CÙNG CẬU ĐI ĐẾN TƯƠNG LAI


Cố Duệ trở về rồi, Hạ Hiểu cũng bắt đầu nghiêm túc học hành.

Trong tiết học sẽ ngồi thẳng lưng, ngẩng cao đầu nhìn lên bảng.

Nhìn vậy thôi, chứ thực chất là đầu óc đang lơ lửng trên mây.

Người khác có thể không nhận ra, nhưng Cố Duệ rất tinh tế nhìn ra được.

Anh dùng cây bút gõ nhẹ lên đầu cô.

Hạ Hiểu ôm đầu, lặng lẽ liếc sang Cố Duệ, lại thấy anh đang ghi gì đó.

Cố Duệ đẩy tờ giấy vừa ghi qua cho Hạ Hiểu, trên đó ghi hai chữ "Tập trung" to rõ ngay giữa trang giấy.

Hạ Hiểu thở dài, ánh mắt dán lên bảng, trong đầu thầm nghĩ "Trên đó đang vẽ bùa cái gì vậy?".

Cố Duệ biết Hạ Hiểu không tiếp thu được nên không ép cô quá, đợi kì thi Vật lý của mình kết thúc, anh sẽ từ từ giúp cô lấy lại kiến thức.
Giờ tự học, Hạ Hiểu lấy sách ngữ văn ra học thuộc bài.

Nào ngờ mới đọc được hai câu đầu đã bị Cố Duệ lấy mất quyển sách, thay vào đó là một sấp đề toán.

Hạ Hiểu ngạc nhiên chuyển ánh mắt từ tờ đề sang mặt Cố Duệ, thở dài nói:
"Lớp trưởng à, tiết tiếp theo là ngữ văn đấy."
"Tôi biết, tôi cũng biết cậu học thuộc bài rất nhanh, cho nên, bây giờ tôi hướng dẫn cậu làm toán."
"Nhưng tôi cần học bài, lát nữa đến phiên tôi trả bài rồi."
"Cậu đang ở lớp tự nhiên đấy."
"Lớp tự nhiên cũng cần học văn mà."
Cố Duệ không nói nữa, chỉ trừng mắt nhìn Hạ Hiểu.

Chỉ một ánh mắt thôi đã khiến cô im bặt không nói câu nào nữa.


Cố Duệ khi tức giận thì đúng là đáng sợ thiệt.

Hạ Hiểu vẫn còn nhớ hồi mới vào học, bởi vì lớp quá mất trật tự mà Cố Duệ cho cả lớp đứng hết tiết tự học, đương nhiên là anh cũng đứng làm gương.

Hạ Hiểu ngoan ngoãn cầm lấy bút lên bắt đầu giải bài.

Ngồi hết 15 phút, Hạ Hiểu giải được 10 câu, liền đẩy tờ đề sang cho Cố Duệ.

Nhìn vào đáp án, Cố Duệ chỉ lắc đầu ngao ngán, sẵn cây bút trên tay liền gõ vào đầu Hạ Hiểu nói:
"Mấy câu dễ thế này mà cũng làm sai."
"Dễ chỗ nào chứ, khó muốn chết."
"Đây là bài lớp 10 đấy."
Hạ Hiểu xoa chỗ bị đau, cười hì hì lấy lòng Cố Duệ:
"Lớp trưởng à, tôi thật sự không biết mà, cậu chỉ tôi đi."
Cố Duệ bảo Hạ Hiểu lấy quyển tập công thức ra rồi bắt đầu giảng lại cho cô biết.

Anh rất tỉ mỉ chỉ ra từng dạng bài phải áp dụng công thức nào, làm cách nào ra được đáp án.
Từ Khả nãy giờ hóng chuyện, quay lên kéo tay áo Khúc Tịnh Dao thì thầm:
"Hiểu Hiểu thật sự khiến Cố Duệ thay đổi a."
"Là sao?" Khúc Tịnh Dao liếc mắt xuống bàn dưới, khó hiểu hỏi
"Lớp 10 tớ học chung với cậu ta.

Cố Duệ nổi tiếng lạnh lùng, trong lớp chỉ nói chuyện với một người duy nhất, chính là La Minh Viễn.

Mấy nữ sinh trong lớp muốn làm thân với cậu ta, nhưng mà nói chuyện còn không có cơ hội.

Còn nữa, cậu ta cực kỳ ghét mấy học sinh cá biệt.

Vậy mà bây giờ cậu xem, tận tình giảng bài như vậy."
"Con người...!chắc cũng có lúc sẽ...!thay đổi." Khúc Tịnh Dao ngập ngừng nói ra suy nghĩ của mình
"Vậy thì cũng thay đổi quá lớn rồi." Từ Khả lắc đầu khó hiểu, lấy quyển sách ra bắt đầu học bài

Sau khi kết thúc tiết học buổi sáng, đến giờ giải lao, Hạ Hiểu thả lỏng người gục đầu xuống bàn.

Và cũng chính vì thả lỏng mà đầu bị đập mạnh vào bàn, sau đó kêu lên thảm thiết:
"Ai da, đau quá mẹ ơi!"
Cố Duệ ngồi bên cạnh quay sang, Khúc Tịnh Dao và Từ Khả bàn trên cũng quay xuống nhìn.

Khúc Tịnh Dao gấp rút xoa chỗ bị đau của Hạ Hiểu, quan tâm hỏi:
"Có đau lắm không? Sao lại bất cẩn vậy?"
"Đau quá! Tớ bị đập ngu luôn rồi."
Từ Khả lại nhân cơ hội này trả thù, lên tiếng khịa Hạ Hiểu:
"Chứ cậu có thông minh à?!"
Khịa xong còn ngồi đắc ý cười ha hả.

Ánh mắt sắc bén của Hạ Hiểu lướt qua người Từ Khả, nhếch mép cười khinh:
"Cậu hơn tôi à?!"
"Hơn cậu 1 hạng nhé, cũng là hơn rồi."
"Cậu có tin tôi cho cậu một trận không hả?"
"Tới đây, ai sợ ai chứ!"
Trong lúc Hạ Hiểu và Từ Khả đang hùng hổ đứng lên bẻ tay răng rắc, y như rằng giây tiếp theo sẽ lao vào đánh nhau thì...!
"Ngồi xuống cho tôi!"
Cố Duệ và Khúc Tịnh Dao đồng thanh lên tiếng khiến cả hai co rúm sợ hãi, ngoan ngoãn ngồi xuống cười hì hì.

Khúc Tịnh Dao đứng dậy cầm bình nước trừng hai kẻ thích gây chuyện này, nghiêm giọng nói:
"Hai cậu không định ăn trưa à? Còn ở đó đòi đánh nhau."
"Ăn chứ."
Hạ Hiểu và Từ Khả lúc này như hai con mèo nhỏ, cầm theo bình nước rồi đi cùng Khúc Tịnh Dao.

Cố Duệ còn ngồi ở đó hắng giọng, giả vờ ho khan thu hút sự chú ý của ai đó.


Hạ Hiểu lúc này mới nhớ ra anh, liền quay lại hỏi:
"Lớp trưởng, cậu đi ăn cùng không?"
Hạ Hiểu thật ra chỉ hỏi cho có lệ thôi, bởi vì bình thường Cố Duệ thường đem theo cơm trưa, chưa bao giờ đặt chân xuống căn tin trường cả.

Nhưng lần này ngoài ý muốn là Cố Duệ gật đầu, đứng dậy đi đến cạnh cô.

Không chỉ Hạ Hiểu, mà Khúc Tịnh Dao và Từ Khả cũng ngạc nhiên không kém, trố mắt nhìn sự xuất hiện của bạn lớp trưởng cao lãnh này.

Cố Duệ bị nhìn có chút ngại, cúi đầu ho khan giải thích:
"Hôm nay tôi không mang theo cơm."
Hạ Hiểu tính tình hoạt bát, lập tức khoác tay anh và Khúc Tịnh Dao đi về phía căn tin, vui vẻ nói:
"Không sao, càng đông càng vui mà."
Căn tin trường buổi trưa vô cùng đông, nếu đi quá trễ thì sẽ không giành được chỗ ngồi tốt.

Cũng may vẫn còn một chỗ khá tốt, là địa bàn của Hạ Hiểu, không ai dám đặt mông xuống.

Thật ra cô không hề dọa dẫm ai cả, nhưng mấy người đó thấy cô ngồi ở đó là tự động tránh xa.
Hạ Hiểu kéo ba người kia đến chỗ lấy cơm, nhìn dĩa đùi gà hấp mà chép miệng.

Đồ ăn ở căn tin được xem là rất bình thường, miễn cưỡng có thể ăn được, nhưng món đùi gà hấp thì phải gọi là cực phẩm.

Gia vị ướp thấm vào thịt gà, rồi đem hấp lên đến khi đủ mềm, nghĩ tới thôi là đã thèm rồi.

Cô lấy cơm nhìn biểu cảm của Hạ Hiểu thì cười tít mắt nói:
"Xuống muộn một chút là sẽ hết đó."
Lý do mà cô nói vậy, là vì trên dĩa chỉ còn lại 2 cái thôi, cho nên Hạ Hiểu phải gọi là rất may mắn.

Thế là Hạ Hiểu và Khúc Tịnh Dao mỗi người một cái, vui vẻ bưng dĩa cơm của mình về bàn.

Từ Khả thì ăn mực xào, còn Cố Duệ lại gọi món gà kho tiêu.
Ngồi xuống bàn rồi, hương thơm của gà hấp bay lên quanh quẩn chóp mũi, Hạ Hiểu hít sâu một cái cảm thán:
"Thơm quá đi!"
"Đúng là mỹ vị nhân gian a!"
Khúc Tịnh Dao nói xong thì hai người nhìn nhau cười.

Từ Khả vươn tay đến muốn cướp lấy đùi gà thì bị Hạ Hiểu khẽ vào tay, trừng mắt cảnh cáo:

"Cậu đừng có tự tìm đường chết.

Ăn cơm của cậu đi."
Lúc này Tống Vy cùng cô bạn cùng bàn kia đi đến, thấy Hạ Hiểu thì lại ngồi cạnh cô.

Cô bạn cùng bàn kia tuy thành tích không tốt, nhưng nhan sắc thì đúng là động lòng người, gương mặt đáng yêu như búp bê, da lại trắng nữa.

Nghe nói gia đình cô bạn này cũng thuộc loại khá giả, kinh doanh gì đó.

Hạ Hiểu không quá để tâm đ ến cái này nên không nhớ.

Tống Vy tỏ ra thân thiết khiến Hạ Hiểu thấy có chút gượng gạo, nhưng nghĩ lại hai người cũng là bạn nên không bài xích.

Tống Vy chỉ hỏi thăm Hạ Hiểu vài câu, lại chuyển mục tiêu sang Cố Duệ, nhưng anh chỉ ừ rồi thôi, mắt chăm chú nhìn vào dĩa cơm của mình.

Hạ Hiểu ngồi đối diện thấy biểu cảm của Cố Duệ không tốt, định hỏi thì La Minh Viễn đi đến ngồi cạnh anh hỏi:
"Cố thiếu gia, bình thường rủ cậu ăn cùng cậu không đi, sao hôm nay lại đến vậy?"
Cố Duệ ngẩng đầu nhìn La Minh Viễn, vẫn là cái biểu cảm khó chịu đó, lạnh lùng nói:
"Hôm nay dì Liễu không đi làm, tôi không mang cơm."
La Minh Viễn cũng để ý nét mặt khó coi đó của Cố Duệ, nhìn sang dĩa cơm thì hiểu ngay liền nói:
"Gà kho tiêu của căn tin rất cay, cậu ăn cay không được mà còn lấy."
Hạ Hiểu bây giờ mới hiểu ra cái sự khó chịu đó của Cố Duệ là do món gà kho tiêu.

Hạ Hiểu nhìn dĩa cơm của mình, do nãy giờ Tống Vy đến, rồi thêm La Minh Viễn, cho nên vẫn chưa động đũa vào, liền nói với Cố Duệ:
"Hay cậu ăn của tôi đi, tôi vẫn chưa động vào, rất sạch sẽ."
Cố Duệ ngẩng đầu định từ chối, nhưng Hạ Hiểu đã nhanh tay hơn đổi hai dĩa cơm, cười tươi với anh rồi mới bắt đầu ăn.

Mọi người nhìn một màn này mà ngớ người luôn, La Minh Viễn định lên tiếng thì bị Cố Duệ ngăn lại:
"Ơ, cái đó..."
"Ăn cơm của cậu đi."
La Minh Viễn lập tức im lặng ăn phần cơm của mình.

Mọi người ai cũng ăn ngon lành, nhưng riêng Tống Vy lại cảm thấy cơm hôm nay thật khó nuốt.

Cuối cùng chỉ ăn một nửa rồi kéo cô bạn kia rời khỏi..


Bình luận

Truyện đang đọc