Chớp mắt đã đến ngày thành thân của Sở Vân và Văn Chiêu, khắp nơi trong Huyết Long cung nhộn nhịp vô cùng.
Thiên Tuyết từ sáng sớm đã vội vã đi xem xét đám thuộc hạ trang hoàng cho buổi hôn lễ, Lam Diệp nhận nhiệm vụ
trang điểm và thay y phục cho Sở Vân.
Đến giờ lành, Thiên Tuyết cùng Lam Diệp dìu Sở Vân bước ra, Văn Chiêu đã đứng ở giữa Hắc Long điện chờ đợi từ lâu, trên người anh khoác bộ hỷ phục tân lang màu đỏ thẫm cùng mái tóc được vấn cao kèm trâm ngọc, đai lưng đỏ ôm gọn than hình vạm vỡ càng toát lên khí chất mạnh mẽ oai phong vốn có của Văn Chiêu.
Hai bên là hai hàng thuộc hạ của Huyết Long cung từ khắp nơi hội tụ để chúc mừng cho cả hai.
Thần Phong hôm nay với một thân lam huyết y đứng bên dưới cùng Lương Thanh chủ trì hôn lễ.
Sở Vân hôm nay một thân hỷ phục đỏ càng nổi bật lên làn da trắng muốt, mái tóc chỉ được buộc hờ một nửa bằng vải lụa đỏ.
Vì là nam nhân nên y không cần phủ khan chen mặt, cũng vì thế mà mái tóc dài xõa bay bay trong
gió càng khiến y thêm xinh đẹp tựa tiên nhân khiến cho tất cả những người có mặt nơi đây đều phải ngơ ngác ngắm nhìn.
Thiên Tuyết hôm nay với một thân tử y cùng với mái tóc được vấn gọn lên kèm tram hoa mai xinh đẹp càng toát lên vẻ đẹp tựa tinh linh cùng Lam Diệp với y phục màu lục đơn giản với mái tóc dài buộc cao
cùng vải lụa xanh thập phần phóng khoáng dìu Sở Vân bước vào.
Khi Sở Vân bước vào đã khiến Văn Chiêu không thể rời mắt.
Anh không thể ngờ Sở Vân khi khoác lên hỷ phục lại xinh đẹp mỹ lệ đến thế.
Thiên Tuyết trao tay Sở Vân ra nhưng thấy Văn Chiêu mãi chẳng đón nhận, lấy làm
lạ nàng liền nghiêng ngươi qua nhắc nhở: “A Chiêu ca! Mau nắm tay A Vân ca đi kìa.” Lúc bấy giờ Văn Chiêu mới hồi hồn vội vàng đưa tay nắm lấy tay Sở Vân, Sở Vân nhìn anh nở một nụ cười hạnh phúc khiến tim Văn Chiêu như vỡ tung vì vẻ đẹp thuần khiết của nụ cười ấy.
Lương Thanh đứng một bên cất tiếng nói: “Giờ lành đã đến, bắt đầu hành lễ.” Văn Chiêu và Sở Vân đứng xoay người ra ngoài cửa điện.
Lương Thanh hô lớn: “Nhất bái thiên địa!” Cả hai cùng nắm tay nhau cúi đầu lạy rồi xoay người về phía trên bàn thờ tổ tiên.
Vì cả hai cùng là cô nhi nên trên bàn chỉ đặt một bài vị là lão đại phu khi xưa đã nhận nuôi dưỡng Sở Vân và cố cung chủ cùng cố cung chủ phu nhân mà bái lại.
Lương Thanh hô lớn: “Nhị bái cao đường!” Cả hai cùng cúi đầu bái lạy trước ba bài vị trên bàn.
Lương Thanh hô lớn thêm lần nữa: “Phu thê giao bái!” Sở Vân và Văn Chiêu xoay lại nhìn nhau, cả hai mỉm cười hạnh phúc rồi cúi đầu bái lạy.
Lương Thanh mỉm cười nói: “Lễ thành, xin chúc mừng Sở dược sư và Quản ám vệ đã được như ý nguyện.”
Văn Chiêu xúc động xoay người nắm lấy tay Sở Vân và nói: “A Vân! Cuối cùng ta cũng có thể cùng ngươi bên nhau rồi.” Rồi anh xoay người qua nhìn về phía Thiên Tuyết và Thần Phong cúi đầu nói: “Thuộc hạ xin đa tạ cung chủ
và phó cung chủ đã giúp thuộc hạ hoàn thành ước nguyện trong long.
Từ nay Văn Chiêu xin thề chết cũng sẽ trung thành một long một dạ với Huyết Long cung.”
Thiên Tuyết mỉm cười đáp: “Hôm nay là ngày hỷ sao lại nói chết ở đây chứ? Được rồi, chỉ cần thấy hai người có thể ở bên nhau là ta đã vui lắm rồi.
Giờ thì Quản ám vệ phải mơi rượu mọi người ở đây để chúc mừng ngài chứ nhỉ?”
Văn Chiêu cười tươi đáp: “Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi.
Thuộc hạ xin kính cung chủ và phó cung chủ một ly ạ!”
Sau khi uống xong Thiên Tuyết nhìn Văn Chiêu và nói: “A Chiêu, huynh ở đây mời rượu mọi người, ta đưa A Vân về hỷ phòng trước.” Văn Chiêu cúi đầu đa ta rồi cùng mọi người nhập tiệc.
Thiên Tuyết và Lam Diệp cùng nhau dìu Sở Vân vào trong phòng chờ đợi..