CUNG LƯỢC

Rút tơ bóc kén mới thú vị, kêu thêm chậu than là có dự mưu này. Hắn chậm rãi cởi bỏ dây cột trên yếm nàng, nàng vặn người thành cái bánh quai chèo, “Cái này bảo nô tỳ lấy mặt đâu nhìn người đây! Ngài đặt nô tỳ trên bàn, nô tỳ có phải là một mâm đồ ăn đâu chứ…”

“Tú sắc khả xan* nha, so với đồ ăn còn ngon hơn.” Hắn với điệu bộ tính toán ăn như gió cuốn, gộp lại vầng trăng non trước ngực cúi đầu dán lên, hắn thích loại mùi thơm này, thích loại cảm giác này, hận không thể ghim cả đầu vào, vĩnh viễn không ra ngoài. Chút tiền đồ này! Hắn cũng phỉ nhổ chính mình, nhưng mà cái kiểu yêu cùng dục vọng lẫm liệt như này, xuyên vân phá sương đục tại tim hắn. Đời này sẽ không còn người có thể khiến cho hắn động lòng như vậy nữa, hắn và Tố Dĩ bước đi từng bước một đến đây, phiền toái mà Thái hoàng thái hậu tạo ra đã là lực cản lớn nhất những ngày nay rồi. Không có sự phấn đấu quên mình mà Hoàng phụ đã từng, nhưng mà hắn trong bình thản cũng có ôn tình, ngược lại càng thêm sự lâu dài sâu sắc.

* tú sắc khả xan: sắc đẹp có thể thay cơm

Hắn hôn môi nàng, “Hôm nay nên công đức viên mãn rồi.”

Nàng bị hắn xoa thành một vũng nước, không đỡ được thế tiến công dầy đặc của hắn, đành che hai mắt của mình.

Nàng biết hắn thực ủy khuất, nàng chưa bao giờ yêu cầu hắn không lật thẻ bài, nhưng trời xui đất khiến thế nào, từ cái lần nàng đề linh thì hắn đã kiên trì treo đến hôm nay. Hắn là vua của một nước nói chung, nhưng cũng là một người đàn ông nói riêng, sạch sẽ như vậy, chỉ sợ tìm không ra người thứ hai. Trường Mãn Thọ nói Vạn Tuế Gia không hứng thú chuyện phòng the, nàng đã nhìn qua thân thể của hắn, xác thực… chỗ nào chỗ nấy đều là đẹp đẽ sạch sẽ. Không giống những kẻ hoang đàng khác, trêu hoa ghẹo liễu lăn lộn một mạch, có mặc xiêm y vào đều chẳng che giấu được một thân bẩn. Vạn Tuế Gia của nàng, Đông Tề của nàng, không nhiễm một hạt bụi là thế. Nàng không biết hắn có thể vì nàng thủ vững bao lâu, ít nhất hiện tại còn chưa có người từng lưu lại dấu vết trong trong mắt hắn trong lòng hắn.

Nàng vươn tay ôm lấy hắn, đầu ngón tay chạy dọc giữa lông mày hắn. Một điểm lúm đồng tiền nơi khóe miệng hắn, khiến trái tim nàng đập mạnh.

“Ngài có hối hận không?”

Hoàng đế bật cười, “Lời này là ta hỏi nàng mới phải.” Lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng che nơi trái tim đập của nàng, cảm giác được sự khẩn trương của nàng, ôn tồn mà ái muội trấn an, “Lần này vậy mà đến thật đó, đừng sợ, ta sẽ cẩn thận chút. Bây giờ ngàn vạn lần đừng có nửa đường bỏ cuộc đó, bởi vì có hối hận cũng không kịp đâu.”

Lời này càng khiến người ta bất an, nàng hoảng sợ nhìn hắn, hắn lại cười đắc ý, tư thái tao nhã cởi xuống đai cát phục trên hông, vén lên vạt áo long bào xẻ tứ của hắn.

Nàng có vóc người dài, có vòng eo vô cùng mềm mại. Hắn lật nàng qua, nàng nằm ngửa trên ngự án, đôi chân dài trơ trọi treo lên, ngón chân hơi cuộn lại, thoáng liếc nhìn đã khiến cho người ta huyết mạch phun trào. Hắn kề tới, làn da tiếp xúc chỉ cảm thấy ấm lòng. Đem tay luồn xuống dưới mông nàng, ôm trọn bàn tay, xúc giác cỡ nào cũng không đủ. Men theo cổ hôn thẳng xuống, dừng tại đỉnh núi trằn trọc lưu luyến. Nghe từng tiếng hút khí của nàng, hàm hồ nói, “Đừng nín, phụ cận không có ai. Thích thì cứ kêu ra, để cho ta biết.”

Nha đầu quật cường này, càng nói như vậy, nàng càng cắn môi không lên tiếng. Hoàng đế xấu bụng, không thể khiến nàng quên mất mình là thất bại của hắn. Giữ lấy vòng eo xinh xắn làm cho tia lửa rừng lan tràn, một đường hướng xuống, mỗi một chỗ của nàng đều tựa như ngà voi được chạm khắc tinh tế, kia cái rốn tròn trịa cũng khiến hắn yêu thích không buông tay. Le lưỡi liếm một cái, không có dẫn đến tiếng ngâm nga động tình của nàng, ngược lại khiến nàng cười đến cong eo.

Nàng cười đến thở không được, “Chỗ đó là thịt buồn, đừng đụng…”

Hoàng đế cảm thấy thất bại, khoảnh khắc cảnh xuân kiều diễm như này nàng lại cất tiếng cười to, thật sự là phá hư phong cảnh mà. Giận dỗi ngắt một cái trên eo nàng, “Cười ngốc nữa này!”

Nàng ui da một tiếng, “Nô tỳ sai rồi.”

Lúc nàng nói sai rồi tự có hương vị ngây thơ mê người, Hoàng đế đẩy đẩy đến phía trước, “tiểu Hoàng đế” uy phong lẫm lẫm, “Nàng xem này.”

Xem cái gì? Không phải là xem cái kia sao! Tố Dĩ híp mắt, nói không nhìn, không chịu nổi hắn va chạm lung tung. Nàng thót tim tới cổ họng, lúc này là thật sự sắp lâm hạnh không chừng! Nhấc đầu lên liếc nhìn, “cửu thiên tuế” đang đối diện với bắp đùi nàng. Ác ý đụng đụng, khiến nàng run rẩy, “Làm cái gì vậy?”

Hoàng đế rất trang trọng thông báo, “Gõ cửa.”

“Gõ… cửa á?” Nàng che lại mặt, “Không có người ở nhà.”

Có hay không, đi vào trước cái đã nói sau? Hoàng đế nén đến cả người phát đau, lại không dám lỗ mãng, sợ làm đau nàng, đành phải chầm chậm ma xát từng chút một. Không thể ôm, trong lòng chỉ cảm thấy trống rỗng. Hắn kéo nàng lên, đem tiểu Hoàng đế đưa vào trong tay nàng, đây là trò thường xuyên qua lại rồi, không cần chỉ dẫn nữa. Có điều lúc này ngược lại không phải vừa tới tay là làm liền, long bào của hắn che khuất tầm mắt, chỉ có thể dựa vào cảm giác. Ngón tay của nàng như có như không nhẹ nhàng đụng chạm, tựa như thăm dò, không bỏ qua bất cứ chỗ nào. Hắn không kiềm được rên khẽ, ngậm lên môi nàng một cái, “Chơi vui không?”

Tư thế này nàng không được thoải mái lắm, cơ hồ là nửa ngồi mép bàn nửa vắt tại trên người hắn. Gối mặt lên vai hắn, chân trần đạp lên miệng ủng của hắn, bám víu đến khít khao chặt chẽ, mới phân ra tâm tư nhấn nhấn lên đỉnh chóp của “tiểu Hoàng đế”, xấu hổ nói, “Ừm, chơi vui thật.”

Hắn rộng mở rộng lồng ngực mình cùng nàng dính sát vào nhau, ở bên tai nàng cười nhạo, “Đều nói nam nhân háo sắc, nữ nhân các nàng chẳng phải cũng thế sao?”

Tố Dĩ cảm thấy đây là vật quý ở chỗ hiếm, thứ mình không có, cũng rất có hứng thú nghiên cứu một chút. Nhưng bị hắn nói vậy cũng rất xấu hổ, định thả ra, hắn bèn đè lại cổ tay nàng thều thào, “Đừng, ta thích.” (dĩ hi vi quý: quý ở chỗ hiếm)

Đương nhiên không có đạo lý sờ suông, đương nhiên là phải trao đổi ngang giá. Nâng chân nàng, theo đầu gối nhẵn bóng nghịch thế mà lên, tìm được địa phương kia nhẹ nhàng xoa nắn, nàng khiếp đảm, hắn mặt dày cười nói, “Không phải nói không có người ở nhà sao, ta tự tìm chìa khóa vậy.”

Cái chìa khóa này tìm đến phải nói là hành người, nàng rốt cuộc nức nở bật khóc, hai tay vòng qua dưới nách hắn ôm trọn tới, “Không chịu nổi…”

Hắn thở hổn hển vài hơi, thời cơ chín muồi rồi, chỉ còn một bước cuối cùng. Chuyện kia một khi hoàn thành, nàng liền in dấu lên hắn, rốt cuộc chạy không thoát. Hắn ngầm tính, ngang nhiên xông tới hôn nàng một cách thành kính. Tố Dĩ là một người rất nghiêm túc, ngay cả hôn môi cũng hết sức chuyên chú. Thời điểm ý loạn tình mê đầu óc không tỉnh táo, hắn làm những gì nàng cũng không biết. Chỉ cảm thấy đầu lưỡi của hắn lách lách lượn lượn, đầu ngón tay quanh quanh quẩn quẩn, giữa lúc mông lung bỗng một cơn đau nhức, nàng kinh hoàng mở mắt ra, mới phát hiện hắn không mời mà tới, thì ra đã phá cửa mà vào rồi.

Thôi được, kiên trì thời gian dài như vậy tới nay cũng chỉ có điểm này. Cuối cùng cũng là của hắn thôi, lấy thì lấy đi! Nhưng mà đau quá, đau đến run cả người. Nàng nén nước mắt túm xiêm y trên vai hắn, hoa văn đoàn long nhăn nhúm, khóe mắt con rồng như muốn nứt ra.

Hoàng đế dầu gì cũng không phải thằng nhóc mới lớn, lần đầu tiên của đại cô nương không tránh khỏi chịu tội. Trước kia lâm hạnh cung phi không mang theo cảm tình, không hiểu được cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc, chỉ mong bản thân thoải mái. Hiện tại không giống vậy, nàng nhíu mày một cái tim hắn liền đau nhói. Dừng lại không dám đường đột, đáng tiếc mới chỉ mở đầu thôi. Hắn vén áo bào nhìn nhìn, vậy làm sao đây? Cứ thế ngừng lại không cam lòng, tiếp tục lại sợ nàng không chịu nổi, quả là tiến thối không xong rồi.

Đợi một lát thấy nàng đã dịu lại, trong lòng thực cao hứng, dịu dàng hỏi nàng, “Khá hơn chút nào chưa?”

Nàng hé ra gương mặt dở khóc dở cười, “Xong chưa?”

Hoàng đế nghẹn họng, thật muốn làm xong việc trong nháy mắt cho rồi, hồi cung phải bảo thái y kê phương thuốc uống mới được. Hắn kéo tay nàng đến đo đạc, “Chưa, mới được có một chút này này.”

Tố Dĩ thật sự khóc nấc, còn chừa một khúc lớn, kiểu này chẳng phải muốn mạng người sao. Nàng rụt mông ra sau, “Không được, nô tỳ không có tố chất làm chuyện này.”

Nếu đã đến bước này, lại bỏ dở nửa chừng chẳng phải buồn cười sao? Hoàng đế cắn răng chế trụ hông nàng, cũng không hề thông báo, ra sức liền nhất kích. Chuẩn bị sẵn sàng đợi nàng hét thành tiếng, nàng lại thành con lộc vương nằm ngủ trong dòng suối*, ngơ ngác trợn mắt há mồm ra đó, chỉ có mồ hôi trán cuồn cuộn chảy xuống.

* trích trong bài thơ “Tại Xương Bình đích cô độc”:

孤独是泉水中睡着的鹿王

Cô độc là con lộc vương nằm ngủ giữa dòng suối. (MTY tạm dịch)

Hoàng đế thực sự bị dọa, “Ta không phải cố ý…”

Nàng ngơ ngác nhìn hắn, bật ra một tràng nức nở, “Ngài cố tình!”

Hoàng đế luống cuống tay chân, nàng dường như đặc biệt đau, người khác lần đầu lật thẻ bài nhiều nhất chỉ hừ hai tiếng, không ai giống như nàng. Làm sao bây giờ? Đánh trống thu binh sao? Mình có muốn, tiểu Hoàng đế cũng không muốn a! Hắn không tách khỏi nàng, cảm thấy lúc này nên nhẫn tâm một chút. Nữ nhân đều có lần đầu tiên, chịu đựng qua lần này, về sau thì tốt rồi.

Dù sao hắn rất vui, Tố Dĩ đã là người của hắn. Mục tiêu trước mắt của hắn chính là nỗ lực, gieo đứa bé trong bụng nàng. Chờ tan triều rồi, vợ con giường ấm sống hơn vài chục năm, cái gì cũng đã đủ. Cho nên hiện tại làm chuyện này là đại sự, không thể ngừng, nhất định phải kiên trì tới cùng. Hắn ôm nàng, định mang nàng về noãn các. Người vừa lấy ra, đã nhìn thấy trên khăn trải bàn màu vàng sáng nhuộm một vũng máu lớn, đầm đìa từ từ lan tràn trên tấm vải, nhìn có chút hãi người.

Tiểu Hoàng đế còn chôn trong thân thể nàng, Tố Dĩ cảm giác mình như quả sơn tra bị xuyên thành kẹo hồ lô, vào đầu này ra đầu kia. Đẩy ruột, đẩy bụng, đẩy cả lục phủ ngũ tạng, nàng gào thét có chút thê thảm, “Không được rồi, chết mất thôi.”

Hoàng đế mang nàng bước nhanh vào noãn các, là hắn thất sách, nàng lần đầu tiên còn không chịu nổi xóc nảy, muốn đổi địa phương đợi nàng thích ứng mới được. Về vấn đề có ra hay không, hắn vẫn không có ý định đầu hàng. Bây giờ mà ra, vào lần nữa sẽ còn đau hơn. Giống như đi giày vậy, giày mới khó tránh khỏi sẽ chật chân, lúc này không thể sợ, phải cố sức mà mang vào. Nông cho giày rộng ra chút, lần sau mang vào sẽ vừa chân rồi. So sánh có hơi thô thiển, lời bất đồng mà đồng ý nghĩa, tóm lại chính là có chuyện như vậy.

Đặt nàng lên giường, nàng vẻ mặt ủy khuất. Hắn vội lau mồ hôi cho nàng, “Khó cho nàng rồi, nhưng ta không có cách nào ngừng được.”

Nàng ủ rũ dưới thân hắn, nức nở nói, “Không sao, nô tỳ đánh liều một phen.”

Chưa từng nghe ai trải qua đêm đầu tiên như vậy, Hoàng đế bội phục định lực của mình, lăn lộn như này, mà long mã tinh thần vẫn không giảm. Thấy nàng nước mắt nước mũi, thế mà vẫn hào hứng phấn chấn. Động một chút, lui ra một chút lại vọt mạnh vào, cảm giác tiêu hồn thực cốt kia làm người ta điên cuồng. Chung quy vẫn không dám dùng quá sức, luôn giữ lại ba phần lực đạo, một mặt còn quan sát phản ứng của nàng. Dần dần phát hiện nét mặt nàng có biến hóa, không giống khó mà nhẫn nại lúc trước. Chưa nói tới hưởng thụ, hẳn là đã lĩnh hội được chút điểm tuyệt diệu đi nhỉ! Gánh nặng trên vai hoàng đế đặt xuống, cũng dám tận tình thỏa thích một lần. Lần này hiệu quả có thể còn không tốt bằng lần trước, nhưng hắn vững tin, chỉ cần có lòng kiên trì, nhất định có thể khiến nàng thích loại hoạt động có ý nghĩa này.

Nhất thời mây tan mưa ngừng, hai người ôm nhau nằm cùng một chỗ. Tố Dĩ nhiều năm đã thành thói quen, cứ muốn đứng dậy quay về trị phòng. Nhiều lần ngồi dậy bị Hoàng đế cưỡng chế áp đảo, hắn nói, “Tối hôm nay đã được ghi chép lại rồi, không cần tị hiềm gì nữa. Trên người nàng sao rồi? Còn đau không?”

Dứt lời hắn duỗi tay muốn kiểm tra, nàng sợ tới mức rụt lại, “Tạ chủ tử quan tâm, nô tỳ chịu đựng được.”

Hoàng đế nói, “Phải dùng chút thuốc xoa lên chỗ đau, thái y viện có thuốc tốt chuyên trị cái này, lát nữa lại bảo họ đưa tới. Nếu nàng còn khó chịu, ngày mai đừng về nhà, ta phái người đưa nàng hồi cung trước.”

Tố Dĩ lúc này tâm tình lại không giống trước kia, rất có chút cảm giác như nàng dâu về nhà mẹ đẻ. Huống hồ ông nội đã hồi kinh, nên nhất định phải trở về. Nàng cười cười, “Chủ tử đừng lo, nô tỳ lỳ đòn lắm, không có yếu đuối như vậy đâu. Ngày mai Thái Thượng Hoàng muốn lên đường, ngài còn có một hồi phải bận rộn mà! Trước chú ý chăm sóc bản thân, nô tỳ về nhà không phải chuyện trọng đại gì, nô tỳ tự biết lo liệu.”

Hoàng đế lắc đầu, “Không phải chuyện lớn nhưng cũng không tính là nhỏ, lần trước giận dỗi, đến cửa nhà cũng chưa tiến vào. Lúc này thì khác, nếu nàng đã theo ta, ta cũng phải tới cửa bái kiến cha mẹ vợ chứ.”

Hắn có phần tâm này thực khiến nàng cao hứng, nhưng nàng chung quy là một thành viên của hậu cung hắn, hiện thời rốt cuộc không có gì là không thể được nữa. Cha mẹ của nàng, tính ra cũng xem như là cha mẹ vợ hắn ấy chứ!

Bình luận

Truyện đang đọc