CỬA XOAY TRÒN

Ngô Tranh rất coi trọng giấu kín những chuyện riêng tư.
Khi biết viết chữ, nàng liền bắt đầu viết nhật ký, cố gắng đem giấu nó vào một cái góc bí ẩn. Dù biết ba mẹ không thèm xem, chỉ là muốn hưởng thụ cái cảm giác bảo vệ một bí mật nào đó.
Dĩ nhiên bảo vệ việc riêng tư không chỉ mỗi quyển nhật ký.
Ví dụ như khi nàng viết văn, chưa bao giờ tả thật. Ví dụ như còn lén lúc sưu tầm những tác phẩm hội họa và tranh ảnh. Đôi lúc nàng sẽ chia sẽ cùng ai đó một chút ít tâm tình, hay nàng chưa bao giờ cho mẹ nhìn thấy đồ lót....
Hầu như cả đêm Ngô Tranh không ngủ được, đôi mắt phờ phạt lăn xăn trong bếp lau dọn. Nhất Thần vui vẻ chạy tới, dùng sức mở cửa phòng bếp, giơ tranh vẽ mà Ngô Tranh đã thức suốt đêm để vẽ, kích động: "Chị! Chị vẽ cô rất đẹp!"
Trong nháy mắt, Ngô Tranh cảm thấy nàng đang đứng trên đường bị cởi hết quần áo ra.
Bức tranh vẽ Kỷ Niệm vẻ mặt rất quyến rũ, ánh mắt mê hoặc như yêu quái biết quyến rũ, đang nhìn chằm chằm về nàng.
Mặt Ngô Tranh đỏ lên lan xuống cổ, cũng không quan tâm tay đang dơ, xông tới giật lại.
Nàng tức giận, lớn tiếng nói với Nhất Thần: "Tại sao lại xem đồ của người khác."
Tập phát thảo bằng giấy cứng, cầm trên tay khá nặng, cũng không quan tâm chén bát chưa rửa xong, Ngô Tranh giận đùng đùng trở vào phòng, cất bức tranh vào bàn vẽ.
Nhất Thần đi theo phía sau một bước cũng không rời, "Chị, chị tức giận sao?"
Không để ý đến cô bé, nằm dài trên giường như chữ đại. Nhất Thần không lo sợ, cũng nhảy lên giường áp sát vào da mặt nàng, cười hì hì nói: "Chị, nếu chị dám giận, em sẽ nói với cô rằng chị vẽ lén cô!"
Ngô Tranh bị nói trúng điểm yếu liền đứng dậy, nắm bả vai của Nhất Thần, "Em dám, tiểu phản đồ."
Không quan tâm đến cô bé, chén bát cũng rửa xong, nhớ lại Kỷ Niệm có nói tới việc tổng vệ sinh, lập tức vén tay áo lên, đi ra nhà kho tìm cái chổi, cây lau nhà và máy hút bụi.
Mắt nhìn xung quanh, cả căn biệt thự hình như lớn hơn gắp hai nhà nàng.
Thở dài ngao ngán, nhớ lại thời cấp ba, khi chuyển nhà. Mẹ nhất định không chịu nhà ba phòng, còn chỉ vào trong nhà lớn tiếng mắng, hai cha con không thèm lau dọn, thì đừng hòng nghĩ tới mua nhà lớn!
Hzai.... Nếu mẹ biết lúc này, con gái của mẹ chưa từng cầm cây chổi ở nhà, bây giờ lại đi lau dọn nhà cho người khác. Không biết mẹ có cảm tưởng gì đây.
Đầu tiên quét nhà, rồi lau nhà, như vậy bụi sẽ không rơi xuống.
Làm cơm trưa, ăn rồi cũng không thèm để ý đến cô bé đang buồn chán ở phòng khách, bắt đầu quét dọn lên lầu hai và ba.
Lúc Kỷ Niệm đẩy cửa ra vào nhà, Ngô Tranh âm thầm hít một hơi.
Nàng tự khinh thường mình, rõ ràng không thấy người ta, vậy mà tim còn đập nhanh lên.
Quét rác, lau nhà, lau bàn, đổ rác, hzaii?
Trong thùng rác có một đống thứ gì đó màu hồng phấn, tím, đen, Ngô Tranh nhìn kỹ, trái tim nhỏ lại đập bình bịch muốn văng ra ngoài.
Này này này, cái này hình như là đồ lót của Kỷ Niệm.
Tại sao đều ném ở trong thùng rác! A a a! Sao nhiều như vậy!
Cô ta không giặc quần áo, mặc một lần rồi ném đi sao? Tuy nhà đại tiểu thư có tiền cũng không nên lãng phí!
Ngô Tranh bình tĩnh lại, bưng thùng rác không biết làm sao nữa, cuối cùng cũng tò mò không nhịn được, lôi ra ngoài một cái nội y, cười híp mắt.
34C! !
Mặt Ngô Tranh đỏ rần, đem nội y ném vào thùng rác, biết ở gần đây không có người, cảm thấy chột dạ nhìn xung quanh một chút, mặt nóng lên có thể chiên trứng.
Sau đó ánh mắt nhìn váy ngủ, ở trên ngực hoàn toàn không có nhô lên....
Thở dài một hơi, nhớ lại đã từng bị Kỷ Niệm chê cười chưa có phát dục, tuy không thừa nhận, nhưng nếu so sánh thì chỗ đó của nàng còn chưa phát dục đầy đủ.
Uể oải đem rác bỏ vào túi rác. Rồi vào phòng vệ sinh thu dọn, lần này trong thùng rác lại phát hiện WSJ! đã dùng qua (WSJ băng vệ sinh)
Lần nữa đỏ chín cả mặt, ngạc nhiên như lần đầu được thấy, người đẹp mà cũng dùng WSJ!
Lúc xuống lầu cảm thấy đang lén lút, giống như đang nhìn trộm việc riêng của người khác vậy? Cảm giác tội lỗi đồng thời cũng có chút kích động.
Thế nhưng là nhịn không được, lại trách người kia không yêu quý bản thân, thời kì đặc biệt mà còn đi uống rượu về muộn.
Đi xuống lầu, Kỷ Nhất Thần đang ở trên ghế salong phòng khách chơi búp bê đồ hàng với Kỷ Niệm. Thấy Ngô Tranh xuống lầu, liếc một chút, nhếch miệng, rồi không thèm để ý tới.
Đi bỏ rác trở về, Nhất Thần vẫn còn đang chơi đồ hàng, đang váy của một búp be tóc đen.
Rõ ràng đó chỉ là một món đồ chơi bằng nhựa, nhưng khi nhìn thấy, trong đầu Ngô Tranh lại sáng lên cái 34C.
Nghĩ lại hành vi của mình, không khác gì cô bé lén xem tranh mình vẽ.
Vì vậy, nàng ngại ngùng vì nàng đã cố tình gây sự, chạy lên lầu cầm bản vẽ xuống, "Chị dạy em vẽ nha?"
"Cầm bút chì như vầy, ngón tay cái để đối diện, lòng bàn tay đè chỗ này lại, phải phải rồi. Cách ngồi bút 3cm, sau đó dùng ngón trỏ giữ lại."
"Nét vẽ phải thẳng, không thể tùy tiện, dùng lực cổ tay đúng cách, đúng chỗ. Chị làm mẫu cho em."
Ngô Tranh ôm tập bàn vẽ, hết sức chú tâm, trên giấy nhanh chóng hiện ra một tổ hợp đường thẳng giống nhau và giao nhau.
"Oa!" Nhất Thần rất khâm phục.
"Lại đây, em cũng thử đi."
Nhất Thần không thể chờ được, cầm bút, học theo Ngô Tranh run run cổ tay, vẽ toàn là mấy đường quằn quèo.
"Không được á." Uể oải ném đi bút, cái miệng nhỏ thì cong lên.
"Luyện một chút là được, Nhất Thần rất thông minh, chắc chắn không có vấn đề."
An ủi cô bé một chút, Ngô Tranh liền kêu xe, vội vã chạy đến phố người Hoa.
Mua vài con gà đen mập mạp, tất nhiên táo lớn và cẩu kỷ cũng không thể quên. Quét sạch một đường chợ người Hoa, tương ớt Kiền Mụ cũng cầm về vài hũ. (cẩu kỷ: thuốc bắc).
Thường nói Luân Đôn là thiên đường của thuốc đông y, phố người Hoa gần đó cũng mở ra mấy chục nhà thuốc to nhỏ. Ngô Tranh chạy vào một tiệm Bắc Kinh Đồng Nhân Đường, lấy ra toa thuốc mua từng cái.
Lúc rời khỏi, đi ngang qua một cửa hàng mỹ nghệ, Ngô Tranh nhìn một chút, nhớ lại nét mặt chăm chú vẽ của Nhất Thần. Đi vào mua một bàn vẽ nhỏ, cộng thêm một vài cái mô hình thạch cao. Lúc này, mới túi lớn túi nhỏ, thỏa mãn đi về.
Khi về đến nhà, Nhất Thần vẫn còn đang tập trung chăm chú vẽ.
Ngược lại Ngô Tranh có chút giật mình. Chỉ là cô bé bảy tuổi, định lực của Nhất Thần đúng là không tầm thường.
Nàng đưa cho cô bé bàn vẽ mới, cô bé vui mừng vừa chạy vừa nhảy.
Sau đó để cái hộp lên bàn.
Dạy Nhất Thần về độ sáng, hình và thể, cảm giác của mắt. Sau đó cầm bút lên xoạt xoạt mấy phút liền hoàn thành một hình lập phương để làm mẫu.
Cô giáo Ngô Tranh sắp xếp bài tập mới, xem như đã an bài cho cô bé xong. Nhìn đồng hồ cũng sắp sáu giờ, lập tức chui đầu vào bếp. Đặt cái laptop trên kệ bếp, mở trang web dạy nấu canh gà đen ngũ vị dùng để bổ huyết.
Ừ, đương quy, thục địa, bạch thược, tri mẫu, địa cốt bì. Cắt nhỏ, lấy vải thưa bộc lại ép chặt, dựa theo sách nấu ăn nhét hết vào bụng gà đen, rồi bỏ vào nồi để hầm.
Làm thêm hai món nữa, là Nhất Thần có thể ăn cơm tối.
Nhất Thần ngửi được mùi thơm bay ra trong bếp, rồi nhìn khoai tây cùng dưa leo trên bàn, bất mãn: "Chị, chị đối xử thật là khác biệt, chị yêu thích cô sao?"
"Hả?" Ngô Tranh giật mình, máu chạy lên não, khoát tay dữ dội không thừa nhận, "Làm sao có thể! Chúng tôi đều là con gái! Mà chị là người giúp việc của cô ấy! Vả lại, chúng tôi chỉ mới quen biết nhau một tuần."
Nhất Thần sớm trưởng thành liếc mắt một cái: "Chỉ tùy tiện hỏi một chút, chị khẩn trương như vậy làm gì? Còn đỏ mặt."
"Làm gì có!" Ngô Tranh mạnh miệng phủ nhận, dù cảm giác được nhiệt độ cơ thể tăng cao. Âm thầm bắt đầu lo lắng đầu óc của mình, già đầu còn máu dồn lên não hoài thế này, không biết có chết không đây.
Ngô Tranh ăn cơm tối một chút hương vị cũng không có, đồ ăn đã không còn sức hấp dẫn đối với Ngô Tranh.
Không thể trách nàng, hai chữ "yêu thích" mà Nhất Thần nói cũng không bằng con số 34C trong đầu nàng.
Ngô Tranh bới cơm xong liền đi vào phòng bếp tắt lửa, một lần nữa chịu sự khinh bỉ của Nhất Thần.
Sau khi ăn cơm xong, Nhất Thần như ngày thường đã sớm lên giường ngủ, Ngô Tranh thì cũng vậy ôm máy tính ngồi ở phòng khách chờ. Kỷ Niệm, cũng như bình thường 11 giờ đêm về tới nhà.
"Cô về rồi." Ngô Tranh vui vẻ chạy qua.
"Ừ."
"Cô ăn chưa?"
"Ăn rồi. Đúng rồi, có ai đến tìm không?"
"Không có." Nghĩ cũng kì lạ, hình như mỗi ngày Kỷ Niệm trở về, đều hỏi vấn đề này.
Còn muốn nói tiếp, Kỷ Niệm mặt không thay đổi liền đi lên lầu.
Ngô Tranh xoắn xuýt vào nhà bếp, cầm canh gà đi tới đi lui.
Nàng cảm thấy buồn vì mỗi ngày ngoại trừ nói lời thừa thải, cũng không có cùng Kỷ Niệm nói chuyện với nhau.
Sau khi đi được nửa giờ, sàn nhà sắp bị đạp đến mục, Ngô Tranh mới lấy hết dũng khí bưng tô canh gà lên lầu.
Nhẹ nhàng gõ cửa.
"Vào đi."
Tim lại bắt đầu không nghe lời, Ngô Tranh cảm giác ngoại trừ lo lắng cho cái đầu, thì độ cứng của xương sườn cũng cần phải quan tâm.
Hít sâu một hơi, đẩy cửa vào.
Mở cửa được một giây, Ngô Tranh liền cảm thấy nàng giống như là nhân vật trong phim hoạt hình, sắp bóc khói! Đúng vậy, sắp bóc khói!
Kỷ Niệm vừa tắm xong, chỉ quấn mỗi cái khăn tắm! Mà cái khăn tắm màu trắng kia, chỉ phủ được từ ngực đến một chút vòng mông, đôi chân trắng nõn, cổ, hai tay và xương quai xanh mê người lộ hết ra ngoài, làm máu toàn thân của Ngô Tranh đều dồn lên não.
Cái đầu đang bốc khói của Ngô Tranh lại đen tối, 34C xuất hiện nữa rồi.
"Đó là cái gì?" Kỷ Niệm thấy Ngô Tranh đang bưng cái mâm, lau tóc đi tới.
"À hả....canh gà đen....." Được mùi thơm vây quanh, các mạch máu đang căng cứng trong đầu Ngô Tranh.
"À? Cô ăn không?" Kỷ Niệm tốt đến kì lạ, làm Ngô Tranh thanh tỉnh, ánh mắt nhìn Kỷ Niệm tràn đầy chờ mong.
Tô canh gà bị cầm đi, Kỷ Niệm thuận thế nếm thử: "Cũng không tệ lắm. Ai chà..." Nói rồi cầm đũa, ngồi ở mép giường ăn thịt gà.
Khi Kỷ Niệm vứt xương, Ngô Tranh đang mở cờ trong bụng vì được khen thì ngừng lại.
Cô cầm đôi đũa đưa tới thùng rác, nghiêng đầu hỏi: "Cô bỏ rác rồi à?"
Trái tim nhỏ bé của Ngô Tranh lại đập nhanh hơn, bởi vì trong cái thùng rác đúng lúc có một bộ đồ lót nằm trong đó. Đồng thời phát hiện, trong đó rất sạch sẽ, một sợi tóc cũng không có.
"Hôm nay tôi tổng vệ sinh..." Âm thanh của con muỗi, ngay cả Ngô Tranh cũng xém không nghe thấy.
Kỷ Niệm không nói chuyện, cúi đầu tiếp tục ăn.
Sau đó, Ngô Tranh nhìn thấy vẻ mặt của cô gái 34C đang đỏ lên.
Trái tim đột nhiên liền yên tĩnh, có chút muốn cười, thì ra cô ấy cũng xấu hổ sao.
------------
Chậc chậc Ngô Tranh dại gái hết sức nha, trong đầu toàn 34C thôi, hahaha

Bình luận

Truyện đang đọc