CÙNG CẬU ĐI ĐẾN TƯƠNG LAI


Ngủ một giấc đến sáng, tinh thần của Hạ Hiểu đã tốt hơn nhiều, sức khỏe cũng ổn định hơn.

Sau khi bác sĩ kiểm tra, quyết định cho cô xuất viện, kê một đơn thuốc mới cho cô, dặn dò phải uống đúng buổi.

Cũng thật may hôm nay là cuối tuần, không cần phải đi học.

Hạ Hiểu hí hửng ôm lấy cặp nhảy chân sáo ra ngoài, bỏ lại Cố Duệ phía sau đang giúp cô cầm thuốc.

Vừa ra khỏi bệnh viện thì xe nhà Cố Duệ cũng vừa tới.

Tài xế đi xuống mở cửa xe cho hai người, Cố Duệ để Hạ Hiểu vào trước rồi mình mới vào ngồi bên cạnh.

Tài xế ngồi vào ghế lái, quay xuống hỏi anh:
"Cậu chủ muốn đi đâu?"
"Về nhà trước đã."
Hạ Hiểu vừa nghe xong đã muốn nhảy xuống xe.

Lần trước chỉ gặp mặt thoáng qua với Lý Tinh Thần đã dọa Hạ Hiểu sợ chết khiếp rồi, lần này còn muốn cô về nhà anh.

Hạ Hiểu chạm tay vào cần gạt muốn mở cửa, nhưng mà...!bị khóa mất rồi.

Cô bất lực nhìn chiếc xe di chuyển càng ngày càng xa bệnh viện.


Hạ Hiểu ngồi im thở dài, suy nghĩ cách để làm sao đối mặt với người nhà anh.

Cố Duệ nhận ra sự sầu não của Hạ Hiểu, nhưng lại không nói cho cô biết mà nhếch miệng cười nham hiểm.
Xe đến nhà, chầm chậm tiến vào khuôn viên.

Cố gia được mệnh danh là giàu nhất thành phố H, không chỉ kinh doanh đá quý, mà còn đầu tư tài chính cho các công ty, nắm giữ nhiều cổ phần của nhiều công ty.

Bước chân vào nhà thôi cũng đủ biết những bài báo kia không hề viết điêu.

Nhà Cố Duệ là một dinh thự ở gần ngoại ô, như vậy có thể yên tĩnh, không bị sự ồn ào của thành phố quấy nhiễu.

Tuy ở gần ngoại ô, nhưng kiến trúc so với những biệt thự trong thành phố chỉ có hơn chứ không kém.

Khuôn viên rất rộng, xung quanh đều trồng mấy loại hoa quý, có loại Hạ Hiểu biết, có loại không.

Càng đi sâu vào trong, càng có nhiều thứ thú vị hơn.

Xe dừng lại, tài xế xuống xe mở cửa cho hai người.

Hạ Hiểu vẫn còn đang đắm chìm trong vẻ đẹp vừa rồi mà quên mất, bản thân tiếp theo cần phải đối mặt với ai.
Hạ Hiểu bước chân vào nhà lại càng ngạc nhiên hơn.

Bên trong được trang trí toàn những món đồ đắt tiền.

Phía trên trần có một chiếc đèn chùm rất tinh xảo, giá cũng tầm vài vạn tệ.

Ở bên phải phòng đặt một bộ bàn ghế sofa, nhìn qua cũng biết là chất lượng cực kỳ tốt, còn bên trái đặt một chiếc TV lớn, còn có rất nhiều, rất nhiều những món đồ khác nữa.

Nhưng mà căn nhà rộng như vậy, sao lại không thấy ai hết nhỉ? Hạ Hiểu lúc này mới nhớ ra, lập tức chạy đến nắm lấy tay Cố Duệ, bẽn lẽn hỏi anh:
"Ba...!ba mẹ...!cậu đâu?"
"Ồ, quên nói với cậu, ba mẹ tớ đi công tác rồi, không có nhà."
Nhìn vẻ mặt tươi cười của Cố Duệ, đâu có chỗ nào giống quên đâu, rõ ràng là cố ý không nói cho cô biết mà.

Cô tức giận buông tay anh ra mắng:
“Cậu, đồ xấu xa, thích dọa người đến vậy à? Nhất định kiếp trước tớ làm chuyện gì sai trái nên kiếp này ông trời mới phái cậu đến để trừng phạt tớ.”
Cố Duệ bước lại gần, mặt đối mặt với Hạ Hiểu cười nham hiểm nói “Không cần kiếp trước, kiếp này cậu đã làm sai rồi, cho nên tớ đến giúp cậu, hoàn lương.”
Cố Duệ nói xong thì đi lên lầu, bỏ lại Hạ Hiểu đang hậm hực vì cãi không lại.

Cứ mỗi lần nói chuyện với anh, cô chẳng bao giờ nói lại được cả.


Chẳng còn miếng oai phong nào cả, nói ra nhất định sẽ bị người ta cười cho.
Đột nhiên có một người phụ nữ tầm 40 50 tuổi mặc trang phục của người làm bước ra, cười tươi nói với Hạ Hiểu:
"Chào Hạ tiểu thư, tôi là quản gia ở đây, tôi họ Chương.

Cậu chủ đã dặn dò tôi sắp xếp, mời cô lên lầu tắm gội cho thoải mái, sau đó xuống dùng bữa cùng cậu chủ."
Không ngờ Cố Duệ đã chuẩn bị hết rồi.

Hạ Hiểu gượng cười nhìn người phụ nữ trước mặt nói:
"Dì cứ gọi con Hạ Hiểu là được, đừng gọi là Hạ tiểu thư, con không quen với cách gọi này."
Nói không quen, chi bằng nói là không thích.

Hạ Hiểu sống cực khổ bao nhiêu năm, đối với hai từ này cực kỳ nhạy cảm.

Dì Chương ban đầu hơi lúng túng, nhưng sau đó gật đầu cười rồi làm động tác mời Hạ Hiểu đi theo mình.
Bước vào căn phòng đã được chuẩn bị sẵn, Hạ Hiểu vô cùng ngạc nhiên.

Đây chỉ là phòng dành cho khách, nhưng trang trí bên trong vô cùng tinh tế.

Những món đồ được sử dụng đều có chất lượng cao.

Hạ Hiểu chú ý trên giường có một bộ quần áo mới được đặt ngay ngắn cùng một cái khăn mới.

Hạ Hiểu ôm lấy đồ bước vào bên trong phòng tắm.
Cố Duệ tắm xong, thay quần thể thao và áo thun mặc ở nhà, đang trong bếp kiểm tra những món ăn vừa nấu xong.

Bác sĩ nói tạm thời không để Hạ Hiểu ăn mấy món cay nóng và dầu mỡ, nên anh rất cẩn thận trong việc ăn uống của cô.

Hạ Hiểu từ trên lầu chạy xuống, nhảy chân sáo vào trong bếp, cười tươi hỏi anh:

"Cố Duệ, sao cậu biết size đồ của tớ thế, vừa như in luôn này?"
"Nhìn nhiều thì biết thôi."
Anh rất bình tĩnh nói ra câu này, mặt không chút biểu cảm, đầu còn không ngẩng lên, cho nên không phát hiện ra bầu không khí quái dị.

Mấy người làm trong nhà nghe được đều lén nhìn nhau cười, hại cô đỏ mặt tía tai lao tới đánh vào vai anh trách:
"Có biết nói chuyện không đấy?"
Cố Duệ ngẩng đầu lên nhìn cô nhướng mày hỏi "Có gì sai à?"
"Không...!không có gì."
Hạ Hiểu chớp chớp mắt nhìn sang hướng khác, không thèm nhìn anh nữa.

Lần nào cũng bị anh làm cho cứng họng, chẳng nói được câu nào.
Cố Duệ kéo tay cô ngồi xuống ghế, còn mình thì ngồi đối diện cô.

Anh đưa bát cơm và đũa cho cô, sau đó thì gắp đầy một bát toàn thức ăn.

Hạ Hiểu nhìn bát cơm chất đầy như núi của mình mà há hốc miệng nói:
"Cậu nuôi heo đấy à?"
"Ăn cơm không được nói chuyện, mau ăn đi!"
Hạ Hiểu hậm hực làm động tác khóa miệng rồi cầm lấy bát cơm ăn một hơi.

Không cho nói chuyện thì cô ăn, ăn hết bàn thức ăn này luôn..


Bình luận

Truyện đang đọc