Lư Viện bị giam lỏng trong nhà, đang lúc mơ mộng đẹp, trở thành Vương hậu Nam Chu thì nhận được tin mình sắp bị đưa đến tổ trạch đợi gả. Nàng ta giãy dụa muốn hỏi cha nương vì sao vứt bỏ mình, nhưng lại không nhận được bất kỳ hồi âm nào.
Lư Viện định truyền tin cho Nhạc Anh Kỳ nhưng mà cuối cùng như đá chìm xuống đáy biển. Lư Anh lo nàng ta trước khi đi sẽ làm ầm làm ĩ, gây ra chuyện, bèn nói cho Lư Viện, mỗi một bức thư nàng ta đưa cho Nhạc Anh Kỳ đều ở trong tay ông ta. Hơn nữa, Nhạc Anh Kỳ căn bản không quan tâm nàng ta, càng không khả năng vì nàng ta mà đắc tội Lư gia. Chỉ cần Lư Viện có thể biết điều một chút, nhất định sẽ tìm cho nàng ta một gia đình tốt, không bạc đãi nàng ta.
Có lẽ là do Lư Viện tự tin quá mức, hoàn toàn không tin Nhạc Anh Kỳ không có tình cảm với mình, chỉ cho rằng Lư Anh đang gạt nàng ta. Rốt cục, dưới sự giúp đỡ của nha hoàn, Lư Viện trốn khỏi Lư gia.
Nhưng nàng ta không ngờ, bản thân vừa đi ra khỏi cửa sau thì bị người đánh ngất.
Ngày thứ hai, người nhà họ Lư tìm được Lư Viện ở trên giường Nhạc Anh Kỳ. Người Lư gia tìm thấy đương nhiên sẽ không gióng trống khua chiêng, chỉ phái mấy bà tử đến Nam Chu phủ, sau đó cố gắng áp chế tin tức mà người Nam Chu phủ cũng bị Nhạc Anh Kỳ cảnh cáo. Vốn cho rằng sự việc sẽ lặng lẽ trôi qua, nhưng không ngờ ngày kế tiếp, tin tức Tôn tiểu thư Lư gia - Lư Viện bò lên trên giường Chất tử Nam Chu đã truyền khắp Kinh Thành.
Lư Thái phó khó thở, phái người đi nguồn tin, cuối cùng không thu hoạch được gì.
Thân phận Nhạc Anh Kỳ đặc biệt, Lư gia lại là nhà ngoại của Hoàng Quý Phi, nên tin tức nhanh chóng truyền đến ngự tiền.
Lý Miểu không chút khách khí quăng tấu chương xuống trước mặt Lư Anh: "Đây là tấu chương Ngoại Sự Ti Thượng, nói trưởng nữ của Lư Anh ngươi có quan hệ bất chính với Chất tử Nam Chu. Chuyện này các ngươi muốn giải thích với trẫm thế nào?"
Vào khoảnh khắc tấu chương quăng xuống đất, Lư Thái phó và Lư Anh đồng thời quỳ trên mặt đất thỉnh tội, nghe Lý Viễn hỏi tội lại càng vội vàng xưng oan uổng.
"Khởi bẩm bệ hạ, đây đều là tin đồn chợ búa, không có chút căn cứ nào. Mấy ngày nay tiểu nữ vẫn luôn ở trong phòng đóng cửa không ra ngoài, càng không có chút liên quan gì đến Chất tử Nam Chu - Nhạc Anh Kỳ, sao xuất hiện tại Nam Chu phủ được ạ?" Lư Anh cúi người trên mặt đất, hô hào oan uổng.
Lúc người Lư phủ đi tìm Lư Viện, thái độ vội vàng rũ sạch quan hệ của Nhạc Anh Kỳ đã làm Lư Viện thấy rõ tình hình. Cho nên nàng ta cũng không mượn cơ hội này, cố gắng quấn lấy Nhạc Anh Kỳ nữa.
Sau khi hồi phủ, Lư Viện nói trước đó bản thân muốn đi tìm Nhạc Anh Kỳ, nhưng vừa ra khỏi cửa đã bị mất đi tri giác. Khi người Lư gia đến tìm, nàng ta mới tỉnh lại sau hôn mê. Mà không chỉ có nàng ta, ngay cả tình trạng của Nhạc Anh Kỳ cũng rất kỳ lạ, hắn ta cũng giống nàng ta, cái gì cũng không biết. Hơn nữa, bọn họ quần áo chỉnh tề, không có chỗ nào khó chịu như bà tử ám chỉ, cho nên không xảy ra những chuyện khác.
Vất vả lắm mới thấy Lư Viện không đòi chết muốn gả cho Nhạc Anh Kỳ nữa, nghĩ hai ngày nữa đưa nàng ta đi là được. Nhưng ai ngờ ngày hôm sau chuyện đã truyền khắp Kinh Thành, bây giờ bệ hạ hỏi tội, lúc này biết rõ là có người ngầm hãm hại Lư gia bọn họ nhưng không có chút bằng chứng nào, bọn họ giải thích thế nào cũng vô dụng.
Lòng Lư Anh đầy ảo não, càng thêm tức giận Lư Viện không an phận, mới khiến cho sự việc trở thành nên như bây giờ.
Lư Thái phó cũng nức nở nói: "Bệ hạ, chuyện này hoàn toàn có người nói xấu, nhằm vào Lư gia, đáng thương cho tôn nữ lão thần thành dê thế tội, còn xin bệ hạ minh giám."
Lư Thái phó cũng biết việc này ảnh hưởng lớn như thế nào, ai cũng nói bệ hạ sẽ không đồng ý Lư gia và Nam Chu có quan hệ với nhau, Lư gia lại vì Nhị điện hạ mua chuộc văn sĩ thiên hạ. Nếu thanh danh nữ tử trong tộc bị tổn hại, không nói đến chuyện mua chuộc văn sĩ lấy thanh danh làm trọng, ngay cả Hoàng Quý Phi cũng phải bị người lên án. Cho nên bất kể như thế nào cũng không thể nhận.
Lão ta tin Lư Viện, chỉ có điều không biết rốt cuộc ai đã sử dụng thủ đoạn bỉ ổi như vậy để đối phó Lư gia bọn họ. Lư Thái phó không phải không nghi ngờ Khương Kỳ, người trước đó xảy ra xung đột với Lư Viện, nhưng lại không tìm được chút dấu vết nào.
Thấy hai người đồng loạt thề thốt phủ nhận, Lý Miểu cười lạnh một tiếng: "Là người Ngoại Sự Ti ở Nam Chu phủ tận mắt thấy Lư Viện từ trong phòng Nhạc Anh Kỳ đi ra, các ngươi còn có gì để chối cãi nữa không?"
Lư Anh vội vàng nói: "Việc này tất nhiên là bọn họ cố ý hãm hại, lời đồn đại cũng đương nhiên là người Ngoại Sự Ti phao ra."
Lý Miểu ngước mắt nhìn ông ta, lạnh lùng nói: "Hoang đường! Ngươi nói là, quan viên Ngoại Sự Ti không có việc gì làm, cố ý nhằm vào nữ nhi Lư gia các ngươi, phao tin cẩu nam nữ?"
Lư Anh lắc đầu, nói: "Thần, thần. . ."
Lư Thái phó vội vàng nói: "Bệ hạ, Lư Anh cũng không phải có ý này, sợ là có ai đó thuê người Ngoại Sự Ti ở Nam Chu phủ cố ý thả lời đồn đại."
Lý Miểu cười lạnh một tiếng, nói: "Chuyện này liên quan đến yên bình của nước thuộc địa Nam Chu, trẫm đã phái người đi điều tra. Nhưng lời đồn đại đã truyền khắp Kinh Thành, nếu như không có biện pháp giải quyết hợp lí, e rằng phía Nam Chu sẽ chất vấn, trách triều ta cố ý bại hoại thanh danh Vương tử nước họ."
Phụ tử Lư thị nghe xong, trong lòng tức giận nhưng lại nói không ra lời.
Chất tử Nam Chu ở Kinh, vâng vâng dạ dạ, thuận theo ý triều đình ta. Bây giờ cõng một cái thanh danh tằng tịu với nữ quyến của triều thần, rất có thể sẽ bị những người Nam Chu vốn ủng hộ Nhạc Anh Kỳ tưởng rằng triều đình thiên vị Thế tử Nam Chu, từ đó xảy ra một chút hiểu lầm không cần thiết.
Lý Miểu vốn không để Nam Chu vào mắt, nhưng không muốn vì loại chuyện nam nữ này mà sinh ra hiềm nghi. Huống chi, chiến loạn ở Đông Nam, bọn họ đã phái người đi Nam Chu cầu viện binh, nếu Nam Chu không muốn xuất binh thì cũng thôi, nhưng mà một khi xuất binh, là trợ lực hay là gánh nặng, ai có thể nói chắc được chứ? Lý Miểu cũng không muốn vì người Lư gia mà ảnh hưởng tới chiến sự Đông Nam.
Lư Thái phó và Lư Anh ra khỏi Ngự thư phòng, Lư Anh thấy hai bên không người thì lập tức thấp giọng nói: "Phụ thân, bệ hạ có ý gì đây?"
Lư Thái phó hừ lạnh một tiếng, nói: "Viện Nhi không đi được rồi."
"Ngài nói, bệ hạ muốn xử lý ổn thỏa việc này?" Lư Anh có chút sốt ruột: "Một khi Viện Nhi gả cho Nhạc Anh Kỳ, trừ phi Thế tử Nam Chu đương nhiệm kế vị, đổi dòng dõi của hắn làm Chất tử, bằng không Nhạc Anh Kỳ cả đời cũng khó có thể trở về Nam Chu. Kể từ đó, chuyện hôn sự này chính là kết thù!"
Dù sao Lư Viện cũng là nữ nhi ruột thịt của ông ta, dù trước đó quyết định đưa nàng ta rời Kinh nhưng Lư Anh cũng biết cho dù gả ra ngoài, Lư Viện cũng không phải chịu bạc đãi. Nhưng bây giờ, Lư Viện đã thấy rõ bộ mặt thật của Nhạc Anh Kỳ, mà Nhạc Anh Kỳ cũng vì Lư Viện làm cho khó về nước, kể từ đó, sao Lư Viện có ngày tốt lành cho được?
Lư Thái phó hạ giọng, cắn răng nói: "Bệ hạ đã lên tiếng, chẳng lẽ ngươi dám làm trái ý chỉ hay sao? Xem xét nguyên nhân, là do bản thân Viện Nhi không kiểm soát để cho người ta thừa cơ hành động, không trách người khác được."
Lư Anh há miệng, muốn nói cái gì đó, nhưng Lư Thái phó đã phất tay áo đi trước.
Ngọc Thanh viện.
"Thế tử, chàng nói Lư gia có thể vì thế lực Nam Chu và thanh danh Lư gia mà để Lư Viện. . ." Nghiêm Tiêu Nghi nhìn cây kéo trong tay, muốn nói rồi lại thôi.
Khương Kỳ sững sờ, gật đầu nói: "Lời nàng nói không phải không có khả năng. Nhạc Anh Kỳ theo Lư Thái phó chính là muốn mượn sức lão ta trở lại Nam Chu. Nhưng nếu hắn thành thân cùng Lư Viện, chí ít thời điểm đương kim Nam Chu Vương tại thế, hắn không có cơ hội trở lại Nam Chu. Ngày này vừa đến, tất cả công sức Lư Thái phó tiêu tốn trên người Nhạc Anh Kỳ đều trôi theo dòng nước. Còn nàng nói thanh danh Lư gia. . . Hôn sự chất tử Nam Chu đều phải được bệ hạ hạ chỉ tứ hôn mới được, cho nên một khi bọn họ quyết định thành thân, bên kia có ý chỉ của bệ hạ, trong thiên hạ cũng không có mấy người dám nhắc đến chuyện tư thông qua lại này nữa, thanh danh Lư gia cũng có thể giữ được một ít. Cho nên, nếu Lư gia muốn để Lư Viện tự tử bảo toàn thanh danh, vậy khả năng duy nhất chính là vì thế lực Nam Chu. Điểm này bệ hạ cũng có thể nghĩ đến, cho nên Nhạc Anh Kỳ thì Lư gia bọn họ không bảo vệ nổi. Trừ phi Lư gia muốn để dã tâm của mình hoàn toàn bại lộ trước mặt bệ hạ."
Nghiêm Tiêu Nghi nghe xong, gật đầu: "Thì ra là thế."
Khương Kỳ hỏi nàng: "Vì sao nàng đột nhiên nghĩ đến Lư gia sẽ để Lư Viện tự tử?"
"Thế gian vốn gay gắt với nữ tử, gặp phải loại chuyện này có mấy người có thể an nhiên sống tiếp chứ!" Nghiêm Tiêu Nghi than nhẹ một tiếng, cầm cây kéo cắt chỉ thêu.
Nàng đứng lên, giũ áo choàng đã làm xong, nhìn thấy cũng thỏa đáng hết rồi, sau đó quay đầu nói với Khương Kỳ: "Thế tử, thử cái áo choàng lông chồn này xem đi."
Khương Kỳ đứng trước mặt Nghiêm Tiêu Nghi, nhìn nàng khoác áo choàng lên vai mình, trong lòng mềm nhũn. Tấm lông chồn này đều là Lý Gia Hằng đưa tới, nói là mang ơn cô dượng nên để ở đây.
Khương Kỳ vốn muốn sai người làm cho Nghiêm Tiêu Nghi một cái áo choàng mùa đông, nhưng không ngờ bị Nghiêm Tiêu Nghi ngăn lại, nhất định phải tự mình làm. Nếu không phải Khương Kỳ nhìn thấy hoa văn thêu phía trên là nam tử dùng, bằng không hắn hoàn toàn không biết Nghiêm Tiêu Nghi dùng những miếng lông chồn này may áo cho hắn.
Nghiêm Tiêu Nghi buộc dây, lui về sau một bước, đánh giá Khương Kỳ từ trên xuống dưới, hài lòng gật đầu một cái: "Da hồ ly đỏ này quả nhiên thích hợp với Thế tử."
Khương Kỳ nhìn đường thêu tinh xảo phía trên, khóe môi mỉm cười: "Vi phu đa tạ phu nhân."
Nói xong, Khương Kỳ chắp tay khom mình hành lễ với Nghiêm Tiêu Nghi.
Nghiêm Tiêu Nghi sững sờ, lập tức khẽ nâng cằm, giơ tay làm bộ đỡ nói: "Miễn lễ."
Khương Kỳ nhìn dáng vẻ đáng yêu của Nghiêm Tiêu Nghi, nghĩ đến, cho dù thế gian đối với nữ tử quá mức hà khắc nhưng hắn sẽ luôn che chở Nghi Nhi của hắn, bất kì ai cũng không thể ăn hiếp nàng, ngay cả chính hắn cũng không được.
Liên quan tới chuyện ra tay với Lư Viện và Nhạc Anh Kỳ, Khương Kỳ cũng không hề giấu diếm Nghiêm Tiêu Nghi, nhưng nguyên nhân chính xác lại không nói ra được. Hắn không có cách nào nói cho Nghiêm Tiêu Nghi biết rằng, trong mộng của hắn, sau khi Nhạc Anh Kỳ trở lại Nam Chu sẽ lập tức khởi binh, mà phụ thân chính là vào thời điểm thảo phạt Nam Chu, bị người ám toán qua đời; cũng không thể nói cho nàng, Nhị điện hạ và Lư gia mượn lúc phụ thân chết trên sa trường, phòng vệ trong Kinh thuộc về bệ hạ, tiếp đó cấu kết với tàn dư Nam Chu chui vào Kinh Thành bức vua thoái vị, khiến cho mẫu thân cũng lìa đời theo phụ thân.
Chuyện trong mộng thực sự không thể tưởng tượng được, lại quá đau khổ, tất cả chỉ cần một mình hắn gánh chịu là đủ rồi. Cho dù Nghi Nhi nghĩ hắn không thích hai người kia, nên tùy ý trút giận, hắn cũng không muốn để nàng lo lắng cho mình.
Nhưng Khương Kỳ không biết là, mặc dù Nghiêm Tiêu Nghi không biết nguyên nhân thực sự là gì, nhưng đối với nàng mà nói, so với Lư gia và Nhạc Anh Kỳ, cảm nhận của Khương Kỳ mới là quan trọng nhất. Huống chi, khoảng thời gian ở chung này đủ để Nghiêm Tiêu Nghi biết rõ, Khương Kỳ cũng không phải một công tử bột không kiêng nể gì cả, làm việc tất nhiên có suy nghĩ của hắn, chỉ là không muốn cho nàng thấy thôi.
Vậy nên, Nghiêm Tiêu Nghi có thể so đo cái gì nữa chứ? Dù sao nam nhân này cũng không phải chuyện gì cũng giấu nàng.