CỬA XOAY TRÒN

Lại đến thời gian nghỉ ngơi, hai người đều biết không thể ở chốn đông người công khai thân mật. Ngô Tranh ngồi ở quầy bar rất xa, nhìn Kỷ Niệm uống rượu liền nhíu mày, gọi nhân viên phục vụ đem đến cho Kỷ Niệm một ly nước trái cây. Kỷ Niệm cười cầm ly nước, nhấp môi, rồi liếc thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang đi tới, ngồi xuống đối diện.
Kỷ Niệm liếc mắt, trang điểm đậm, đôi mắt phượng, bên trong ánh nhìn lóe lên chút ánh tím (đeo len), mũi cao tinh tế, cái cằm đầy đặn. Làm Kỷ Niệm nghĩ tới yêu tinh trong truyện Tiểu Hồ Lô  (Việt Nam gọi là 7 anh em hồ lô).
Nghĩ như vậy, Kỷ Niệm liền cười lên, cô cảm thấy mình ở cùng với Ngô Tranh, cũng bắt đầu trưởng thành lên.
"Tô Thận." Người phụ nữ đưa tay ra, nhìn cô cười lên.
Kỷ Niệm cũng không yếu thế, cười còn quyến rũ hơn so với Tô Thận, cũng đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm tay Tô Thận qua: "Kỷ Niệm"
Tô Thận chợt hiểu ra, liền giương cằm lên: "Thì ra cùng Nil lên tạp chí là Kỷ thị thiên kim đại tiểu thư? Thật sự là hân hạnh."
Kỷ Niệm nghe được giọng nói khiêu khích, nhịn không được lại nhìn Ngô Tranh ở quầy bar, có chút bất mãn, cô nhóc chỉ vừa đến đây có một ngày, đã bắt đầu trêu hoa ngẹo nguyệt rồi.
Chỉ thoáng nhìn qua, nhưng lại bắt gặp ánh mắt của Ngô Tranh. Trong ánh mắt ấy, Ngô Tranh có chút bối rối. Kỷ Niệm liền cười, tên ý hư hỏng, lại thả mồi dụ ong bướm nữa rồi.
Kỷ Niệm uống một hớp nước trái cây Ngô Tranh đưa tới, cười so với Tô Thận càng xinh đẹp hơn: "Không nghĩ tới Tô tiểu thư đối với chuyện riêng của tôi lại để ý đến thế? Tô tiểu thư đang để ý tôi, hay là để ý Ngô Tranh đây?"
Tô Thận cười, ôm lấy tay, nghiêng thân thể về phía trước, vẻ mặt rất thần bí, lời nói ra lại nồng nặc mùi thuốc súng: "Nghe nói Kỷ tiểu thư đã đính hôn? Cô như vậy, cũng không có tư cách ở cùng với Nil?"
Ánh mắt Kỷ Niệm liền lạnh lùng, mờ ảo như có ý tứ cảnh cáo, nụ cười cũng không thay đổi: "Tôi có tư cách hay không cũng không đến phiên người ngoài như cô bình luận."
Tô Thận nhìn ánh mắt cảnh cáo của Kỷ Niệm, chỉ thấy ngón tay của Kỷ Niệm không có đeo trang sức gì, hứng thú cười: "Tại sao cô không đeo nhẫn đính hôn? Sợ con cừu nhỏ nhà cô khó chịu sao."
Sắc mặt Kỷ Niệm liền trầm xuống, đối với một người xa lạ đang khiêu khích, có thể chịu đựng nảy giờ, đã là cực hạn của cô.
Vừa muốn mở miệng, bỗng nhiên một cái nhẫn từ trên trời rớt xuống. Viên kim cương lớn, phản chiếu ánh sáng lấp lánh, được một ngón tay thon dài, xương khớp rõ ràng, giữ lấy. Ðặt xuống bàn, trước mặt Kỷ Niệm.
Cùng lúc đó, một giọng nam trầm thấp vang lên phía sau: "Em quên đeo, anh đem đến cho em."
Nét mặt Kỷ Niệm lập tức đóng băng, quay đầu. Quả nhiên chính là Tôn Vân Viễn, cùng với nụ cười giả dối đến mức làm cô buồn nôn. Tôn Vân Viễn không để ý đến ánh mắt lạnh lùng của Kỷ Niệm, dịu dàng nhìn cô, khom người nói nhẹ nhàng bên tai cô: "Vợ yêu, anh biết em sẽ tới đây mà. Sao không đợi anh mà đi trước vậy? Anh có thể cùng em ngồi cả ngày ở đây."
Tô Thận nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện, nhếch môi cười. Dựa lưng vào ghế nhìn hai người, xem ra có kịch vui rồi.
Thấy ánh mắt Tô Thận đang nhìn, Kỷ Niệm cũng không để ý mỉm cười, nụ cười không có chút rung động nào, giọng nói lạnh lùng: "Không phải đã nói, đừng để cho tôi thấy mặt anh sao."
Nụ cười Tôn Vân Viễn sâu hơn, tới gần hơn, dường như muốn dán lên mặt Kỷ Niệm. Ðôi mắt híp lại, giọng nói mờ ám: "Nhưng anh nhớ em."
Kỷ Niệm hơi nghiêng cơ thể về sau, nụ cười không thay đôi, duỗi bàn tay đặt lên ngực Tôn Vân Viễn. Nhưng là đang dùng sức, cản người đàn ông này đến gần.
Lần này đến Kỷ Niệm chột dạ, liền liếc mắt sang quầy bar, không thấy Ngô Tranh đâu. Ánh mắt hơi dời đi, thấy Ngô Tranh đang rất ung dung bước tới, nét mặt bình tĩnh, nhưng bước đi rất nhanh, như đang chạy chậm vậy. Một luồng gió nhẹ lướt qua vai cô.
Kỷ Niệm chưa từng thấy Ngô Tranh như vậy, dù bình tĩnh nhưng nét mặt đang cố nén run lên vì giận. Ngô Tranh không chút do dự, đẩy mạnh Tôn Vân Viễn đang cố ép Kỷ Niệm xuống. Ðột nhiên bị đẩy, Tôn Vân Viễn chưa kịp chuẩn bị, liền lảo đảo.
Sau đó như không có chuyện gì, phủi người, nhìn Ngô Tranh như một thứ đồ tầm thường bỏ đi. Chiếc nhẫn kim cương chói mắt nằm trên bàn rơi xuống, lăn đi. Ba người còn đang sửng sờ, thì Ngô Tranh đã cầm tay Kỷ Niệm, lôi ra khỏi quán bar.
Tình cảnh nhất thời có chút hổn loạn, vài bàn trong quán rượu chỉ nhìn sang, không hề lên tiếng, họ khá biết điều.
Tô Thận nhìn Tôn Vân Viễn nhặt được chiếc nhẫn đuổi theo ra ngoài, lúc này mới tỉnh táo lại, nhếch miệng cười lên.
Ngô Tranh ngày đầu tiên mới đến, đã cho cô thấy vỡ kịch hay như vậy.
Ngô Tranh như vậy, cô cũng hiểu được cùng với nàng cách xa vạn dặm, cũng không đơn giản nghĩ rằng nàng là một con cừu.
Ngô Tranh nắm chặt tay Kỷ Niệm trực tiếp đi vào thang máy, lúc cửa thang máy chuẩn bị đóng lại, cánh tay của Tôn Vân Viễn liền ngăn cản, sẵn tiện đi vào thang máy.
Ngô Tranh bảo vệ Kỷ Niệm ở sau lưng, nắm tay Kỷ Niệm càng chặt hơn, lông mày nhíu thành cái kết.
Ngày hôm qua Ngô Tranh vừa mới nói với cô, phải cùng cô giúp đỡ lẫn nhau chống đở cả thế giới, hôm nay liền dùng hành động thực tế để thực hiện.
Kỷ Niệm tò mò, muốn nhìn thử người yêu nhỏ bé của mình, đang thế nào, nhưng vẫn im lặng đi phía sau. Vài lần không chịu được, cũng đánh giá bóng lưng đơn bạc kia. Rõ ràng gầy yếu, vai hẹp nhỏ đến mức áo mặc vào còn xệ cả vai, lại làm cho cô có một cảm giác an toàn không thể nào giải thích được. Là bởi vì cô đang yêu? Hay bởi vì chỉ cần Ngô Tranh nói ra, thì em ấy sẽ làm?
Kỷ Niệm được bảo vệ cảm giác rất ấm áp, tâm trạng liền tốt lên, cũng không vì Tôn Vân Viễn xuất hiện mà bị phá hỏng.
Cửa thang máy đóng lại, từ tầng sáu mươi tám, từng tầng từng tầng nhanh chóng đi xuống.
Không có người ở trong thang máy, không gian thu hẹp bên trong yên tĩnh đáng sợ, tràn ngập mùi thuốc súng.
Khi đến tầng năm mươi, Tôn Vân Viễn liền nới lỏng cà vạt ở cổ, nhìn Kỷ Niệm cười: "Về nhà với anh đi, phòng ngủ của em anh đã cho người thu dọn xong rồi."
Kỷ Niệm giễu cợt cười, không nói lời nào. Người đàn ông này, tại sao lại không biết tự lượng sức mình thế, đúng là buồn cười?
Ngô Tranh cũng không nói chuyện, nét mặt bình tĩnh, khóe miệng thì căng thẳng.
Thấy hai người đều im lặng, Tôn Vân Viễn cũng không nói gì nữa. Ba người im lặng, nhìn số của thang máy đang thay đổi, bầu không khí càng ngày càng kì lạ.
<Keng>, thang máy tới nơi, Kỷ Niệm muốn bước ra. Nhưng tay trái không bị Ngô Tranh nắm, đang bị Tôn Vân Viễn kéo lại.
Kỷ Niệm nhíu lông mày, quay người. Ngô Tranh nắm chặt cổ tay Tôn Vân Viễn, bình tĩnh nhìn Tôn Vân Viễn, ánh mắt sắc lạnh. Giọng nói ôn hòa ấm áp, nhưng lại đầy kiên định, ý tứ nhắc nhở: "Buông ra."
Không ai đi ra, nên cửa thang máy đóng lại, từ tầng trệt đi ngược lên trên.
Ánh mắt Tôn Vân Viễn cũng lạnh xuống, nhìn Ngô Tranh chằm chằm không tha, giống như đang phân cao thấp của lực tay.
Kỷ Niệm bị siết có chút đau, nhíu mày cúi đầu, thấy Ngô Tranh vẫn đang siết chặt cổ tay Tôn Vân Viễn. Nét mặt cứng rắn như dao khắc, những đường gân và xương trên ngón tay lộ ra rõ ràng, dường như muốn đâm thủng qua da. Mạch máu của Tôn Vân Viễn bị chèn ép, nên bàn tay đã trắng xanh, không còn chút máu.
Kỷ Niệm có chút ngạc nhiên, người con gái nhỏ bé hiền lành như nàng, vậy mà cũng có ngày hung dữ như vậy.
Tôn Vân Viễn vì thiếu máu, nên tay dần buông lỏng, Kỷ Niệm trừng mắt nhìn Tôn Vân Viễn, rút mạnh tay về, sau đó kéo Ngô Tranh ra sau lưng. Những gì Ngô Tranh đã nói, em ấy đều đã thực hiện, cô không nên để hai bên xảy ra xung đột. Nếu cứ tiếp tục, lỡ xảy ra chuyện thật, đối với Ngô Tranh trói gà không chặt cũng không tốt gì.
Kỷ Niệm nhìn ánh mắt Tôn Vân Viễn ngấn lệ, bỗng nhiên cũng thấy không đành lòng. Đã từng là bạn bè tốt, tại sao lại trở nên như vậy?
Mỗi lần Tôn Vân Viễn chạm đến giới hạn chịu đựng của cô, đến việc cô bắt đầu phản khán trả thù, nhưng dù sao cô vẫn nghĩ đến tình xưa, không muốn làm đến mức đoạn tuyệt. Từ nhỏ đến lớn, bạn bè cô không nhiều, từ tận đáy lòng Kỷ Niệm không muốn xem người này là kẻ thù, vẫn hi vọng anh có thể thu tay, để tình bạn vẫn có thể tiếp tục.
Kỷ Niệm thở dài, lần cuối cùng coi như nhượng bộ: "Vân Viễn, đủ rồi, đừng tiếp tục như vậy, chúng ta còn có thể làm bạn mà."
Tôn Vân Viễn nhếch khóe miệng cười lên, xoa bàn tay đang run của mình, nhìn Kỷ Niệm ở sau lưng Ngô Tranh, ánh mắt lạnh lùng, giống như đầu bị đưa vào miệng sói: "Đồ nhát gan, cô xứng với em ấy sao?"
Ngô Tranh nhíu mày, khí thế cũng không hề yếu: "Âm thầm tổn thương chị ấy anh xứng sao?"
Nghe xong, Kỷ Niệm liền liếc mắt nhìn Ngô Tranh phía sau. Lẽ nào Ngô Tranh biết những bức ảnh đó do Tôn Vân Viễn phát tán? Hay cũng đoán được luôn sự việc sau chuyện đính hôn?
Tôn Vân Viễn cười lạnh một tiếng, trong ánh mắt toàn là giễu cợt.
Ngô Tranh nhíu mày càng chặt: "Tôi sẽ không để anh làm tổn thương chị ấy nữa!"
Tôn Vân Viễn bỗng nhiên cười lên, giống như nghe được chuyện buồn cười nhất, cười to vài tiếng rồi im lặng lại, trừng mắt với Ngô Tranh: "Tốt nhất cô nói được thì làm được."
Vừa dứt lời, thang máy dừng lại, cửa mở ra, có một đôi vợ chồng trung niên đi vào.
Ba người tách ra đứng, Kỷ Niệm đứng trong một góc, nhìn bóng lưng gầy gò đang che chở cho cô, trong lòng cảm thấy ấp ám.
Bốn năm trước, tên tiểu tử này nhìn thấy bạn của cô thôi cũng đã luống cuống tay chân. Mà giờ ðây, lại có thể nói và làm những chuyện như vậy.
Kỷ Niệm biết, Ngô Tranh không quyền không thế, chẳng thể nào đánh lại Kỷ gia, thậm chí cả người có xuất thân từ rơm rạ như Tôn Vân Viễn cũng đấu không lại. Thế nhưng bao nhiêu đây sự chân thành của Ngô Tranh, cũng đủ để Kỷ Niệm thấy toàn mật ngọt.
Thế nhưng giờ đây, Tôn Vân Viễn người tao nhã lịch sự mà cô biết đã không còn. Ngày hôm nay Ngô Tranh và anh có xung đột, không biết chuyện gì sẽ đến.
Kỷ Niệm nhìn Tôn Vân Viễn một chút, nhíu lông mày, thu lại chút do dự cuối cùng.
Cho dù vì bảo vệ Ngô Tranh, nhất định trong thời gian ngắn nhất cô phải đuổi người đàn ông này ra vĩnh viễn ra khỏi thế giới của hai người.
Thang máy dừng lại ở tầng một, Ngô Tranh và Kỷ Niệm một trước một sau rời khỏi, Tôn Vân Viễn cũng không đuổi theo.
Ngô Tranh đi qua hai con đường, ra con phố sau lưng lên xe với Kỷ Niệm.
Bây giờ chỉ có hai người, Kỷ Niệm nhớ tới phải đùa giỡn với Ngô Tranh, đưa tay ra chỉ vào trán Ngô Tranh: "Cô nhóc, còn đang tức giận sao."
Ngô Tranh nghiêng đầu, nở nụ cười cứng ngắt, Kỷ Niệm mới phát hiện ngón tay út Ngô Tranh hơi run.
Kỷ Niệm giật mình, đây mới thật sự là cảm động.
Tại sao cô lại quên, người con gái của cô, tính tình hiền lành, cũng chưa từng cãi nhau với người nào.
Bốn năm trước khi còn ở Luân Đôn, vì cô say nên kéo theo một tên điên về nhà, làm Ngô Tranh bị thương vì bốn vết dao, nhưng một chút thù hận hay oán giận Ngô Tranh đều không có. Vì cứu một cô gái lạ hoắc nào đó, nên bị mấy đứa choai choai vị thành niên đánh đến mặt sưng như màn thầu, Ngô Tranh cũng chỉ lo lắng vì sợ cô sẽ trả thù.
Cái người lúc nào cũng muốn nhịn cho im chuyện, bây giờ vì nàng lại gây chuyện với người khác.
Có phải Ngô Tranh không hề biết tức giận là thế nào? Nên khi xong hết lại thấy sợ? Nhưng vẫn không quên nở nụ cười, làm cho cô yên tâm.
Có thể ở trong miệng người khác "Thế giới của chúng ta, hãy để ta và người cùng chống đỡ", chỉ là một câu nói ngọt ngào. Nhưng với Ngô Tranh, đó là một lời cam kết, và em ấy đang cố gắng thực hiện nó.
Trong lòng Kỷ Niệm chua xót, dừng xe ở ven đường, câu cổ Ngô Tranh qua, lửa nóng hôn lên môi nàng.
Nhớ tới Ngụy Duyên từng nói với Ngô Tranh một câu: "Nil, cậu nhặt được bảo bối rồi."
Thật sự, nàng đã nhặt được bảo bối rồi?

Bình luận

Truyện đang đọc