CÙNG CẬU ĐI ĐẾN TƯƠNG LAI


Trước khi nghỉ Tết phải làm một bài kiểm tra nhỏ.

Lần này Hạ Hiểu đã cố gắng hết sức mình, hạng cũng đã tăng lên 2 bậc.

Hạ Hiểu cảm thấy bản thân có tiến bộ rồi, nhưng Cố Duệ vẫn chưa hài lòng với kết quả này.

Anh quyết định sẽ dành ra mấy ngày trước Tết bổ túc thêm cho Hạ Hiểu.

Khi nghe tin này, cô lập tức bị chấn động, không ngờ Cố Duệ lại ‘trâu bò’ như vậy, mấy ngày lễ mà cũng không nghỉ.

Nhưng cô phải đồng ý với anh, nếu không để anh không vui là cô xong đời luôn.

Hạ Hiểu đưa địa chỉ tiệm mỳ Vãn Ký cho anh, bảo anh đến đây tìm mình.

Lúc nhận địa chỉ, Cố Duệ cảm thấy kì lạ nhưng cũng không hỏi, cho đến khi đến rồi anh mới biết lý do tại sao Hạ Hiểu thường bỏ bài tập và ngủ gục trên lớp.
Sáng sớm trời bên ngoài rất lạnh, Hạ Hiểu ngồi gần máy sưởi trong tiệm mỳ, hai tay xoa vào nhau cho ấm.

Tiểu Linh ngồi bên cạnh đang tính sổ sách cuối năm.

Cánh cửa mở ra làm cái chuông treo phía trên rung lên một tiếng.
Rất đúng giờ.
Vị khách đầu tiên của quán đã đến, vừa ngồi xuống bàn là gọi ngay một tô mỳ thịt bò.

Hạ Hiểu vén tấm màn che giữa sảnh trước và nhà bếp lên, báo món cho thím Vương.

Lát sau một tô mỳ thịt bò nóng hổi được bưng ra.


Bà cụ không vội ăn mà nắm tay Hạ Hiểu, lấy ra một bao lì xì đỏ đưa cho cô nói:
"Hiểu Hiểu, bà lì xì cho cháu, cố gắng học hành đó nha."
"Cảm ơn bà Lý, chúc bà sức khỏe dồi dào." Hạ Hiểu vô cùng dẻo miệng, vì vậy được mọi người yêu mến
"Giỏi giỏi."
Tiểu Linh hóng được chuyện, ló đầu ra nhìn bà Lý và Hạ Hiểu, nũng nịu nói:
"Bà Lý, cháu cũng muốn có lì xì a."
"Được được, mau qua đây."
"Cảm ơn bà Lý."
Tiểu Linh nhanh chóng chạy qua nhận lấy lì xì.

Hai chị em mới sáng sớm đã nhận được lộc liền nhìn nhau cười vui vẻ.
Rất nhanh quán mỳ đã đông đúc, khách kéo đến chật kín không còn chỗ ngồi.

Đợi khi món ăn đã lên hết, hai chị em lại dựa vào nhau thở, còn nhìn mặt nhau cười nữa.
Cánh cửa lại một lần mở ra, Tiểu Linh đang dọn bàn liền quay qua nói:
"Hoan nghênh quý khách."
Hạ Hiểu ngẩng đầu lên nhìn, thấy người vào là Cố Duệ liền bảo với Tiểu Linh đây là bạn học của mình.

Tiểu Linh nhìn Cố Duệ cũng đã bị thu hút bởi vẻ điển trai của anh, lắc đầu thầm khen ngợi.

Cái vẻ mặt mê trai của cô đã bị Hạ Hiểu bắt vào mắt, lập tức đẩy cô vào trong nói nhỏ:
"Chị à, đừng có dọa người ta sợ đó.

Người ta là Cố thiếu gia của tập đoàn đá quý Tinh Thần, không trèo cao được đâu."
Tiểu Linh nghe thân phận của Cố Duệ liền hoảng hốt nắm lấy tay Hạ Hiểu nói:
"Thân phận lớn vậy hả? Sao em quen được vậy?"
"Tụi em ngồi cùng bàn, thật ra ban đầu không hòa thuận lắm, mới nói chuyện gần đây thôi."
Tiểu Linh gật gù cái đầu, tỏ ý đã hiểu.

Hạ Hiểu đi ra dọn bàn, nói Cố Duệ ngồi đợi mình một lát.

Cố Duệ tìm một chỗ trong góc ngồi xuống ghế, quan sát xung quanh quán mỳ, không gian sáng sủa, thoáng mát, lại nằm ngay ngã tư, đúng là vị trí thuận lợi.

Hạ Hiểu làm xong việc của mình thì lấy vở ra bắt đầu học.

Cố Duệ cầm lấy quyển bài tập của cô, lơ đễnh hỏi:
"Tiệm mỳ này là của nhà cậu à?"
"Không phải, tớ chỉ là làm thêm ở đây thôi."
Cố Duệ đột nhiên ngẩng đầu nhìn Hạ Hiểu, không biết nghĩ gì mà trong mắt vô cùng phức tạp.

Hạ Hiểu quan sát sắc mặt của Cố Duệ, chầm chậm hỏi anh:
"Có...!chuyện gì vậy?"
"Không gì." Cố Duệ đưa quyển vở sang chỉ cho cô, "Bài này làm sai rồi, phải làm như vậy."
Cố Duệ cầm lấy cây bút sửa lại những lỗi sai cho cô biết.

Hạ Hiểu không để ý, nhưng Tiểu Linh quan sát đều thấy hết.

Đầu của Cố Duệ dường như cố ý, lại như vô tình mà ghé sát vào đầu cô.


Tiểu Linh lắc đầu tự mình cảm thán:
"Tình yêu học trò, đúng là đơn giản, cũng thật đẹp."
Cố Duệ dạy Hạ Hiểu học đến tận trưa thì tiệm mỳ lại đông khách, phải tạm dừng một lát để làm việc.

Cố Duệ nhìn hai người cứ chạy tới chạy lui đến mệt lả, đứng lên đi đến bưng một tô đến bàn cho khách.

Hạ Hiểu nhìn Cố Duệ thành thục làm việc, cười tươi với anh.

Đến khi mỳ được đem lên đầy đủ, Hạ Hiểu bưng cho Cố Duệ một ly nước lạnh, cười trêu anh:
"Không ngờ Cố thiếu gia cũng thành thục lắm."
"Tôi cũng không phải thiếu gia ăn không ngồi rồi." Mặt Cố Duệ không chút cảm xúc nào cầm ly nước lên uống
"Tôi chỉ trêu cậu chút thôi mà, đừng nghiêm túc vậy."
"Có hả?" Cố Duệ đưa tay sờ lên mặt mình, ngơ ngác nhìn Hạ Hiểu
"Mặt cậu đúng kiểu nghiêm túc luôn.

Cố Duệ, tôi đoán cậu cười lên nhất định rất đẹp, sao lại không cười?"
"Tôi không biết cười."
"Cười như vậy nè."
Hạ Hiểu ngồi xuống cạnh Cố Duệ, mỉm cười nhìn anh.

Cố Duệ nhìn cô đến ngây người, tay bất giác đưa lên chạm vào mặt cô.

Hạ Hiểu cũng bị hành động của Cố Duệ dọa sợ, thu lại nụ cười của mình.

Tiểu Linh đột nhiên ho lên một tiếng làm hai người giật mình mà tách ra.

Hạ Hiểu vội cầm tờ bài tập và bút lên làm bài, lại không hay biết mình cầm nhầm bút của Cố Duệ.

Anh biết nhưng vẫn không nhắc, âm thầm quan sát nhất cử nhất động của cô.

Tiểu Linh bên này thì ôm bụng cười thầm, cô thấy hai đứa trẻ này quá đáng yêu rồi.
Đợi khách về hết, Tiểu Linh bưng ra 3 tô mỳ thịt bò rồi gọi hai bạn trẻ đang tập trung lại:
"Ăn mỳ thôi."
Hạ Hiểu nghe đến ăn là lập tức bỏ bút xuống chạy ngay đến.


Tiểu Linh mở lấy hũ ớt sa tế ra, bỏ vào 2 tô, định bỏ thêm vào tô kia nữa thi bị Hạ Hiểu ngăn lại:
"Cố Duệ không ăn cay được."
"Ồ."
Việc này Hạ Hiểu còn nhớ rất rõ, vì vậy mỗi lần ăn gì đó cô đều sẽ dặn người ta không làm cay cho anh.

Cố Duệ ngồi xuống, cầm lấy đũa nhìn Tiểu Linh nói:
"Cảm ơn chị."
"Không có gì, trả chị bằng kim cương được rồi."
"Chị à." Hạ Hiểu đẩy tay cô ý bảo đừng đùa nữa
"Chị đùa chút mà, đừng để tâm nha."
"Không sao." Cố Duệ lên tiếng giải vây giúp Tiểu Linh
"Cái này tôi đãi cậu, xem như trả ơn cậu kèm tôi học."
Cố Duệ nhìn Hạ Hiểu rồi đột nhiên cười.

Quả nhiên Hạ Hiểu đoán không sai, Cố Duệ cười lên, để lộ hai cây răng khểnh bên trong, nhìn rất thuận mắt.

Hạ Hiểu ngại ngùng cúi đầu xuống ăn mỳ của mình.

Cô không hiểu sao hôm nay tim mình cứ hết lần này đến lần khác đập nhanh như vậy.

Không biết có bị bệnh gì không, có nghiêm trọng hay không?
Sau khi ăn xong thì gia đình Cố Duệ gọi bảo về gấp có việc, nên buổi chiều không học.

Cố Duệ đưa tờ bài tập cho cô, lại chủ động kết bạn Wechat, bảo cô làm xong rồi thì chụp qua cho anh kiểm tra.
Hai ngày sau đó cũng y chang vậy, cứ học được nửa ngày là Cố Duệ bị gọi về, hai người chỉ đành trao đổi trên Wechat thôi..


Bình luận

Truyện đang đọc