CUNG LƯỢC

Mưa tuy không lớn, cuốc bộ đi qua cũng ướt làn váy.

“Vạn Tuế Gia dạo này thật vất vả.” Lan Thảo dìu chủ tử chậm rãi đi trong con hẻm dưới thành cung, “Ngài ấy bề bộn công việc, chủ tử đi thăm, trong lòng ngài ấy nhất định cao hứng.”

“Kỳ thực là ta nhớ ngài ấy.” Tố Dĩ cười nói, “Lúc trước còn ở ngự tiền thật tốt, đến đâu thì theo đó. Hiện tại… cũng không tìm được cảm giác lúc ấy.”

Nàng mang thai, tâm tình lúc vui lúc buồn, Lan Thảo thường xuyên tìm cách khuyên nàng, “Ngài đừng nói thế, nô tỳ cảm thấy Vạn Tuế Gia đối với ngài không giống với ai khác. Hai người ở bên nhau, trong mắt chúng nô tài, chính là một đôi vợ chồng son bình thường, ân ái cũng có, chân chất cũng có. Vạn Tuế Gia không làm ra vẻ, đối với ngài chưa từng bày ra sĩ diện của Hoàng đế, ở trước mặt chủ nhân khác ngài ấy có làm thế này sao? Trước kia trong cục nô tỳ có một tiểu tỷ muội được phân đến hầu hạ trong cung Mẫn quý nhân, nói tiểu chủ nhà muội ấy gặp Vạn Tuế Gia không dám thở gấp, kia phải nói đến là khổ!”

Tố Dĩ nhớ tới gương mặt bị kéo dài kia đã cảm thấy buồn cười, ban đầu cũng khiến nàng sợ hãi như vậy, về sau hoàn toàn không phải, bởi vì biết hắn chống đỡ chẳng được bao lâu, lập tức liền không còn chánh hình rồi.

Từ Khánh Thọ Đường đến Dưỡng Tâm Điện có một con đường tắt, theo Thương Chấn Môn vào con hẻm cửa bên trái của Cận Quang Môn, rẽ một cái chính là Nhật Tinh Môn. Chỉ là giữa đường phải đi ngang qua Diên Hi Cung, từ lúc Tịnh tần chết nơi đó liền bỏ trống, đi ngang trước cửa vẫn có chút đáng sợ. Lan Thảo biết, che chở nàng đi phân nửa bên trái đường đá xanh, trong miệng rầm rì, “Thanh thiên bạch nhật, không có chuyện gì.”

Đi qua một đoạn nữa thì tốt rồi, trong con hẻm người tới lui cũng nhiều, dương khí rất đủ. Chỉ là không biết Hoàng đế đang ở đâu, xem giờ đã đến lúc vị chính, như thường lệ hẳn là ở Càn Thanh Cung rồi nhỉ! Đến Nhật Tinh Môn hỏi thái giám canh cửa, tiểu thái giám cũng không biết rõ, quay người thấy Trường nhị tổng quản, vội khom lưng đi qua xin chỉ thị.

Trường Mãn Thọ đích thân đến đón, cười hì hì chào hỏi, “Lễ chủ tử cát tường, chủ tử hai ngày nay vất vả, ban nãy ở Nam thư phòng bận đến buổi trưa, sau đó đến trị phòng Quân cơ, lúc này đang ở Dưỡng Tâm điện vẫn chưa qua Càn Thanh Cung đâu!”

Tố Dĩ à một tiếng, “Vậy ta đến Dưỡng Tâm điện đi.”

Trường Mãn Thọ thấy hộp thức ăn trong tay Lan Thảo, “Ồ, đây là đưa chút điểm tâm cho chủ tử gia à?”

Tố Dĩ có phần ngượng ngùng, “Ta đã thử qua rồi, chủ tử thích ăn sủi cảo, lần trước ở chỗ ta dùng hết một dĩa. Hôm nay vừa vặn làm, bèn đưa chút ít qua đây.”

Trường Mãn Thọ không ngừng gật đầu, “Vậy ngài đi nhanh đi, chi bằng để nô tài mở đường cho ngài?”

“Không cần, ngài còn bận việc mà.” Tố Dĩ hơi gật đầu chào, đi vào cửa bên trái.

Trường Mãn Thọ nhìn thân mình ngày càng nặng nề của nàng, đột nhiên nổi lên chút chua xót. Cô nương mọi ngày lanh lợi thế kia, gả cho người liền trầm lắng hẳn. Cung phi khổ, muốn gặp Hoàng đế một cái cũng phải phí hết tâm tư. Không có chuyện khẩn cấp không được quấy nhiễu thánh cung, mặc dù là tâm phúc bên người Hoàng đế, bên trên còn có cung quy đè nặng, cũng không thể tùy ý dính vào. Mà sống trong hậu trạch, kiếm đâu ra nhiều chuyện khẩn cấp đây? Cho nên đám chủ nhân mới nghĩ cách đặng đi lại, đưa đồ ăn chính là cách thường dùng nhất.

Lão lồng tay áo thở dài, Lễ chủ nhân rốt cuộc cũng đến bước đường này sao? Hoàng hậu đã hạ chỉ, Kính Sự Phòng thu thẻ bài, Vạn Tuế Gia chính vụ lại không ngơi tay được, cho nên nàng ấy hoảng cũng phải!

Tố Dĩ vào Dưỡng Tâm môn, đầu tiên nghênh diện chính là Vinh Thọ.      Hắn đắp khuôn mặt cười, quét tay áo cúi chào mới nói, “Tiểu chủ ngài tới ạ? Tới gặp Vạn Tuế Gia à? Ngài đợi chút, chủ tử còn ở hậu diện Thể Thuận Đường, không biết là ngủ hay là đang đọc sách, để nô tài đi qua nhìn xem.”

Tố Dĩ lấy làm kỳ lạ, “Chủ tử nghỉ trưa chẳng phải là ngài vẫn luôn trực sao? Ngài lại không biết?”

Vinh Thọ khựng lại mới cười nói, “Nô tài hôm nay lĩnh lệnh của chủ tử đi làm việc, không để ý bên trong được, kêu Tuệ Tú giúp trông hộ.” Đến trong mái hiên giơ cánh tay nói, “Ngài dừng bước, nô tài đi vào hỏi một tiếng lại ra hồi bẩm ngài. Chủ tử mệt nhọc, đừng quấy rầy mộng đẹp của chủ tử.” Dứt lời nhún đầu gối một cái rồi đi vào tiền sảnh.

Tố Dĩ đứng dưới mái hiên cong nhìn hòa tỳ thải họa trên gác mái, trong lòng ngẩn ngơ, nhất thời không biết nên làm gì mới tốt. Ngăn đón nàng một cách không rõ ràng, nhưng cũng khiến nàng chạm phải cây đinh mềm. Nghĩ bụng cũng là ý của Hoàng hậu chủ tử, để cho nàng biết bản thân mình cùng phi tần khác không có gì bất đồng, vào Dưỡng Tâm điện, vẫn phải ấn theo quy củ. Nàng bình tĩnh chờ, khăn lụa trong tay lại bị nàng xoắn thành sợi, đợi thời gian uống nửa chung trà mới nhìn thấy Tuệ Tú từ hậu điện đi tới, chải tóc tiểu lưỡng bả, đuôi én áp sát cổ áo, thân người ưỡn đến thẳng tắp, tiến lên nhún người, cười nói, “Thỉnh an tiểu chủ nhân.”

Tố Dĩ kêu miễn lễ, nhìn cô ta cũng khác hẳn với mọi ngày, càng có tự tin hơn, người cũng phấn chấn rạng rỡ hẳn hơn. Đại để là tấn nữ quan rồi, tự cảm thấy sống lưng càng vững hơn, dáng vẻ tự tin quả thật đẹp hơn trước. Nàng thu tâm tư nhìn thoáng qua phía sau, “Chủ tử dậy chưa?”

“Ngài đến thật không đúng lúc, chủ tử mấy ngày nay mệt nhọc, buổi tối cũng không ngủ ngon, hẳn là mệt quá rồi, giữa trưa nghỉ đến giờ vẫn chưa dậy. Đại tổng quản nói chủ tử mệt, không cho đánh thức… Tiểu chủ tới bằng cách gì?” Tuệ Tú nói, thoáng nhìn trên chân nàng, “Đi bộ đến sao? Đường xa như vậy, xem giày cũng ướt cả rồi, dính khí lạnh thì biết thế nào!”

Lực tập trung của Tố Dĩ chú ý ở nửa câu trên của cô ta, ảo não nghĩ, hắn vẫn chưa tỉnh, người mệt mỏi đúng là nên nghỉ ngơi cho tốt. Chỉ là có chút thất vọng, bàng hoàng, ngũ vị tạp trần. Còn phải để ý mặt mũi, không thể bày vẻ không hài lòng lên mặt, bèn xoay người bảo Lan Thảo giao hộp thức ăn cho cô ta, đoạn cười nói, “Nếu ngủ rồi, vẫn không nên quấy nhiễu thì hơn. Đây là sủi cảo cua trong phòng bếp ta làm, bên trong đã cắm ngân châm rồi. Ngươi sai người đưa đến Ngự thiện phòng đặt vào trong lồng hấp, nguội rồi ăn không ngon.”

Tuệ Tú nhún người thưa vâng, đón lấy nâng trên tay, “Tiểu chủ nhân có lòng, kỳ thật bữa trưa chủ tử mới dùng sủi cảo nhân cua… Ngài và Vạn Tuế Gia quả là tâm ý tương thông. Ngài yên tâm, nô tỳ sẽ sai người đưa đến Ngự thiện phòng ngay, chủ tử thức dậy đói bụng, vừa vặn lót dạ chút.”

Tố Dĩ thế mới yên tâm, hàm hồ đáp ứng một tiếng, rồi cùng Lan Thảo xoay người nhắm hướng cửa cung, đi mấy bước lại nghe thấy tiểu thái giám kêu Tuệ Tú, “Cô cô đâu rồi? Vạn Tuế Gia mới đặt bút xuống, đang lên tiếng tìm ngài đấy!”

Bàn tay đáp lên cánh tay của Lan Thảo đột nhiên siết chặt, Lan Thảo lo sợ không yên nhìn nàng, thấy sắc mặt nàng trắng bệch, cũng không nói gì, chậm rãi đỡ nàng ra Dưỡng Tâm môn.

Người trong điện thấy nàng đã đi xa mới quay người lại, tiểu thái giám ló ló đầu dòm hộp thức ăn, “Cô cô, ta giúp ngài mang đến phòng bếp nhé?”

Tuệ Tú tiện tay giao hộp thức ăn cho hắn, “Cứ để đó trước đã, biết đâu chủ tử dậy ngay ấy mà. Đợi khoảng nửa nén hương, Thể Thuận Đường vẫn chưa có động tĩnh thì hẵng mang đến Ngự thiện phòng.”

Sủi cảo nhân cua phải ăn nhân lúc còn nóng, nguội rồi bỏ vào lồng hấp mùi vị sẽ thay đổi, sinh mùi tanh. Chủ tử gia ăn uống rất kén chọn, lồng sủi cảo này xem như lãng phí rồi.

Tuệ Tú xoay người vào tẩm cung, cách màn trúc nhìn vào trong, màn che màu hạnh hoàng buông xuống, Vinh Thọ ở cạnh bàn hương đã như lão tăng nhập định. Cửa sổ phía đông khép hờ nửa cánh, chốc chốc có gió thổi qua màn, tựa như trong hồ ném vào viên đá, từ từ nổi lên gợn sóng.

Có thể làm người bề trên, ai còn nguyện ý ở đây làm tay sai vặt? Lễ quý nhân thật đáng hâm mộ, nàng ta đã mở một cánh cửa mới cho cung nữ đương trị của Ngự tiền. Ai nói Vạn Tuế Gia không dễ gần? Nếu đã có một lần tức có lần thứ hai, có yêu hay không cứ nói sau, lực hấp dẫn của hoàng cung đối với nữ nhân thực sự quá lớn, đặc biệt là cung nữ xuất thân cấp thấp, có thể khiến Vạn Tuế Gia nhìn trúng, có thể một lần hãnh diện bước lên tại trước mặt đồng nghiệp ngày xưa, cho dù biết phía trước là hố lửa, cũng sẽ chẳng hề chùn bước mà nhảy xuống.

Tinh thần trằn trọc, không biết qua bao lâu Hoàng đế mới tỉnh giấc. Trong màn có tiếng sột soạt vang lên, Vinh Thọ vội đi tới vén màn, quỳ xuống đất thỉnh an vấn cát tường. Tuệ Tú lui ra ngoài chuẩn bị trà, lần nữa đi vào Hoàng đế đã mặc xong y phục. Có lẽ là bởi vừa tỉnh, ngồi sau ngự án có chút phát mộng, càng lộ vẻ thân thiết của sinh hoạt gia đình bình thường.

Cô ta tiến lên dâng trà, cười nói, “Chủ tử hôm nay ngủ ngon chứ ạ.”

Hoàng đế không đụng đến chén trà, nhìn đồng hồ trên bàn, đã gần đến giờ Thân rồi, kỳ quái mình hôm nay lại ngủ đến hai ba canh giờ. Nhưng ngủ đủ, tinh thần ngược lại thấy tốt. Hắn duỗi hai cánh tay thư giãn gân cốt, chợt nhớ tới gì đó, quay đầu hỏi, “Trẫm hình như nghe thấy tiếng của Lễ quý nhân, nàng đã tới sao?”

Thể Thuận Đường cách xa mái hiên đằng trước mấy trượng, muốn nghe được tiếng nói là khả năng không lớn. Đây có lẽ là sự ăn ý giữa tình nhân đi! Tuệ Tú khom người nói, “Bẩm chủ tử, giờ Mùi Lễ chủ tử quả thật có tới, đưa một lồng sủi cảo hấp, thấy chủ tử đang ngủ, không lưu lại lâu liền đi rồi ạ.”

Mấy ngày nay trong triều bận chuyện, trong lòng hắn phiền muộn không ngơi, mỗi ngày đầu mày vặn đến mười tám cái gút kết. Nghe thấy nàng đưa đồ ăn cho hắn, bấy giờ mới có vẻ mặt cười, “Làm khó nàng ấy rồi, đúng lúc đang đói, cho truyền đi!”

Tuệ Tú thưa vâng, đi tới trước cửa vỗ tay ra ám hiệu. Ngự thiện phòng rất nhanh đem sủi cảo dâng lên, từng cái trong suốt óng ánh, dùng dĩa nhỏ cẩn tơ tráng men vẽ hoa hồng đế màu vàng đựng, trông đẹp vô cùng, lúc đưa ngang qua mặt còn loáng thoáng nghe thấy một mùi. Tuệ Tú nhíu nhíu mày, đi theo vào đứng hầu ở một bên, một mặt cẩn thận nhìn phản ứng của Hoàng đế. Hoàng đế quả nhiên khựng một chút, nhìn chòng chọc trong chốc lát một cách khó hiểu, sau đó cầm đũa gắp tới, chấm qua dấm chua, ung dung thong thả mà ăn.

Woa, thật sự là không chê a! Tuệ Tú chua chua nghĩ, một dĩa mười hai cái, nhìn Hoàng đế ăn từng cái, thì ra Vạn Tuế Gia đối với yêu cầu sắc hương vị thấp như vậy. Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, tình nhân đưa đồ tới mặc dù chẳng phải ngon miệng, ngay cả một cái cũng luyến tiếc lãng phí sao?

Hoàng đế dùng hết rồi mới buông đũa, tính toán bớt chút thời gian đi gặp nàng một chút, vừa đứng dậy, lại có đại thần Quân Cơ Xử cầm sớ tiến vào. Hắn thở dài, quay sang Hồng Nhạn Nhi nói, “Trẫm đi không được, ngươi thay trẫm đến vấn an Lễ chủ tử. Cảm ơn sủi cảo của nàng, trẫm dùng rất ngon. Lại dặn dò nàng ấy để ý thân mình, trẫm nơi này đồ ăn đã có ngự thiện phòng chuẩn bị, bảo nàng ấy yên tâm. Ngày mưa chớ đi lại, nghỉ ngơi nhiều vào, a ca trong bụng quan trọng hơn. Trẫm ban đêm còn phải thảo luận chính sự, không qua được, đợi bận rộn qua trận này, sẽ đến Khánh Thọ Đường thăm nàng.”

Hồng Nhạn Nhi cúi chào rồi đi, đến Khánh Thọ Đường ấn theo nguyên lời chủ tử rập khuôn lại một lần, Tố Dĩ nghe vậy lại là một tình cảnh khác.

Ý của hắn chẳng phải là không cho nàng đưa thêm đồ ăn gì nữa, chỗ hắn cái gì cũng có, phí những tâm tư đó chẳng bằng yên ổn dưỡng thai. Nhưng mà nàng chỉ có mỗi lý do này có thể đi thăm hắn, hắn không cho, vậy sau này chỉ có ở Khánh Thọ Đường khổ sợ chờ đợi ư? Tố Dĩ ngán ngẩm nằm vật xuống, nàng biết hắn không phải người có mới nới cũ, hắn đối với nàng cũng là thật tâm, nhưng tầng tầng trắc trở này phải phá giải thế nào? Người hầu hạ bên cạnh hắn lời nói hữu ý vô ý, quả thực đâm đau nhức tim nàng. Bên trong rốt cuộc có nội tình gì hay không? Nàng tình nguyện tin tưởng hắn là bận thật, là thật sự cực kỳ mệt mỏi ngủ thẳng đến giờ Mùi chưa dậy. Nhưng rõ ràng hắn tỉnh, rõ ràng đang tìm Tuệ Tú…

Nàng có chút không dám tưởng tượng, có lẽ Hoàng hậu khuyên hắn, có lẽ nói rất nhiều lời lấy quốc sự làm trọng. Thuyết phục được hắn, hắn cũng cảm thấy mình nên kiềm chế một chút, thế là liền từng chút từng chút một phai nhạt dần. Hơn nữa nàng lại mang thai, cũng không cách nào hầu hạ hắn. Dầu gì hắn cũng là nam nhân, muốn hắn nhịn quá lâu, cũng thật là làm khó hắn.

Tố Dĩ nằm nghiêng, hai mắt mở to, dần dần cảm thấy vừa đau vừa xót. Đừng nghĩ những thứ kia nữa, tự mình vui vẻ mới tốt cho đứa bé. Nàng ngóc cổ lên nhìn Lan Thảo, “Em nói chủ tử bận xong sẽ đến không? Lan Thảo, trong lòng ta trống rỗng…”

Lan Thảo cũng không biết, lòng đầy buồn phiền còn phải làm ra dáng vẻ thoải mái để an ủi nàng, “Ngài đừng nghĩ nhiều, Vạn Tuế Gia có nhớ ngài, đợi một lát nhất định đến thăm ngài ấy mà. Nô tỳ tuy không hiểu triều chính, nhưng biết chủ tử gia vạn sự đầy mình. Biết bao chuyện lớn thế kia đều dựa cả vào một mình ngài ấy, chủ tử nghĩ mà xem, nếu kéo được ngài ấy tới, có mà kéo theo bao nhiêu ánh mắt nhìn chòng chọc ấy chứ! Chủ tử đau lòng ngài ấy nhất, hai người đến với nhau cũng không dễ dàng, đừng chấp nhặt tới lời nói của những kẻ chả quan trọng kia, ngài mà để bụng cũng quá cho người ta mặt mũi rồi. Nô tỳ thấy á, trong cung này không có người có thể sánh vai cùng ngài. Ngài cứ an tâm, Vạn Tuế Gia nói không sai, a ca trong bụng mới quan trọng nhất, ngài an tâm nghỉ ngơi tự mình hưởng thụ là được.”

Nàng lại lần nữa nằm xuống, đem gối đầu kê dưới cổ mình. Ánh sáng ngoài song cửa sổ dần dần tối, mắt thấy đêm sắp xuống, nàng nhắm mắt lại thở dài, “Em cũng nghỉ ngơi đi thôi, chỗ ta không cần hầu hạ nữa, để ta yên lặng một mình.”

Lan Thảo thoáng chần chừ, vẫn là cúi người thối lui đến trị phòng.

Tố Dĩ mơ màng trừng mắt nhìn một hồi lâu, lúc tỉnh hồn lại trời đã đen kịt. Giãy giụa bò dậy, cảm thấy có chút lành lạnh, cũng không quá để ý. Ánh lửa dưới chao đèn cháy quá lớn, nàng dịch người qua, rút cây trâm khêu tim đèn, lại ngơ ngác đứng một lát, mới xoay người đi dỡ tóc.

Trong phòng quá yên lặng, hắn không có đây, cái gì cũng trống rỗng. Thực sự bận rộn như vậy sao? Nàng nhớ hắn đến thế, hắn thì sao? Cách cũng không xa, cách vài tầng cung điện ấy mà tựa như cách vạn đường lạch trời vậy. Nàng bước không qua, hắn cũng nhảy không tới. May mà có cục cưng, nàng cúi đầu vuốt ve bụng, ngày một lớn hơn rồi, có lo lắng cũng có mừng rỡ. Nàng trước kia là người được chăng hay chớ, hiện tại biến thành dáng vẻ chim sợ cành cong, thực chẳng ra gì!

Cầm lược bí chải đầu, nhớ lại bài đồng dao khi bé, ngồi ở trước gương nhỏ giọng đọc, “Thằng nhóc nhỏ ngồi trước cửa, khóc lóc gào đòi lấy vợ. Lấy vợ để làm chi? Đốt đèn thì trò chuyện, tắt đèn thì bầu bạn, sáng sớm mai chải tóc cho nhau…”

Đang hát, không biết vật gì rơi xuống, loảng xoảng một tiếng vang thật lớn, dọa nàng sợ tới mức giật mình. Người trực đêm bên ngoài vội vào xem xét, ra là một bình sứ Thanh hoa trên kệ Đa Bảo Cách rơi xuống đất, vỡ vụn chẳng còn chi.

Bình luận

Truyện đang đọc