Vụ án được chuyển giao cho Hình bộ, Hình bộ Thượng thư đương nhiên biết ý của Lý Miểu. Ngay lúc này, sứ thần phái đi Nam Chu cầu viện đã trở về. Báo cáo với triều đình rằng thân thể Nam Chu Vương không được tốt, đã một tháng không để quan tâm tới triều chính, bây giờ công vụ Nam Chu đều do Vương Thế tử Nhạc Anh Bình thay quyền. Nhạc Anh Bình nói mấy tháng trước, tranh chấp trong các bộ tộc Nam Chu vừa mới lắng lại, không có cách điều binh lực dư thừa, chỉ có thể điều mười chiếc thuyền chiến chi viện.
Sau khi Lý Miểu nghe xong, cười lạnh: "Mười chiếc chiến thuyền? Hả! Nhạc Anh Bình này thật đúng là khá hào phóng."
Khương Văn Chính bẩm: "Trước khi Lâm đại nhân trở về, có uống rượu với Tả Thừa Nam Chu. Trong lúc nói chuyện, vị đại nhân kia hỏi thăm Lâm đại nhân tình hình của Nhạc Anh Kỳ."
Lý Miểu hai mắt nhắm lại, hỏi: "Ý của Quốc công là gì?"
"Từ sau khi Nhạc Anh Bình được triều đình phong làm Thế tử, có lẽ cuộc sống thư thản hơn một chút. Dù sao, từ hắn trở xuống đã không có người nào có thể làm lung lay vị trí của hắn. Bây giờ Nam Chu Vương bệnh nặng không thể quản lý triều chính, triều đình Nam Chu đương nhiên do hắn nắm giữ. Kể từ đó, bị vương quyền che mắt cũng không phải là chuyện bất ngờ. Nhưng Nam Chu còn có không ít người nhớ đến sự tồn tại của Nhạc Anh Kỳ, giống như vị Tả Thừa quyền cao chức trọng kia, cho dù Nhạc Anh Bình chướng mắt hắn ta cũng không thể làm gì được." Khương Văn Chính nói: "Bệ hạ, thần cho rằng, nên để Nhạc Anh Bình hiểu rằng vị trí Thế tử của hắn không phải không ai lay chuyển được nữa."
"Nếu là trước kia, đưa Nhạc Anh Kỳ về Nam Chu để bọn họ đấu đá với nhau là được. Nhưng hôm nay Nhạc Anh Kỳ vì kháng chỉ lại mưu hại tính mạng người khác nữa, sao có thể tiễn hắn về Nam Chu?" Diêu Viễn đứng ở một bên nói.
Khương Văn Chính cong khóe môi, khẽ cười nói: "Bệ hạ, thần cho rằng có thể ra lệnh cho Hình bộ lập tức kết án Nhạc Anh Kỳ mưu sát đích nữ Lư gia, cũng thông báo cho Nam Chu. Nhạc Anh Bình vẫn luôn kiêng kị Nhạc Anh Kỳ, nghe triều ta hoạch tội, mặc dù giữ tính mệnh nhưng trên lưng mang tội danh như vậy, dù là giữ tính mệnh, cũng vĩnh viễn không có khả năng trở lại Nam Chu nữa. Kể từ đó, Nhạc Anh Bình không có đối thủ nữa, tất nhiên là sẽ càng thêm không kiêng nể gì cả. Mà triều ta có thể mượn chuyện Nhạc Anh Kỳ, một lần nữa yêu cầu Nam Chu giao ra một chất tử khác. Nghe nói, sủng phi Nam Chu Vương có một đứa con trai, bây giờ chỉ mới tám tuổi."
Trương Hiền Thông nghe xong, hai mắt sáng lên: "Như thế rất tốt. Đồng thời, triều ta cũng có thể phái một thái y tiến về Nam Chu chữa bệnh cho Nam Chu Vương."
Diêu Viễn cũng gật đầu nói: "Không sai, nghĩ cho bách tính Nam Chu, triều ta nên chọn cho bọn họ một người kế nhiệm tốt hơn mới phải."
Một hài tử tám tuổi, mặc dù tuổi hơi lớn một chút nhưng không phải không thể dạy. Có Chất tử mới ở đây, Nhạc Anh Kỳ có thể sống tiếp hay không thì phải xem may mắn của hắn.
Vũ Uy hầu đi Duyện Châu rồi cho người liên hệ với thám tử ở trong nước Hải Thị. Sau đó mới hiểu được, vì sao Hải Thị lại đột nhiên xé bỏ minh ước.
"Nghe nói Hoàng đế Hải Thị nhận một Vu nữ nào đó vào cung, tất cả bởi vì Vu nữ kia nói Hải Thị có thể nắm giữ Tây Bắc rộng lớn của Đại Lục làm quốc thổ cho mình, Hoàng đế Hải Thị lập tức tỉnh ngộ." Khương Kỳ mang vẻ mặt hoang đường thở dài.
Nghiêm Tiêu Nghi nghe xong, khó hiểu nói: "Vậy sao Hoàng đế Hải Thị có thể dựa vào một lời nói của Nữ Vu đã. . . Chẳng lẽ Triều thần Hải Thị không phản đối sao?"
"Nghe nói Nữ Vu kia hình như có chút năng lực, có thể nhìn ra chính xác cái thai chỉ mới hai tháng là nam hay nữ, biết thời tiết ngày mai là quang đãng hay âm u, biết năm nay nơi nào sẽ có thiên tai. . . Mấy tháng trước, Hải Thị có một khối thiên thạch rơi xuống, Nữ Vu kia nói là trời cao đưa lễ vật tới, chúc mừng Hoàng đế Hải thị sắp có được Tây Bắc rộng lớn làm quốc thổ của mình. Cho nên, Hoàng đế Hải Thị liền tin ngay. Mà trong đám triều thần không phải không có người phản đối, nhưng Hoàng đế dường như bị mê hoặc, lại chém đầu những triều thần phản đối, vậy nên không có ai dám phản đối nữa." Khương Kỳ giơ hai tay, buồn cười nói.
"Đã sớm nghe nói người dân Hải Thị tôn trọng vu thuật, nhưng không nghĩ Đế Vương một nước lại cũng không ngoại lệ. Bây giờ hai nước giao chiến, bách tính triều ta có tội tình gì?" Nghiêm Tiêu Nghi thở dài.
Khương Kỳ an ủi: "Yên tâm đi, không bao lâu sau Hải Thị sẽ lui binh."
Trong mộng, trận chiến này cũng không rõ ràng lắm, ngay cả nguyên nhân chỉ bằng một lời nói giống như lời nói đùa này, hắn dường như cũng không có chút ký ức nào. Mà kết quả cuối cùng Khương Kỳ lại nhớ rõ, không được bao lâu Hải Thị sẽ lui binh.
Có điều nguyên nhân gây ra cuộc chiến tranh này, mặc dù như trò cười nhưng bách tính lại phải gánh chịu tai nạn. Lý Miểu xem tấu chương Vũ Uy hầu đến Duyện Châu trình lên, tức giận đến mức trực tiếp hạ lệnh tạm giam sứ thần Hải Thị vốn làm ngoại giao giữa hai nước vào thiên lao rồi áp tải đến Tây Thị Khẩu chém đầu. Trợ cấp cho gia quyến sứ thần phái đi Hải Thị gặp nạn.
Nhưng vì chiến sự lần này, nước nhà Hải Thị cũng nhận tai họa ngập trời. Ban đầu nhận được ảnh hưởng của sự thông thương giữa hai nước, cuộc sống bách tính có phần khởi sắc. Chiến sự nổ ra, bến cảng thông thương dần dần đóng cửa, hải tặc vốn biến mất lại xuất hiện giống như u linh. Thủy quân Hải Thị chỉ biết đánh trận, không rảnh rỗi đi quản hải tặc. Bách tính vùng duyên hải không thể không bỏ nhà chạy đi nơi khác.
Thông thương vừa bị ngăn chặn, thế tộc đại gia ở Kinh Thành Hải Thị cũng bị ảnh hưởng ít nhiều. Bọn họ có thể mặc kệ bách tính duyên hải nhưng một khi lợi ích của mình bị hao tổn, chính là tổn thương đến gân cốt.
Sau khi liên lạc với thương đội bản triều ở tại Hải Thị không thể rời đi, vào lúc này, tung tin đồn bốn phía, nói Hoàng đế Hải Thị bị yêu quái mê hoặc, đánh mất tâm trí. Ngay cả vậy, Hoàng đế vẫn u mê tin tưởng Vu nữ kia.
Không đến nửa tháng, vùng duyên hải Hải Thị nổ ra một đội quân khởi nghĩa do dân biển làm chủ. Bọn họ đốt đi thuyền chiến của Hải Thị dừng ở cảng khẩu, công bố muốn thay trời hành đạo, diệt trừ yêu nghiệt. Đội quân khởi nghĩa vốn không hơn trăm người, qua nửa tháng tăng đến mấy vạn người. Quân khởi nghĩa chiếm thuyền chiến, dọc theo đường sông đánh thẳng tới dưới chân kinh thành.
Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng, không đến hai tháng, bạo dân nội bộ Hải Thị nổi lên bốn phía. Hải Thị trong nước rối loạn, Hoàng đế Hải thị ngồi ôm mộng đẹp bị từng cái chiến báo đánh tỉnh lại. Nhưng mà cho dù là hiện tại hắn đẩy Vu nữ kia ra cũng đã chậm rồi.
Lý Miểu nhìn chiến báo, vui mừng, trực tiếp hạ chỉ phong Liêu Trường Lâm mạo hiểm lẻn vào Hải Thị, kích động dân biển bạo loạn, làm Định Hải hầu. Mặc dù không hạ chỉ khác, nhưng nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Liêu Trường Hải sẽ kế nhiệm ngôi vị Thế tử Vũ Uy hầu.
Vì thế, Khương Văn Chính có chút hâm mộ Vũ Uy hầu có một đứa con trai như Liêu Trường Lâm, vừa lúc nhìn thấy tiểu tử nhà mình chỉ biết đi theo nàng dâu, trong lòng nhịn không được thở dài.
Có điều, nghĩ đến Liêu Trường Lâm vì Vũ Uy hầu không đồng ý biện pháp của mình, bèn hạ thuốc mê vào trà Vũ Uy hầu, còn bản thận lặng lẽ dẫn người rời đi, Khương Văn Chính cảm thấy cái dáng vẻ không ôm chí lớn này của Khương Kỳ thật ra cũng rất tốt. Nếu không, chỉ bằng tâm tư của tiểu tử này, không biết sẽ gây ra chuyện gì.
Hôm qua Trưởng Công chúa đi thăm Liêu phu nhân, nghe nói bà ấy cả ngày ăn chay niệm Phật, để cầu mong trượng phu và nhi tử có thể bình an trở về. Vì thế, Khương Văn Chính cảm thấy cho dù nhi tử không ôm chí lớn, ít nhất có thể vào ở bên Trưởng Công chúa lúc ông xuất chinh. Như thế, cũng có thể làm giảm bớt lo lắng của Trưởng Công chúa. Huống chi, nếu có chuyện không may, cũng để thê tử của mình có người mong nhớ.