CỬA XOAY TRÒN

Chậm rãi lái xe, đã qua nửa đêm, trên đường rất lạnh, thỉnh thoảng mới có một chiếc xe hay người đi qua. Đèn đường từ cái tắt đi, thay vào đó là bóng tối. Kỷ Niệm thấy trán Ngô Tranh hơi nhăn lại, nụ cười đã bình tĩnh hơn, lại có chút u buồn.
Kỷ Niệm có chút khổ sở, cô cực khổ không muốn Ngô Tranh bị kéo vào thế giới phức tạp của cô. Nhưng, đúng là không thể tránh khỏi.
Trong xe im lặng, Ngô Tranh lên tiếng trước. Nét u buồn trong ánh mắt đã không còn, thay vào đó là sự lo lắng hơi khoa trương: "Lúc nãy em hơi hấp tấp, Niệm Niệm, có tạo phiền phức cho chị không? Hơn nữa, đây là ngày đầu tiên em đi làm lại bỏ về, chắc sẽ bị trừ lương."
Kỷ Niệm ngạc nhiên, không ngờ Ngô Tranh có thể nói như vậy, trong nhất thời nghi ngờ lúc nảy nhìn thấy nét mặt u buồn của Ngô Tranh, có phải do cô hoa mắt nhìn lầm không vậy.
Ngô Tranh tiếp tục cúi đầu bĩu môi, nhỏ giọng nói: "Vả lại, chiếc nhẫn đó hình như rất là đắt, em lỡ làm mất nó rồi, anh ta sẽ không kiếm em bồi thường chứ!"
Kỷ Niệm lái xe, nhìn về phía trước trăm mét đường phố không có một chiếc xe, trong lòng nhàn nhạt chua xót. Cô gái nhỏ của cô, lúc nào cũng cố gắng không làm cô lo lắng. Thôi thì chiều theo ý em ấy vậy?
Kỷ Niệm cười lên, nét mặt cũng thay đổi lo lắng, quay đầu nhìn Ngô Tranh, nhíu mày dáng vẻ giả bộ như đang nghiêm túc suy nghĩ: "Chiếc nhẫn kia, chị không có nhìn kỹ, chắc là hàng hiệu, mười mấy vạn?"
Quả nhiên cô nhóc lập tức liền sợ hãi, ánh mắt trợn lên, tròn xoe trừng mắt: "Hả? Bằng nữa căn nhà đó nha."
Kỷ Niệm nhìn Ngô Tranh ngồi kế bên đang cúi đầu, cau mày, nét mặt sầu khổ. Không lẽ em ấy định trả tiền sao?
Cô nhịn không được giơ tay lên vuốt đầu Ngô Tranh, nhìn nàng ngẩng đầu lên, ủy khuất nhìn cô chằm chằm, Kỷ Niệm liền cười lên, nhẹ nhàng nói: "Tranh, em đừng nhớ mấy chuyện lộn xộn kia nữa. Thế giới đã loạn như vậy, chúng ta ở lại trong căn phòng bốn mươi sáu mét vuông thì được rồi. Em không cần vì chuyện này mà lo lắng. Có một căn nhà có thể trở về, có thể ăn cơm ở nhà, chị đã rất hài lòng rồi, thật đó."
Giống như Ngô Tranh nói, cô có tính toán chừng mực, tất cả mọi chuyện, cô có thể xử lý tốt.
Kỷ Niệm thấy Ngô Tranh im lặng, cúi đầu, nét mặt nặng nề nói: "Còn nữa, sau này đừng có gây sự với người ta nữa. Lúc nãy, nếu em với anh ta đánh nhau thì sao? Một cô bé như em làm sao đánh thắng được anh ta?"
"Được rồi." Ngô Tranh cúi đầu lầm bầm, "Em biết rồi."
Kỷ Niệm chăm chú nhìn Ngô Tranh, cô nhóc thoải mái dựa vào ghế nhắm mắt lại nghỉ ngơi, căn bản không nghe được câu nào.
Trở về nhà, Kỷ Niệm vừa mới mở cửa, Ngô Tranh nhanh chóng cởi giày một đường nhảy thẳng lên giường, ôm chăn vào ngực, ở trên giường lăn qua, lộn lại. Miệng thì la hét: "Đã lâu không đi làm, mệt quá đi!"
Kỷ Niệm ném cho cô bé một cái liếc mắt. Mấy ngày trước vừa phát hiện cô nhóc này đã lớn thêm chút rồi, bây giờ nhìn lại, vẫn chỉ là một cô nhóc. Hơn nữa, thậm chí cô vẫn không hiểu tại sao bản thân cũng trở thành một đứa nhóc.
Thật là có chút buồn cười, toàn bộ tuổi thơ của cô, cô đều phải nổ lực làm một người lớn, để ba được vui. Bây giờ gần 30 tuổi, lại bị cái tên nhóc này thay đổi, càng lúc càng trẻ con.
Đổi dép đi trong nhà, mở điều hòa, Kỷ Niệm mới đi đến giường, đập vào mông Ngô Tranh một cái: "Nhanh lên coi, đồ dơ không được nằm lên giường." Ngô Tranh cứ như một con tôm sống, cứ nằm vặn vẹo trên giường, không chịu đứng dậy. Lông mày Kỷ Niệm vừa mới nhăn nhẹ, liền bị Ngô Tranh bất ngờ kéo, đè bẹp xuống giường. Ngô Tranh ôm Kỷ Niệm đang giãy dụa muốn ngồi dậy, cười nói: "Quần áo của chị cũng dơ rồi nằm lên giường, đâu chỉ có em."
Kỷ Niệm muốn cười, cô xoay người dùng sức ngăn chặn Ngô Tranh, nắm vuốt cái mũi tròn của nàng: "Chơi xấu, rõ ràng là em kéo chị lên đây!"
"Chỉ xem trọng kết quả cần gì để ý quá trình." Ngô Tranh tiếp tục giảo biện, nét mặt tỏ vẻ đau khổ, không ngừng giãy dụa giãy dụa: "Bụng, bụng, đừng đè bụng em, vừa nước uống, em muốn đi vệ sinh!"
Kỷ Niệm yêu cười quyến rũ: "Em giải quyết ở đây luôn đi." Vừa dứt lời, liền cúi người hung hăng cắn một hơi lên xương quai xanh gợi cảm của Ngô Tranh, người phụ nữ dưới thân lập tức cong người lên kêu một tiếng đau đớn, "Đau á."
Kỷ Niệm cười thỏa mãn, rồi chuyển thành hôn nhẹ, từng nụ hôn nhỏ rơi xuống xương quai xanh người cô yêu nhất. Cảm giác lòng ngực Ngô Tranh bắt đầu mềm mại, tiếng thở dốc tăng dần, Kỷ Niệm mới dọc theo đường cong của cổ, hôn lên cằm Ngô Tranh. Ngón tay cũng không nhàn rỗi, chậm rãi mở từng cái nút áo. Ngô Tranh nhắm hai mắt, thuận theo nhướng người lên, cái áo liền rời khỏi cơ thể ấm áp, bị quăng xuống đất bên cạnh giường. Một tay Kỷ Niệm luồng qua lưng Ngô Tranh, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng mở then cài, áo ngực màu tím của Ngô Tranh liền văng ra.
Nửa người trên bại lộ trong không khí, Ngô Tranh thấy mát, mắt mở ra có chút say mê, mặt đỏ lên trốn tránh, nhẹ nhàng đẩy thân thể Kỷ Niệm, nhẹ nói: "Tắt đèn đi..."
Kỷ Niệm thấy mặt Ngô Tranh đỏ bừng, không nhịn cười được, cô yêu cái dáng vẻ xấu hổ của đứa nhóc này. Đẩy nhẹ một cái, rõ ràng là muốn mà còn ngại. Cô mới không thèm nghe lời Ngô Tranh, nụ hôn nóng ướt lại lướt theo cằm, nhẹ nhàng lên gò má rồi tới vành tai. Đầu lưỡi ướt át lướt qua tai Ngô Tranh, Ngô Tranh cắn chặt môi, nhưng vẫn phát ra một tiếng rên rỉ từ cổ họng.
Căn phòng nhỏ dưới ánh đèn màu da cam yên tĩnh lại, ngoài trừ tiếng rên rỉ không còn gì khác. Nhiệt độ dần lên cao, từ từ nhen lửa trong cơ thể 2 người đang dây dưa trên giường, không khí đầy mờ ám.
Ngô Tranh bị Kỷ Niệm quậy tới hơn nữa đêm. Sáng hôm sau, khi mở mắt, bên cạnh đã không còn ai. Nhắm mắt lại vài giây, rồi lại mở mắt, mơ màng nhìn thấy một tờ note dán ở đầu giường. Ngô Tranh bò tới, dụi dụi mắt, để tầm nhìn rõ ràng một chút. Kỷ Niệm dùng viết đen ghi lại: "Cục cưng, chị đi làm đây, em nhớ ăn sáng đó."
Ngô Tranh cười, cầm tờ giấy đặt lên mũi, dường như vẫn còn lưu lại mùi hương của Kỷ Niệm. Nàng xoay người nằm sãi lai trên giường, đặt tờ giấy lên môi, thoải mái nhắm mắt.
Suy nghĩ thêm chuyện hôm qua, tâm trạng đã tốt hơn nhiều. Nàng không có tiền như Tôn Vân Viễn, không có quyền thế như Tôn Vân Viễn. Nhưng vậy thì sao chứ? Nữ vương của nàng chỉ yêu nàng. Giống như Kỷ Niệm từng nói, nàng không cần quan tâm đến thế giới của Kỷ Niệm, cho dù nàng suy nghĩ nát óc cũng không hiểu thế giới đó như thế nào, nàng chỉ cần ở đây chờ chị ấy là được rồi. Chỉ cần ở đây, dù xảy ra chuyện gì, nữ vương bệ hạ của nàng, đều sẽ trở về.
Lúc này, Kỷ Niệm đang ngồi trong phòng họp của công ty. Giám đốc Nguyên Sắc đang đứng trước màn hình, trình bày lần cuối những chi tiết trước khi trai trương. Khi cô trở lại, thì mọi việc ở khách sạn Bác Thụy đã được sắp xếp thỏa đáng, chỉ cần chờ ngày khai trương.
"Trước khi khai trương 10 ngày, ngoại trừ quảng cáo trên truyền hình cùng với các môi giới. Những môi giới khác trong thành phố cũng sẽ đồng thời quảng bá về khách sạn Bác Thụy, có 12 nơi không đồng ý hợp tác. Trong ngày khai trương, lấy Bác Thụy làm trung tâm, trong vòng 2000m xung quanh, tất cả đường đều sẽ được dựng cờ và bảng hướng dẫn đến Bác Thụy. Hội trường sẽ chia ra làm 2 bên, bóng bay 36 chùm, 36 giỏ hoa. Trước cửa vòm 10 dây pháo đặt dọc theo sườn sân khấu, ban nhạc ở phía đông.........."
Kỷ Niệm liếc nhìn văn bản trong tay, gật đầu: "Ban quản lý hoạt động đâu?"
Giám đốc marketing cầm con chuột chuyển đổi tập tin, chỉ là màn hình trình chiếu: "Ban quản lý gồm có tổ, tổ thư ký, tổ phụ trách hoạt động, tổ ngoại giao và tổ an ninh. Nhân viên cũng đã phân công rồi."
Kỷ Niệm nhíu mày, tinh tế nhìn bản dự trù kế hoạch, các chi tiết nhỏ không được thêm vào. Lần lượt nhìn từ kế hoạch, khách sạn Bác Thụy khai trương chính là sản nghiệp đầu tiên của Kỷ thị ở thành phố T, có thể cũng là sản nghiệp cuối cùng trong tay cô, nhất định không thể xảy ra sự cố.
Sau hơn nửa tháng, Kỷ Niệm đều bận rộn cực độ, tới tới lui lui xác nhận các hạng mục của khách sạn Bác Thụy, còn vớ được một khu đất ở phía Bắc, bắt đầu kế hoạch đầu tư bất động của của Kỷ thị ở thành phố T. Còn phải lui tới với khách hàng và công ty của Tôn Vân Viễn, nên xã giao rất nhiều, trưa uống rượu tối cũng uống rượu. Mỗi ngày, chỉ còn thời gian ăn một ít điểm tâm mà Ngô Tranh làm. Mỗi ngày Ngô Tranh từ bán bar trở về nhà, không có Kỷ Niệm ở nhà, thì là say khướt nằm bẹp trên giường. Chờ tới sáng, vẫn còn chưa tỉnh rượu, lại phải đi thêm một bữa tiệc khác.
Ngô Tranh thường nằm nghiêng, nhìn Kỷ Niệm ngủ say, lông mày nhíu lại bộ dáng khó chịu. Dù Ngô Tranh dùng sức thế nào, nhăn tới lông mày biến thành ngọn núi, cũng không thể thoải mái được. Hơn nữa, càng ngày Kỷ Niệm càng gầy, cằm nhọn như dùng dao khắc ra, gò má cũng lõm vào. Một người phụ nữ phải xã giao nhiều như vậy, uống rượu nhiều như vậy, chắc sẽ rất mệt mỏi?
Nếu như có thể, nàng muốn mang người phụ nữ này đi đến một nơi thật xa, rời khỏi nơi có trách nhiệm và nghĩa vụ, rời khỏi nơi giả dối đầy rối loạn này.
Trời xanh mây trắng, gạch xanh ngói biếc, chỉ có hai người, sống nương tựa lẫn nhau.
Đối với công việc của Kỷ Niệm, Ngô Tranh không thể giúp được. Nàng chỉ có thể thức sớm hơn, làm một bữa sáng phong phú như một bữa ăn chính. Giúp Kỷ Niệm tắm từ trên xuống dưới, rồi thay quần áo. Ở trên mạng tra một đống tư liệu, nào là các loại thuốc giải rượu, các loại thuốc bổ Đông Y.
Sáng sớm thức dậy có thể ở bên nhau, thời gian còn lại chỉ để ăn sáng.
Khi ăn sáng, Kỷ Niệm nhìn Ngô Tranh chỉ ngủ được ba bốn tiếng, còn phải thức làm bữa sáng cho cô, cô cảm thấy xấu hổ. Nhưng trong thời gian này, mọi chuyện đang rất khẩn trương, nhất định phải giải quyết hết mọi thứ, rồi đem cô gái nhỏ của cô đi thật xa.
Mỗi ngày trước khi rời khỏi nhà, Kỷ Niệm lúc nào cũng ôm Ngô Tranh thật lâu, mệt mỏi thở dài: "Làm xong chuyện này, chúng ta liền rời khỏi nơi đây."
Ngô Tranh nghe xong, liều mạng gật đầu.
Hôm đó khách sạn khai trương, Ngô Tranh cũng đi, chen trong đám người, đứng ở xa nhìn nữ vương bệ hạ của nàng đứng cùng mấy người khách ở trong, rất dễ nhìn thấy.
Chị ấy tràn đầy tự tin, cao ngạo xinh đẹp, chào hỏi với tất cả quý quan khách đang có mặt ở hội trường, trong bầu không khí náo nhiệt. Đôi mắt nhẹ nhàng như nước, hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Kỷ Niệm cùng một loạt doanh nhân trong giới kinh doanh, ban nhạc hợp tấu, tiếng nhạc vang lên rộn ràng khi cắt băng khánh thành. Đồng thời tiếng pháo cũng vang khắp hội trường, hoàn cảnh náo nhiệt.
Nhìn Kỷ Niệm cười vô cùng rực rỡ, trong lòng Ngô Tranh không hiểu liền có chút chua, thật nhanh quay người rời khỏi hiện trường.
Mua một tờ báo, rồi một ly trà xanh, Ngô Tranh ngồi ở luống hoa ven đường lật xem. Tranh đầu chính là quảng cáo khách sạn Bác Thụy khai trương, chiếm đến nữa trang.
Ngô Tranh cười, vui mừng thay cho Kỷ Niệm. Lễ khánh thành rất thành công, thật tốt, công sức của chị ấy đều không uổng phí.
Lật thêm một trang, đã thấy tin tức công ty của Tôn Vân Viễn bị thu mua, thậm chí lại bị nợ ngập đầu, giá cổ phiếu xuống rất thấp.
Ngô Tranh đọc kỹ bản tin. Gần đây có thể thấy được, khách hàng luôn từ chối hợp tác với công ty của Tôn Vân Viễn, đã có tin xấu gì sao? Tuy rằng Kỷ Niệm chưa bao giờ nói chuyện làm ăn, nhưng nàng chính là có chút lo lắng không tên với người phụ nữ của mình.
Ban đêm, nàng vẫn biểu diễn ở Tinh Không đúng hợp đồng. Kỷ Niệm vì bận rộn, nên rất lâu chưa đến Tinh Không. Tô Thận đã đi qua thành phố khác, cũng lâu không thấy, Tôn Vân Viễn không biết vì sao cũng không xuất hiện nữa. Tháng ngày, cuộc sống êm ả khiến Ngô Tranh có chút không quen. Tưởng rằng, sau ngày hôm đó, Tôn Vân Viễn sẽ gây phiền phức, nhưng rốt cuộc lại không có gì xảy ra.
Tan ca, như thường lệ đón xe về nhà. Đài phát thanh đã hết giờ, nhưng vẫn đang phát sóng ca khúc <Về nhà> của Thuận Tử. Tài xế taxi là một phụ nữ trung niên, liếc mắt nhìn Ngô Tranh qua kính chiếu hậu, tốt bụng nói: "Cô nhóc, đừng có về muộn như vậy, không an toàn."
Ngô Tranh ngồi phía sau, cười rồi gật đầu. Nhìn vào kính chiếu hậu, thật lòng nói: "Cháu biết ạ."
Nhìn ngoài cửa xe yên tĩnh, có một chút thần bí của màn đêm, nghe giọng hát mang theo sự van xin của Thuận Tử: "Về nhà, về nhà, em cần anh."
Ngô Tranh dùng ngón tay nhẹ nhàng viết tên Kỷ Niệm lên cửa kính, không để lại dấu vết, nhưng từng nét chữ đã khắc sâu vào lòng.
Trở về nhà, trong phòng ánh đèn màu cam sáng rỡ, phòng vệ sinh có tiếng nước chảy ào ào.
Kỷ Niệm cũng vừa trở về? Rõ ràng công việc đã làm xong, vậy mà vẫn về nhà trễ?
Ngô Tranh thay đồ ngủ, nằm lỳ trên giường nhìn tấm hình đối diện. Theo yêu cầu của Kỷ Niệm, đổi thành hình chụp chung. Trong hình, dáng vẻ nàng vẫn ngơ ngác và ngốc như vậy. Kỷ Niệm của bốn năm trước, ánh mắt đầy kiêu căng bướng bỉnh, từ trong xương đều lộ ra nét quật cường, mà bây giờ.....
"Tranh, em về rồi sao?" Kỷ Niệm đứng ở sau lưng, lệch cái đầu ra lau tóc nhìn Ngô Tranh cười nhạt, tay vẫn không quên xoa đầu Ngô Tranh.
Ngô Tranh ngẩng đầu nhìn Kỷ Niệm.
Mà bây giờ, Kỷ Niệm kiêu căng bướng bỉnh đã biến mất, mà thay vào là sự mệt mỏi, làm nàng đau lòng.
Rõ ràng hôm nay là ngày Bác Thụy khai trương, có rất nhiều đánh giá cao. Nhưng tại sao trong mắt Kỷ Niệm vẫn mệt mỏi như vậy, không có chút vui vẻ nào.
Có phải, chị ấy không thích công việc này?
Ngô Tranh đi xuống giường, ôm chặt eo Kỷ Niệm, mặt để ngay bụng của Kỷ Niệm. Nàng muốn đem người phụ nữ này giấu đi, để cho cô mỗi ngày ngoài ăn cơm và phơi nắng cái gì cũng không cần làm, thoải mái rảnh rổi khi vui vẻ thì cười lên.
Kỷ Niệm nhìn cô nhóc buồn bả như vậy, liền đau lòng, có phải gần đây mình bận quá hay không, lạnh nhạt người phụ nữ của cô rồi? Cười nhẹ vỗ vỗ lưng Ngô Tranh: "Làm sao vậy, cô nhóc."
Cả buổi, mới nghe được Ngô Tranh nói: "Mấy ngày nữa là tới lễ tình nhân, chị ở nhà với em đi."
Kỷ Niệm vừa nghe xong, cảm thấy gần đây đã bỏ quên Ngô Tranh, liền áy náy. Vừa mới nghĩ đến ngày đó sẽ lại có việc, cô lập tức không nghĩ nữa. Dù có việc phải làm, nhưng cũng không quan trọng, cô phải bù đắp lại cho cô gái nhỏ của mình đã.
Đã quyết định xong, cô nhanh chóng trả lời: "Được."
Ngô Tranh âm thầm cười lên, vòng quanh cánh tay ôm Kỷ Niệm càng chặt hơn.
Hai người lần đầu tiên đón lễ tình nhân. Mình phải cho chị ấy một lời hứa mới được.
----------------
Chương này dài quá, dài quá dài, hzaiiii :((

Bình luận

Truyện đang đọc