Bồi Luân nhìn tấm biển Ninh Quốc Công phủ treo ở trên cao trước cửa, khôi phục lý trí, ngượng ngùng thu tay về. Thấy ông ta giả vờ không có chuyện gì, ho nhẹ một tiếng, sau nói: "Đã như thế, vậy ngươi đi bẩm với chủ nhân nhà ngươi, nói Kiến An Hầu - Nghiêm Bồi Luân đến đây bái phỏng."
Bộc tử kia nghe vậy, vội chắp tay nói: "Tiểu nhân có mắt không tròng, thì ra là Kiến An Hầu, xin Hầu gia bỏ qua sơ suất của tiểu nhân."
Nghiêm Bồi Luân nghe lời bộc tử kia nói, ưỡn sống lưng, nói: "Không ngại, là bản Hầu không nói rõ trước."
"Đa tạ Hầu gia." Nhưng sau đó bộc tử kia liền vươn tay nói: "Không biết Hầu gia có mang bái thiếp theo hay không?"
"Bái thiếp?" Nghiêm Bồi Luân sững sờ.
Bộc tử kia hơi khom người, nói: "Nếu bái phỏng, đương nhiên phải có bái thiếp. Quốc Công gia công vụ bề bộn, nếu Hầu gia tới bái phỏng, cần có bái thiếp mới được báo trước, nếu không Quốc Công gia không có thời gian gặp ngài đâu ạ."
Nghe bộc tử nói lời này, Nghiêm Bồi Luân lại cảm thấy do trên người ông ta không có chức vụ gì, trong lúc nhất thời tức giận nói không ra lời.
Bộc tử theo Nghiêm Bồi Luân đến đây thấy không tốt, vội vàng khuyên người trở về.
Ôn thị nghe Nghiêm Bồi Luân ăn canh bế môn xong, hung hăng nói: "Nguyệt Nhi sắp phải kết hôn, ta cũng không tin Nghiêm Tiêu Nghi thật sự không để ý thanh danh tỷ muội không hòa thuận, không đến thêm đồ cưới cho Nguyệt Nhi."
Nhưng đợi đến hôm đó, Ôn thị chờ được chỉ có một mình Cát Nhi.
"Nghiêm Tiêu Nghi đâu?" Ôn thị cả giận nói.
Cát Nhi thản nhiên nói: "Bẩm Hầu phu nhân, thân thể Nghi phu nhân khó chịu, không thể đến đây."
Lúc nói đến ba chữ Nghi phu nhân, Cát Nhi cố ý nhấn giọng.
Nữ quyến ở xung quanh đến đây chúc mừng đều nhìn về Ôn thị, bà ta sững sờ, cũng biết mình nói sai. Cho dù Nghiêm Tiêu Nghi là vãn bối, nhưng bây giờ nàng đã có phong hào phu nhân, Ôn thị há có thể gọi thẳng tên?
Ôn thị vội ho một tiếng, gượng cười nố: "Muội muội xuất giá, Nghi phu nhân làm tỷ tỷ không thể tự mình tới, sợ là sẽ khiến người khác nghĩ nhiều."
Cát Nhi khẽ ngẩng đầu, thần sắc nhàn nhạt: "Bẩm Hầu phu nhân, Nghi phu nhân vốn muốn đích thân tới, nhưng Trưởng Công chúa không đồng ý. Nói cho dù tỷ muội xuất giá, cũng không thể mặc kệ sức khỏe của mình. Hầu phu nhân cũng là người thông tình đạt lý, đương nhiên sẽ không trách tội."
Cát Nhi nhắc đến Đại Trưởng Công chúa, dù Ôn thị to gan thế nào, cũng không dám nói tiếp. Ngược lại, một nữ quyến khác ở bên cạnh hỏi một câu: "Thân thể của Nghi phu nhân có nghiêm trọng không?"
Cát Nhi trả lời: "Chỉ mệt mỏi thôi ạ, đa tạ phu nhân quan tâm."
Ý định cả nhà Nghiêm Bồi Luân quá trắng trợn, chuyện đổi hôn lúc trước, khắp Kinh thành không ai không biết. Bây giờ bọn họ còn muốn lôi kéo Nghiêm Tiêu Nghi và Ninh Quốc Công phủ nhờ vả chút quan hệ, dáng vẻ vô sỉ như vậy, bất kì ai cũng không nhìn nổi.
Bây giờ Nghiêm Tiêu Nghi phái nha hoàn bên người đến đây thêm đồ cưới cũng coi là hết lòng quan tâm giúp đỡ, nhưng lúc này trong lời nói của Ôn thị lại tỏ thái độ không tốt. Ở đây cũng đều là phu nhân tiểu thư nhà quan huân tước, đương nhiên có thể thấy rõ ràng. Chờ sau khi Cát Nhi đi khỏi, những nữ quyến đến đây chúc mừng cũng đều từng người lấy cớ rời đi.
Cũng không biết bây giờ cả nhà Kiến An Hầu nghĩ như thế nào, nếu là thường nhân thì không nói, nhưng Ninh Quốc Công phủ sao có thể dễ dàng dính líu đến thế. Lúc trước làm ra chuyện như vậy, Trưởng Công chúa không có ghi hận cũng đã là may mắn của bọn họ rồi. Bây giờ Nghi phu nhân có Vân Huy Tướng quân làm chỗ dựa, sao có thể lại để ý đến Kiến An Hầu phủ lúc trước vứt bỏ nàng, hơn nữa ngoài trừ tước vị ra thì chẳng có gì cả?
Mặc dù Lư Bản Trác có chút áy náy với Nghiêm Tiêu Nguyệt, nhưng sau khi nghe nói hành động của Nghiêm Bồi Luân và Ôn thị, cũng cảm thấy đen mặt.
Bởi vì chuyện của Lư Viện, Bao thị hiếm khi để ý tới những chuyện ngoài phủ, khuyên nhủ: "Hôn sự đã định rồi, không thể đổi ý. Nhưng Nghiêm Tiêu Nguyệt đã gả đến nhà chúng ta, chính là người Lư gia, chờ khi con được phóng thích, dẫn nàng cùng nhau đi nhậm chức, để nàng cách xa người nhà kia cũng được."
Mặc dù Lư Viện cứu được một mạng nhưng từ này về sau phải mai danh ẩn tích, không thể lại trở lại Kinh Thành. Bao thị khổ sở, sau đó chỉ hi vọng Lư Bản Trác chưa liên quan gì đến triều đình có thể rời xa Kinh Thành. Mặc dù bà không thích Nghiêm gia nhưng so với việc bị Lư Thái phó lợi dụng để đạt được hôn sự mà nói, Bao thị cảm thấy Nghiêm Tiêu Nguyệt cũng tốt.
Không giống với tình cảnh lúc trước Nghiêm Tiêu Nghi xuất giá, hôn sự hai nhà Lư Nghiêm không gây nên bao nhiêu động tĩnh.
Vào ngày thứ mười sau khi bọn họ kết hôn, Lư Bản Trác dẫn Nghiêm Tiêu Nguyệt rời khỏi Kinh Thành, nhậm chức Viễn Phó ở tiểu trấn Giang Nam.
Nghiêm Tiêu Nghi nghe Cát Nhi nói xong, thở dài: "Có lẽ đây chính là kết cục tốt nhất của bọn họ."
Hôn sự của bọn họ vốn là hai nhà lợi dụng nhau mà thành. Kế hoạch dù là nàng, Nghiêm Tiêu Nguyệt hay Lư Bản Trác đều là người bị lợi dụng. Chẳng qua nàng may mắn hơn một chút, gả đến Ninh Quốc Công phủ. Mà Nghiêm Tiêu Nguyệt mặc dù tâm khí cao ngạo, nhưng cũng không làm gì. Còn Lư Bản Trác biết thoát ra sớm một chút, rời xa Kinh Thành.
Nghiêm Tiêu Nghi ngẩng đầu nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ, lẩm bẩm: "Không biết bây giờ Thế tử đang làm gì?"
Triệu Chấn muốn giao thiệp với Khương Kỳ, nhưng năm lần bảy lượt đều bị từ chối ở ngoài cửa. Lúc Triệu Chấn sắp không chịu được nữa, thái y đi theo nhóm người Khương Kỳ vào Nam Chu bắt mạch cho Khánh Phi tra ra được, Khánh Phi bị người bỏ thuốc, không thể mang thai được nữa.
"Bây giờ Nam Chu Vương cũng dựa vào chén thuốc để kéo dài tính mệnh, đừng nói Khánh Phi, mai kia Nam Chu này sẽ không còn dòng dõi nào được sinh ra nữa." Khương Kỳ nhe răng cười một tiếng: "Nhưng muốn ép Triệu gia thì phải khiến bọn họ không còn hy vọng mới được. Hơn nữa còn phải để bọn họ tìm mục tiêu báo thù."
Dương Hàm giương mắt hỏi: "Cho nên, ngươi sai thám tử của chúng ta vào hoàng cung Nam Chu hạ độc Nhạc Anh Bình?"
"Không phải đâu!" Khương Kỳ bày hai tay ra, nói: "Không gây ra chút chuyện, cơ hội từ đâu tới thì chúng ta cứ tận dụng nó đi! Triệu gia vào Kinh nhiều năm như vậy, mắt thấy tất cả đều không còn, mà Nam Chu Vương, chỉ cần người sáng suốt đều có thể nhìn ra mấy năm nay không hề sống tốt. Một khi Nhạc Anh Bình kế vị, chính là ngày tận thế của Triệu gia. Triệu Chấn không có khả năng ngồi chờ chết."
"Người trong tay ngươi đã tìm hiểu rõ ràng chưa?" Dương Hàm hỏi.
Khương Kỳ gật đầu nói: "Cữu cữu yên tâm đi, bọn họ đều là người bên cạnh cha ta, đã tìm hiểu kỹ càng phòng vệ cổng thành rồi."
"Sợ là Nhạc Anh Bình không ngờ, mình sẽ bị Khánh Phi ghi hận. Trong tay hắn cũng không thể lập tức điều động nhân mã, hơn nữa dựa vào tính tình tự đại, ngạo mạn của hắn, có lẽ cũng sẽ không nghĩ tới Triệu Chấn đi một nước cờ hiểm như vậy." Dương Hàm nói.
"Vậy nếu Nhạc Anh Bình bị Triệu Chấn dễ dàng thu thập thì chúng ta coi như không vơ vét được cái gì." Khương Kỳ vội nói.
"Cho nên vẫn sai người để lộ tin tức cho Nhạc Anh Bình đi!" Dương Hàm nhìn hai nữ tử đang chạy trong viện Khương Kỳ.
Khương Kỳ theo ánh mắt Dương Hàm nhìn sang, nói: "Mặt trời Nam Chu quá lớn, hai mỹ nhân xinh đẹp còn chưa tới hai ngày đã bị phơi như hạt đậu."
". . ." Dương Hàm nghĩ đến cách ví von của Khương Kỳ, hình như cũng khá giống.
Cứ như vậy, lúc hai nha hoàn liều mạng chạy vòng kia nghỉ ngơi, vô tình nghe được Chu Trung bẩm báo với Khương Kỳ. Sau đó vị mỹ nhân mắt phượng lấy cớ đi tiểu, chạy đi tìm tai mắt của Nhạc Anh Bình lưu tại dịch quán.
Ngày kế tiếp.
Nam Chu Vương thân thể vốn có chỗ chuyển biến tốt đẹp, lại đột nhiên không thể lên triều. Nhạc Anh Bình chủ trì đại điện bày tỏ được Nam Chu Vương cho phép, ngày mai để bọn người Khương Kỳ mang Nhạc Anh Triêu đi.
Triệu Chấn đứng ra chỉ trích Nhạc Anh Bình cưỡng ép Vương thượng. Nhạc Anh Bình mời Vương hậu tới chứng minh lời nói của Triệu Chấn là phỉ báng. Triệu Chấn muốn truyền tin đến hậu cung xác minh nguyên nhân, nhưng tin tức lại không truyền vào được.
Lúc này, Triệu Chấn mới hiểu được, cung trong đã bị Nhạc Anh Bình nắm giữ.
"Thế tử, Triệu Chấn đã phái người qua lại với thống lĩnh cấm quân rồi ạ." Chu Trung bẩm.
"Kệ hắn đi. Bây giờ đã bị Nhạc Anh Bình khống chế, Triệu Chấn muốn lật bàn, chỉ có thể xem cấm quân." Khương Kỳ nói.