CỬA XOAY TRÒN

Kỷ Niệm với Tôn Vân Viễn tiếp nhận tất cả lời cầu chúc của mọi người, quay về phía ống kính phóng viên mỉm cười, tao nhã như đóa hoa mẫu đơn nở rộ.

Kỷ Niệm cũng biết, ngày mai trên trang bìa của tạp chí, cô và người đàn ông này xứng đôi thế nào.
Ngoại trừ nhớ tới Ngô Tranh để cô thấy đau, thì trong lòng Kỷ Niệm hoàn toàn hoang vu và trống vắng.
Buổi tiệc cuối cùng kết thúc, Tôn Vân Viễn đi theo Kỷ Niệm lên xe, Kỷ Niệm cũng không ngăn cản, chớp mắt nhìn Tôn Vân Viễn đang ở bên cạnh: "Anh còn muốn làm gì nữa."
Tôn Vân Viễn đưa tay ra, cười nói: "Đưa vợ sắp cưới của anh về nhà."
Kỷ Niệm nhìn ngắm chiếc nhẫn trên ngón giữa, cúi đầu nhìn viên kim cương khổng lồ. Ánh đèn trong xe cực kỳ yếu, nhưng viên kim cương vẫn lấp lánh màu sắc. Cô cười, bỗng như ký ức cứ như một đứa trẻ ngây thơ.
Nét mặt Kỷ Niệm nhẹ nhàng, cô nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay mỉm cười, dịu dàng nói: "Vân Viễn, mười năm trước anh cũng không mua nổi chiếc nhẫn này."
Tôn Vân Viễn từ chối cho ý kiến, cười nói: "Mười năm trước, anh cũng không có được em."
Kỷ Niệm không nhịn được quay đầu, nhìn Tôn Vân Viễn. Nụ cười của anh nhìn sơ như ánh mặt trời, vẫn là nụ cười cô biết khi còn học cấp 3 không có gì khác nhau.
Nhưng tại sao nó lại buồn cười đến vậy? Môi Kỷ Niệm nhếch càng lúc càng sâu.
Cô xoay cái nhẫn, dùng ngón trỏ ôm lấy, mở cửa sổ xe, nhìn thẳng vào mắt Vân Viễn. Nụ cười biến mất, ánh mắt dần lạnh hơn.
Trong ánh mắt của Vân Viễn nhìn thấy một sự hoảng hốt, Kỷ Niệm thỏa mãn cười, không chút do dự ném chiếc nhẫn ra ngoài cửa sổ. Chiếc nhẫn kim cương lóe sáng, vẽ thành một vòng cung duyên dáng, rồi biến mất trong màn đêm.
Kỷ Niệm nhìn người đàn ông là bạn bè của cô mấy chục năm, từng chữ nói ra, rất nghiêm túc: "Tôn Vân Viễn, bây giờ anh cũng không chiếm được tôi."
Tôn Vân Viễn nhìn chiếc nhẫn anh tỉ mị lựa chọn biến mất trong màn đêm, mắt chỉ chớp một cái, lập tức khôi phục lại thái độ bình thường, vẻ mặt nhẹ nhõm nói: "Ngày mai anh sẽ mua cho em chiếc khác."
"Dừng xe." Kỷ Niệm giọng nói lạnh như băng.
Cô không muốn ở bên cạnh người đàn ông vô liêm sĩ này, chỉ cần ở chung với anh, cô cảm thấy ghê tởm.
Tài xế tấp xe vào bên đường, dừng lại. Kỷ Niệm nhanh chóng mở cửa xe, tiếp tục đi. Tôn Vân Viễn đuổi theo xuống xe, Kỷ Niêm đã ngăn lại, đón taxi, leo lên chạy về.
Tôn Vân Viễn đứng im tại chỗ, nhìn xe Kỷ Niệm từ từ biến mất trong tầm mắt, mỉm cười.
Mặc kệ trong lòng Kỷ Niệm có anh hay không, nhưng cô là người anh nhất định phải có được.
Kỷ Niệm trở về biệt thự Kỷ gia, vừa vào cửa thì nhìn thấy Kỷ Bác trong phòng khách, đang cùng Kỷ Uân chơi vờ vây.
Kỷ Bác nhìn thấy Kỷ Niệm trở về, để cờ xuống, chống quải trượng đứng lên, vui vẻ hỏi một câu: "Tại sao cháu không cùng với Vân Viễn trở về?"
Kỷ Bác đứng lên, Kỷ Uân cũng đi theo. Hôm nay ông không có đến vũ hội, nhưng đã sớm nghe chuyện xảy ra tại vũ hội, lông mày ưu sầu càng dày. Ông cảm thấy lần này gia đình làm thật sự quá mức, dựa theo tính Kỷ Niệm, làm sao có thể chịu được bị sắp đặt?
Kỷ Niệm lạnh lùng nhìn Kỷ Bác, đây chính là ông nội người thân của cô sao.
Cô hiểu Kỷ Bác, dù sao Kỷ thị là cà đời tâm huyết của ông. Nhưng hiểu không có nghĩa là chấp nhận, hành động như vậy có khác gì bán cô đi? Cũng có thể do Kỷ Thuần quạt gió thổi lửa thêm một phần, nhưng cô không muốn nghĩ đến nữa. Với cái nhà này, cô đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Kỷ Bác nhìn Kỷ Niệm, cảm thấy cháu gái bảo bối của ông như một người xa lạ, có cảm giác rất xa xôi. Trong lúc nhất thời, ông cũng sửng sốt.
Kỷ Niệm chớp mắt, rồi cười lên, nhẹ nhàng đi tới nói: "Ông nội, cháu mệt rồi, cháu đi nghỉ trước đây." Nói xong cô đi lên cầu thang luôn.
Lên lầu hai, Kỷ Niệm nhớ tới chuyện quan trọng, xoay người nhìn Kỷ Bác mỉm cười: "Ông nội, đính hôn cũng xong rồi, hình tượng công ty cũng được giữ, vậy cháu có thể trở về thành phố T rồi chứ?"
Kỷ Bác muốn nói Kỷ Niệm đi cùng Tôn Vân Viễn, phất tay: "Vậy thì đi đi."
Đối với Tôn Vân Viễn, tuy rằng ít tên tuổi trong lĩnh vực kinh doanh, nhưng ông cũng từng nghe nói qua. Người có thể tay trắng gầy dựng công ty không nhiều, người đàn ông này rất có thực lực. Kỷ Thuần nói, Tôn Vân Viễn đã có tình cảm với cháu gái bảo bối của ông mười mấy năm, trước sau như một, cũng cùng ra ngoài vài lần, cảm thấy đây là người đàn ông tốt. Sau đó tìm con trai Kỷ Thiệu Hoa thảo luận, mới đồng ý chuyện lần này.
Nếu muốn người thích hợp chơi trò tình cảm cả ngày với Kỷ Niệm, trong mắt Kỷ Bác, Tôn Vân Viễn là ứng cử viên thích hợp nhất.
Muốn bước qua cửa lớn của Kỷ Bác cũng không phải là chuyện dễ. Kỷ Niệm thấy bản thân như bị lợi dụng như một món đồ, gật đầu cười lạnh, nói chúc ngủ ngon, rồi đi lên lầu.
Bước vào phòng, cô lập tức ném mình lên giường, lấy điện thoại ra, bấm số Ngô Tranh, nhưng không dám gọi. Cô nhìn dãy số rất lâu, cuối cùng cũng không gọi. Nhắn chúc ngủ ngon cho Ngô Tranh, rồi tắt điện thoại, ném qua một bên, lấy gối đè lên đầu.
Ngô Tranh nhắn lại, em chờ chị trở về. Không ngờ, chuyện lần này lại kéo dài hơn nữa tháng. Không chỉ có vậy, khi về cô còn mang theo tin sắp lấy chồng?
Cô làm sao giải thích chuyện này với Ngô Tranh đây.
Một đêm không ngủ, ngồi chuyến bay sớm nhất trở về thành phố T. Chỉ vừa lên máy bay, chuông điện thoại reo như diễu binh, không hẹn mà gặp chỉ qua một tối ai cũng biết chuyện nàng đính hôn. Ai cũng cảm thấy lạ, trái tim của Kỷ Niệm rõ ràng dành cho Ngô Tranh, tại sao lại đính hôn với Tôn Vân Viễn.
Kỷ Niệm mệt mỏi, không muốn mở mắt. Lâm Ức lấy xe đến sân bay để đón cô, tùy tiện hỏi thăm vài câu rồi cúp máy. Kỷ Niệm nói với tài xế địa chỉ nhà Ngô Tranh, xe lập tức khởi động.
Lâm Ức chần chừ, vặn vẹo cơ thể nhìn Kỷ Niệm nói: "Khu đó có phóng viên."
Nghe thấy Lâm Ức nói, Kỷ Niệm sửng sốt. Có phóng viên sao? Tại sao cô chưa từng nghe Ngô Tranh nói? Mỗi ngày trong điện thoại, đều là những nội dung Ngô Tranh cười nói vui vẻ với cô, chuyện luyện ca khúc mới, hoặc những chuyện thú vị với bạn bè mà thôi.
Kỷ Niệm phát hiện cô nhóc của cô giấu cô rất nhiều chuyện, cảm thấy huyệt thái dương đau âm ỉ, cô liền nhắm mắt lại, mệt mỏi dựa vào ghế, nói: "Vậy trở về công ty đi."
Không phải vì vừa bị ép đính hôn, mà lại sợ phóng viên bắt được tin, vì cô có chút không dám đi gặp Ngô Tranh. Mặc dù chỉ là hữu danh vô thực, nhưng cô lại mang cái danh có chồng chưa cưới đến gặp Ngô Tranh, có cảm giác phản bội.
Trên đường đến công ty, nhìn mọi thứ quen thuộc, Kỷ Niệm bỗng căm hận bản thân.
Cô hơi sợ, có phải cô đã nhuộm màu một Ngô Tranh ngây thơ rồi đúng không?
Công việc thay quyền giám đốc diễn ra rất gọn gàng, chỉ là việc khai trương khách sạn Bác Thụy, với bất động sản đang chờ quyết định cuối cùng.
Hoàn thành hết công việc đã là buổi chiều, văn phòng to lớn chỉ còn lại mỗi cô. Gần nửa tháng không ngồi đây, nên có chút không quen. Đặc biệt là một chồng tài lại trên bàn, xem qua có cảm giác rất xa lạ.
Kỷ Niệm không để đầu mình nghĩ lung tung để phiền lòng, vùi đầu vào công việc, nhanh đẩy nhanh tiến độ công việc.
Khi ngẩng đầu lên, thì trời đã tối. Kỷ Niệm phê duyệt vài tài liệu tốt để qua một bên, đứng lên dãn gân cốt. Đi tới trước cửa sổ, ánh đèn đã thắp sáng những ngôi nhà, chiếu sáng toàn bộ thành phố.
Kỷ Niệm đang đứng ở cửa sổ ngẩn người, thì nghe có tiếng mở cửa liền quay đầu lại, nhìn thấy Tôn Vân Viễn mỉm cười.
Kỷ Niệm có cảm giác chán ghét, lông mày nhíu lại, dời tầm mắt.
Hắn đến đây lúc nào, tại sao cô không biết vậy. Tại sao người bạn ngày xưa bây giờ trở nên làm cho cô chán ghét như thế.
Kỷ Niệm rất bình tĩnh, đang suy nghĩ có phải nên nói cho công ty bảo an, sau này không cho phép hắn bước vào công ty này nữa.
Tôn Vân Viễn không để ý, đi thẳng đến gần Kỷ Niệm, nụ cười không hề thay đổi. Lấy một chùm chìa khóa lắc lắc trước mặt Kỷ Niệm: "Anh đến đưa chìa khóa nhà cho nữ chủ nhân."
Kỷ Niệm không nhúc nhích, khoanh tay, cười lạnh: "Tôn Vân Viễn, anh đừng có làm trò nữa, không còn buồn cười đâu."
Nụ cười Tôn Vân Viễn càng lớn, rất hứng thú, cũng bắt chước Kỷ Niệm khoanh tay lại: "Từ trước đến nay em không có chút rung động nào. Bây giờ đã biết tức giận, có được xem là chuyện tốt không?"
Từ đáy lòng Kỷ Niệm có một cảm giác căm ghét, tại sao có người vô liêm sỉ như vậy?
Thấy nét mặt Kỷ Niêm âm trầm như bầu trời u tối ngoài kia, Tôn Vân Viễn thu lại, đặt chìa khóa ở một góc bàn, lùi tới cửa phòng làm việc, nói: "Em yêu, mai anh lại tới tìm em."
Nghe tiếng bước chân của Tôn Vân Viễn xa dần, Kỷ Niệm không nhịn được lửa trong lòng. Quay người, cầm chìa khóa, quẳng vào thùng rác.
Tiếng bịch vang lanh lãnh trong căn phòng.
Kỷ Niệm trầm mặt, chạy băng băng ra khỏi phòng, lên xe, nhấn ga, lái thẳng đến nhà Ngô Tranh. Bình thường mất đến 40 phút, nhưng ngày hôm nay lại chỉ có 20 phút là tới.
Đêm đã khuya, tiểu khu đậu rất nhiều xe. Kỷ Niệm lái xe tới lui mấy lần, mới có chỗ đậu xe. Ban đêm cái gì cũng tối thui không nhìn rõ, vừa rẻ vào chỗ đậu, Kỷ Niệm đã cảm giác được đầu xe bên trái đụng vào tường. Buồn bực trong lòng lại tăng lên, không thèm lùi về, bẻ lái sượt thẳng qua tường để vào chỗ đậu xe.
Cầm chìa khóa, xuống xe, đóng sầm cửa lại. Kỷ Niệm nhanh chân đi tới tầng 11 mà Ngô Tranh ở, nhưng đi được vài bước liền dừng lại.
Phải nói gì với Ngô Tranh đây? Bé cưng, chị đính hôn à?
Nghĩ như thế, Kỷ Niệm thấy lầu 11 ở trước mắt, nhưng không đi vào. Xoay 180 độ, theo đường cũ về tìm xe.
Lại ngồi vào xe, Kỷ Niệm gục trên tay lái, bật lên một khúc hòa tấu dương cầm. Cảm giác bất lực kéo tới.
Trên thế giới này dường như không còn ai để cô dựa vào, cái cô gọi là nhà, cũng toàn là đầm rồng hang hổ.
Từ trước đến nay, cô luôn cảm thấy chỉ cần muốn là được, không muốn thì không ai có thể cưỡng ép. Bây giờ, cảm thấy bản thân chả làm được gì, rõ ràng có thứ quan trọng để bảo vệ, nhưng cô lại không có cách nào bảo vệ được.
Không biết đã bao lâu, ngẩng đầu. Phát hiện ngoài cửa sổ những hạt mưa mơ hồ rơi xuống, mưa khi nào vậy?
Giảm âm nhạc, tiếng sấm ầm ầm vang lên.
Kỷ Niệm nhíu này, Ngô Tranh còn sợ sấm không?
Cô nhanh chóng lấy dù ra, che mưa tầm tả, đạp giày cao gót chạy đến tầng 11. Chờ thang máy mở ra, một người đàn ông nhìn cô chằm chằm. Kỷ Niệm bị nhìn khó chịu, liếc mắt hung hăng, lách người bỏ đi.
Bước vào thang máy, nhìn gương mặt của mình trong kính, Kỷ Niệm mới biết vì sao người đàn ông lúc nãy nhìn cô. Mưa to, nên có dù cũng vô dụng, một nửa cơ thể của cô đã ướt nhẹp. Bộ đồ công sở bị ướt, dính hết vào người, tóc cũng dính vào mặt, thật chẳng ra làm sao.
Kỷ Niệm thấy hình tượng đã xấu không thể tả, còn bị người lạ nhìn thấy, trong lòng buồn bực hơn, trừng mắt nhìn người đàn ông kế bên.
Thang máy vừa mở cửa, Kỷ Niệm liền chen ra ngoài, vội vàng mở cửa, mở đèn. Căn phòng tăm tối sáng lên, cô liền nhìn thấy cô gái bé nhỏ của cô, đang chôn đầu cuộn người trên giường.
Cô cởi giày cao gót, đi tới cạnh giường. Ngoài cửa sổ một tia chớp xé ngang, tiếng sấm đùng đùng truyền tới. Người đang chôn đầu trên giường liền run rẩy.
Kỷ Niệm than nhẹ, trong lòng cảm thấy dịu dàng. Tên ngốc này, đúng là vẫn còn sợ sấm sét sao?
Cô cởi áo khoác vứt bên giường, nằm xuống cạnh Ngô Tranh.
Cảm thấy động tĩnh bên cạnh, Ngô Tranh từ dưới gối lú đầu lên. Nhìn thấy Kỷ Niệm liền ngẩng người, ánh mắt sáng như đuốc, nụ cười tràn ra. Tay đang cầm điện thoại, liền lướt đến ôm chặt lấy chị ấy, chôn đầu trong lòng chị ấy. Giọng nói vui sướng khó kiềm: "Niệm Niệm, em tưởng chị chết rồi."
Cảm giác được người trong ngực rất nóng, Kỷ Niệm liền ngây người. Tại sao Ngô Tranh lại không giận, không có đau lòng, chẳng lẽ nàng không nhìn thấy tin tức sao? Nhưng làm sao có thể, không phải mỗi ngày Ngô Tranh đều xem tin tức sao.
Cô không nhịn được cười khổ, cũng vui sướng ôm chặt người yêu, trong lòng chua xót.
Đúng là một đứa bé đơn giản, cô không bảo vệ em ấy, thì ai đứng ra bảo vệ đây? Nhưng tại sao cô lại nhỏ bé đến vậy, ngay cả tạo cho Ngô Tranh một vùng trời xanh cũng không thể?

Bình luận

Truyện đang đọc