CÙNG CẬU ĐI ĐẾN TƯƠNG LAI


Lữ Thanh Tùng không cam tâm bị từ chối.

Tan học cậu ta liền chặn đường Cố Duệ.

Cố Duệ nhìn Lữ Thanh Tùng, vẫn là vẻ điềm tĩnh lạnh lùng, không chút dao động.

Điều này cũng phần nào hạ đi uy phong của cậu ta.

Lữ Thanh Tùng chỉ tay vào Cố Duệ, gằn ra từng chữ:
"Cố Duệ, tôi cảnh cáo cậu, mau tránh xa Hạ Hiểu, nếu không, tôi cho cậu một vé vào bệnh viện nằm vài tháng."
"Cậu chỉ có bấy nhiêu bản lĩnh đó thôi à!"
Câu nói của Cố Duệ chính xác là đang mỉa mai Lữ Thanh Tùng, mỉa mai cậu ta chỉ biết dùng bạo lực giải quyết vấn đề.

Lữ Thanh Tùng vung một nắm đấm lên, nào ngờ bị anh chặn lại hất đi.

Sử dụng bạo lực thì ai mà không biết, quan trọng là nó chẳng có tác dụng gì ngoài việc làm người khác, và cả chính mình bị thương.

Lữ Thanh Tùng không chịu thua, ra lệnh cho đàn em của mình xông lên.

Một người không được thì nhiều người, cậu ta tin Cố Duệ sẽ không thể đánh lại nhiều người cùng một lúc.

Có điều đám người đó còn chưa động vào được Cố Duệ thì đã bị Từ Khả chặn lại, còn có Lục An Hạo và La Minh Viễn.

Từ Khả tỏ ra bản thân rất ngầu, đứng trước mặt bọn người đó ra oai:
"Dám ở đây gây chuyện đánh nhau, mấy người chưa nghe qua danh tiếng của bổn thiếu gia à?"
Từ Khả đang rất đắc ý thì một câu nói liền khiến cậu tụt mood

"Cậu ta là ai vậy?" Một người đàn em ghé quay sang hỏi một người khác
"Không biết nữa.

Hỏi đại ca xem."
Lữ Thanh Tùng như vừa nghe được truyện cười, cười ra nước mắt.

Cậu ta ngẩng đầu, chỉ tay vào Từ Khả mỉa mai:
"Cậu tưởng mình là ai, còn ở đây ra oai.

Cỡ như cậu, tôi đánh một cái là gục ngay."
"Cậu thử xem."
Lữ Thanh Tùng nhận lời thách thức, lao vào đánh với Từ Khả.

Bởi vì ở đây cách xa trường, không sợ bị bắt, cho nên cả hai mới hăng như vậy.

Lục An Hạo nhìn anh họ đang đánh nhau, không biết có nên vào cản hay không.

Cậu nhìn về phía Cố Duệ, nhưng anh vẫn rất bình tĩnh quan sát.

Lục An Hạo rối rắm, cuối cùng quyết định tiến lên, nhưng phía sau truyền đến giọng nói cản lại bước chân của cậu, cũng dừng lại hành động của hai người kia:
"Dừng tay!"
Mọi người nhìn về phía phát ra giọng nói, là Hạ Hiểu và Khúc Tịnh Dao.

Hai người chầm chậm tiến về phía này.

Hạ Hiểu cúi xuống đỡ Từ Khả dậy, tách hai người ra.

Từ Khả vẫn đang rất hăng máu, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt nghiêm khắc của Khúc Tịnh Dao liền rụt đầu làm con rùa ngoan ngoãn.

Hạ Hiểu nhìn sang Lục An Hạo, bảo cậu đứng sang một bên để cô giải quyết.

Đàn em của Lữ Thanh Tùng vừa nhìn thấy cô đều sợ hãi.

Mặc dù Hạ Hiểu đã "rửa tay gác kiếm", nhưng mà uy phong vẫn không giảm, thật sự sẽ khiến người ta khiếp sợ khi nghe đến tên.

"Lữ Thanh Tùng..." Hạ Hiểu nhìn thẳng vào cậu ta nói "Rốt cuộc cậu muốn sao?"
"Tôi nói rồi, muốn cậu đồng ý làm bạn gái tôi."
"Tôi không thích cậu.

Buông tay đi, cậu cứ cố chấp như vậy có ích không? Ở bên cạnh người không thích mình, cậu nghĩ cậu sẽ hạnh phúc sao?"
"Tôi..."
"Lữ Thanh Tùng, chúng ta không hợp nhau, không thể ở bên nhau.

Rất nhiều chuyện cậu đã làm, tôi không thể tha thứ được.

Nếu cậu còn cố chấp, thậm chí gây ra thương tích cho người khác, tôi sẽ tố cáo cậu với trường.


Tôi nói được, sẽ làm được."
Nhìn sự kiên định trong ánh mắt cô, ai cũng sợ hãi.

Một người kéo áo Lữ Thanh Tùng, khuyên cậu ta từ bỏ.

Nếu vẫn tiếp tục, e là không có kết cục tốt lành gì.

Cậu trai đó tuy quậy, nhưng cậu ta không muốn bản thân bị ghi lỗi, rồi bị cho thôi học, mãi mãi đánh mất tương lai.

Lữ Thanh Tùng cũng nhận ra bản thân mãi mãi không thắng được Cố Duệ ở trong lòng Hạ Hiểu.

Cậu ta hậm hực rời đi, lúc đi ngang Cố Duệ còn cố ý huých vào vai anh một cái.

Tuy không cam tâm, nhưng cũng không thể làm gì hơn.

Cậu ta không giành được, chỉ có thể làm vậy cho bỏ tức.

Đợi đám người kia rời đi rồi, Hạ Hiểu mới quay người muốn đi.

Cô đến đây một là muốn bảo vệ Cố Duệ, hai là giải quyết dứt khoát với Lữ Thanh Tùng.

Bây giờ chuyện cần làm đã xong rồi, cô cũng nên về nhà thôi.

Nhưng Cố Duệ không để cô đi.

Anh giữ chặt tay cô, còn nói với mọi người rời đi trước để hai người nói chuyện riêng.

Khi chỉ còn lại hai người, Cố Duệ mới nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

Hạ Hiểu nhớ cái ôm này, muốn được ôm thật lâu, thật lâu.


Nhưng cô lựa chọn đẩy anh ra, cô sợ nếu ôm quá lâu, cô sẽ khóc trong lòng anh mất.

Cố Duệ cười khổ, đây là lần đầu tiên anh bày ra biểu cảm này, đủ hiểu anh yêu cô đến nhường nào.

"Tiểu quỷ nhà cậu, thật biết cách hành hạ người khác.

Cậu có biết mấy ngày qua cậu lạnh nhạt với tớ, tớ đã đau lòng thế nào không?"
Hạ Hiểu cũng đau lòng khi phải lạnh nhạt với người mình yêu.

Nhưng cô phải làm như vậy, cô không thể để anh vì mình mà đánh đổi tương lai.

"Cố Duệ, chúng ta không thể ở bên nhau, vẫn là nên chia tay đi.

Chúng ta vẫn có thể như trước đây làm bạn, cậu nói có được không?"
"Cậu nghĩ xem có được không?"
Với tính cách của Cố Duệ, Hạ Hiểu đoán nhất định không được.

Cô đã sớm biết kết quả, chỉ là muốn tìm chút hy vọng mà thôi.

"Không được cũng không sao, cả hai đều sống tốt là được rồi."
Hạ Hiểu rời khỏi vòng tay của Cố Duệ, xoay người đi, để anh không thấy cô đang khóc.

Cô không muốn khi chia tay lại yếu đuối trước mặt anh.

"Không phải đã nói dù có chuyện gì cũng không rời xa tớ sao, cậu lại vì một câu nói của bà ấy mà đòi chia tay với tớ, vậy còn lời hứa của chúng ta thì sao? Hạ Hiểu, cậu có còn nhớ đã từng nói, chúng ta cùng nhau đi đến tương lai không?".


Bình luận

Truyện đang đọc