Gặp tổng đốc các tỉnh là lệ thường trong ngày tết, quần thần báo cáo công trình trị thủy, thuỷ lợi, doanh điền, kho trữ, Hoàng đế hoặc ca ngợi hoặc phê bình hoặc trợ cấp, đều có một phen quy tắc. Gặp ngoại thần xong, không sai biệt lắm cũng đến lúc gia yến. Đại yến bày tại chính điện Càn Thanh Cung, hậu cung nữ quyến đều phải tham gia. Hoàng đế không ngồi cùng bàn với người khác, hai bên ngự tọa gần nhất chỉ có Thái hoàng thái hậu và Hoàng hậu. Còn lại như quý phi, phi, tần, quý nhân, thường tại, đáp ứng, bàn bồi yến của bọn họ bày tại hai bên đông tây, hai người ngồi cùng một bàn, cũng là lệ thường.
Hoàng đế từ ngự đạo đi đến, từ xa đã nhìn thấy trước điện đèn lồng treo cao. Hậu cung hoàn mập yến gầy người người đều xiêm y rực rỡ, đồng thanh hướng hắn thỉnh an chúc năm mới. Trên mặt hắn chứa chút ý cười, dẫn đầu mọi người vào điện lại dập đầu chúc tết Thái hoàng thái hậu. Khi Thái hoàng thái hậu cho bình thân, một hàng cung nhân đã bưng đĩa sơn mài đỏ thẫm đi vào.
“Chia ra đi!” Thái hoàng thái hậu giơ tay lên một cái, cười tủm tỉm nói, “Các ngươi mặc dù đều lớn, nhưng ở trong mắt ta vẫn là đứa nhỏ. Trước tết ta đã sai người chi bạc, phát chút lì xì cho các ngươi, cầu may mắn. Năm sau vui vui vẻ vẻ, tâm tưởng sự thành.”
Mọi người được tiền lì xì đều tạ ân, Hiền Phi am hiểu giao tế nhất trong tứ phi cười nói, “Lão Phật Gia thương chúng con, chúng con cũng xin tỏ lòng hiếu thuận với Lão Phật Gia. Hôm nay ngày lành, một lát chúng nô tỳ còn muốn xin Lão Phật Gia được uống rượu đồ tô đây!”
Thái hoàng thái hậu gật đầu không ngừng, “Tốt tốt, hiếm thấy khi nào tề tụ đông đủ như vậy, mọi người cười nói vui vẻ là ta rất mừng. Uống rượu lại là thứ yếu, các cháu càng mạnh khỏe, sang năm sinh cho Hoàng đế thêm vài a ca mới là điều chí lý.”
Đám hậu phi trong miệng thưa dạ đáp lời, ai nấy đều có đủ loại tư vị chạy lên não. Hoàng đế lật thẻ bài vốn đã ít, săn bắn mùa thu trở về đã một tháng, ngoại trừ “lực lượng mới xuất hiện” là Tịnh tần của Duyên Hi Cung ra, những cung phi còn lại quả thực đã thành đồ trang trí. Con trai ai mà không muốn, nhưng cũng phải nam nữ chung sức hợp tác mới được. Một người đánh trống mà sinh được em bé, vậy đông tây lục cung ngày mai có mà nổ banh rồi!
Thái hoàng thái hậu ngồi ngay ngắn ở đầu bàn phía tây, trên đùi đặt lò sưởi tay hoa điểu tráng men. Lúc bà nói chuyện hai mắt không hề nhàn rỗi, vẻ mặt của mọi người bên dưới đều thu vào mắt. Hơi áp tay xuống, “Đừng câu nệ, tất cả ngồi xuống đi! Thiên gia chúng ta trăm dạng tề toàn (hoàn mỹ ở mọi mặt), có một điểm không tốt là vợ chồng không cùng bàn, con cháu khó mà cùng chúc.” Quay mặt về phía nhóm tần phi nuôi hoàng tử dặn dò, “Các a ca đều nuôi ở trong cung các ngươi, ấm lạnh luân phiên các ngươi tận tâm hơn một chút. Nhất là Tứ A Ca, thằng bé còn nhỏ, nhất định phải chăm nom chu đáo.”
Du Phi của Cảnh Nhân Cung vội đi ra thi lễ, “Xin Lão Phật Gia yên tâm, nô tỳ tự mình sinh dưỡng qua, tuy chỉ là công chúa, dù sao lo liệu chăm sóc trong lòng cũng nắm chắc. Đợi thời tiết ấm hơn, nô tỳ sẽ ôm Tứ A Ca đến Thọ Khang Cung thỉnh an Hoàng tổ mẫu. Tứ A Ca là một bảo bối ngoan, thích cười, nói vài câu với thằng bé là nó đã cười lên khanh khách ấy. Nhìn ra tương lai tính tình tốt, lớn lên nhất định sẽ là một chính nhân quân tử.”
Thái hoàng thái hậu nghe vậy rất hài lòng, gật đầu nói, “Vậy thì tốt, quý phi nghe thấy chưa? Người ta thay cháu nuôi con rất tốt đấy, cũng đừng lo lắng nữa.”
Mật quý phi đứng lên cung kính nói, “Vâng, Tứ A Ca nuôi ở chỗ Du muội muội, nô tỳ là ngàn vạn lần yên tâm.”
Hoàng hậu không có con, nghe họ bàn con bàn cái, trong lòng chẳng mấy dễ chịu. Năm ngoái tưởng được nuôi con người khác rồi, ai ngờ đợi được tin tức Mật quý phi mang thai. Đối thủ lâu năm nha, con cái ngược lại không lo, mẹ ruột lại khó xua đi. Nếu mà có một tí ti không chu toàn thôi, còn không phải đến trước mặt Hoàng đế khóc lóc nỉ non cáo ngự trạng sao! Cho nên ý định “mượn gà đẻ trứng” của nàng đành tạm gác lại.
Gần sang năm mới, nói chuyện phiếm có cả đống thời điểm, hà tất chọn bây giờ. Hoàng đế đối với chủ đề câu chuyện của Thái hoàng thái hậu không có hứng thú, quay đầu nhìn Hoàng hậu bên đầu bàn phía đông. Hoàng hậu mang điền tử đầy ngọc bích, hàng mày tinh tế giãn ra một cách “sóng yên biển lặng”, song khóe miệng lại lẳng lặng rũ xuống. Hoàng đế biết nàng không vui, nghiêng người về phía nàng, “Sao vậy? Thân thể không khỏe ư?”
Nàng nghe tiếng, cười cười với hắn, “Tạ chủ tử quan tâm, thiếp rất khỏe.”
Bên ngoài tiếng roi da bằng ruột dê vang lên bành bạch, giờ lành đã đến, chân chính là lúc khai tiệc. Trống nhạc sênh tiêu mà Thái Bình Thự* đã chuẩn bị trước, tấu lên sôi nổi, Đế Hậu rời chỗ, Hoàng hậu cầm hũ, Hoàng đế nâng chén cửu long cung kính hướng lên trên kính hiến, cười nói, “Tôn nhi tết nhất bận rộn, trong lòng vẫn luôn có một niệm tưởng phải bầu bạn Hoàng tổ mẫu nhiều hơn, đáng tiếc lúc nào cũng không được nhàn rỗi. Nhân dịp hôm nay đêm 30, Tôn nhi chúc Hoàng tổ mẫu vạn sự đại cát, nhiều phúc nhiều thọ. Rượu này không mạnh, là hiếu kính của Tôn nhi, xin Hoàng tổ mẫu uống cạn chén này.”
* Thái Bình Thự: Cơ quan quản lý hoạt động diễn xuất văn nghệ hí kịch của cung đình.
Thái hoàng thái hậu nhận lấy uống một hơi cạn sạch, rượu mặc dù không mạnh, nói sao cũng có ba phần tác dụng chậm. Thái hoàng thái hậu mút mút môi nói, “Là rượu hoa quế sao, rất dễ uống. Tháng tám nghe nói Hoàng hậu ở trong ngự hoa viên ngắt hoa quế, có lẽ là để cất rượu này? Làm khó cho tấm lòng hiếu thảo của con rồi, cháu ngoan, mau ngồi xuống, phía sau kêu hạ nhân hầu hạ là được.”
Hoàng đế Hoàng hậu đều quay về chỗ mình, mỗi bàn trước đó đã được bày sẵn đồ ăn lạnh, vừa khai tiệc, thái giám hầu thiện từ hai bên đã dâng đồ ăn nóng lên. Cung yến phô trương lớn, số lượng cũng phải có quy chế, món nóng hai mươi loại, món canh 4 loại, rau 4 loại, điểm tâm, trái cây chừng hai mươi chín loại. Kỳ lạ nhất phải kể tới mâm trái cây Đài Loan tiến cống, bên ngoài trời đông giá rét, trong điện đốt than ăn dưa hấu, ung dung thoải mái như vậy cũng là thư thái thật sự.
Hoàng đế ăn yến hội, đặc biệt là lúc đối mặt với chúng giai lệ hậu cung lại có phần “tâm không ở nơi này”. Châu ngọc trước mắt căn bản không thể khiến hắn chú ý, nhìn chúng cung phi làm duyên làm dáng kia, còn không bằng Hoàng hậu lại thuận mắt hơn. Vợ chồng bọn họ chưa nói tới ân ái, hòa kính là tuyệt đối. Hoàng đế hơi rướn người, nắm lấy quai hũ dò tay qua rót rượu cho nàng, Hoàng hậu tạ ơn, hai người yên lặng đối ẩm, khiến nhóm phi tần bên cạnh thoáng nổi ý ghen. Ngẫm lại tức tối quả không có lý do, liếc nhìn nhau, che miệng cười khô khốc.
Thái hoàng thái hậu hai mắt nhìn ca múa bên dưới, trong lòng lại đang suy tính chuyện khác. Hoàng đế chẳng phải là cùng Hoàng hậu phu thê tình thâm ấy ư, bất luận xảy ra chuyện gì, cũng phải để ý đến mặt mũi Hoàng hậu. Đưa Tố Dĩ đến Phổ Ninh Tự là hại đến trái tim hắn, vậy nếu cất nhắc cô ta, cho cô ta lên làm phúc tấn của Công gia, thiên đại ban ân như vậy cũng không tính là bạc đãi cô ta đúng không! Hắn đường đường là Hoàng đế Đại Anh, hắn sẽ không biết xấu hổ cùng quần thần, đi giành phụ nữ với em vợ chứ? Truyền ra ngoài không khiến người ta chê cười mới là lạ! Bất kể thế nào bà cũng mặc kệ, tống bản mặt kia ra thật xa bà mới an tâm. Khó khăn lắm mới đi một ả Cẩm Thư, không thể lưu lại thêm một cái tai họa này đến chọc vào buồng tim bà ta.
Nhân lúc này đông người, ban ý chỉ xuống, nhiều lỗ tai nghe như vậy, cho dù hắn là Hoàng đế, chỉ cần trong mắt hắn còn có hiếu đạo luân thường, thì không thể ngang nhiên bác bỏ lời của bà. Cẩm Thư khi ấy thế mà thiếu chút nữa đã phối hôn cho thái giám, hiện tại nể tình nhà họ Tố là nô bộc ở Nam Uyển, cấp cho cô ta một con đường thênh thang, có đi đến cùng trời cuối đất đều được tất.
“Lần trước ta có nghe Hoàng hậu nói về hôn sự của Ân Hựu, hiện tại thế nào rồi?” Lão Phật Gia đặt chén rượu xuống nói, “Dầu gì cũng là thân thích một nhà, a mã cháu đi sớm, làm tỷ tỷ không tiện giúp, ngạch niết cháu cũng quá vất vả rồi.”
Hoàng hậu trong lòng lộp bộp, xem tình hình này không được tốt cho lắm, đầu năm cũng chớ tự tìm phiền phức, vội đáp, “Ân Hựu đối với chuyện lấy vợ trước giờ không để tâm, huống hồ a mã cháu mới đi, đệ ấy còn phải để tang ba năm, lúc này cũng không vội làm mai.”
“Vậy không được đâu, tuổi không còn nhỏ nữa nhỉ? Thừa dịp tết nhất vui vẻ, ta thấy chỉ một cửa hôn sự thì tốt hơn. Đàn ông đã định thân rồi, thì tâm cũng sẽ định thôi. Đại hôn không vội làm, chừng hai năm nữa cũng như nhau cả.” Thái hoàng thái hậu cười hỏi Hoàng đế, “Anh em vợ các cháu đi lại cũng gần, có từng thay hắn lưu ý chưa? Một cậu em vợ tốt đẹp, ngàn vạn lần đừng làm trễ nãi tuổi tác.” Cũng không chờ Hoàng đế mở miệng, bà lại nói, “Chỉ hôn vẫn nên lưỡng tình tương duyệt mới tốt, bà nhớ Hoàng hậu từng nói trong lòng Ân Hựu đã có người thương, người nọ vừa khéo ngay tại trước mặt. Nếu đã như vậy, nên tác hợp, thành tựu một đoạn nhân duyên cho chúng đi!” Quay mặt sang hỏi ma ma sau lưng, “Người đã tới chưa?”
Hoàng đế trong lòng biết không ổn, còn chưa kịp câu giờ, trên cửa điện Tố Dĩ đã vào đến. Hắn cả kinh thất sắc, đứng lên nói, “Hoàng tổ mẫu là có ý gì?”
Thái hoàng thái hậu không nhìn hắn, chỉ nói, “Ngồi xuống, đại yến chưa xong, Hoàng đế như vậy thật khó coi. Trước mặt tam cung lục viện, cũng cho ta nói một câu. Một đứa cung nữ thôi, ta thân là Thái hoàng thái hậu, chuyện này vẫn còn làm chủ được.” Nhìn người quỳ bên dưới mỉm cười một cái, “Tố Dĩ, hôm nay là đêm 30, cũng là ngày hỉ của ngươi. Ta hỏi rồi, ngươi đã ở trong cung bảy năm, bảy năm nay tận tâm tận tụy làm việc, từ trên xuống dưới không có ai là không khen ngươi đấy.”
Tố Dĩ thấp thỏm dập đầu, “Nô tỳ là làm theo phận sự, không dám ở trước mặt Lão Phật Gia tranh công ạ.”
“Mặc kệ ngươi có tranh công hay không, trong lòng ta rõ như gương.” Thái hoàng thái hậu cười quét mắt nhìn Hoàng hậu một cái, “Mà ngay cả chủ tử nương nương các ngươi cũng khen ngươi tốt, nói ngươi thông minh thạo việc, ta thấy không nhầm vào đâu được. Bây giờ chúng ta còn đang tán gẫu hôn sự của tiểu Công gia đây, ta hỏi ngươi một chút, đem ngươi chỉ cho huynh đệ của chủ tử nương nương, ngươi thấy có được không?”
Tố Dĩ như bị người túm đầu đâm vào chuông, chấn động đến não vang ông ông. Quả nhiên là chạy không khỏi một kiếp này, hoảng hốt cả một ngày, thì ra là ứng tại chuyện này. Chỉ hôn cho nàng là giả, ý đồ đuổi nàng khỏi cung mới là thật. Bà già này thật lợi hại, một kế không thành lại sinh thêm một kế, nàng muốn yên ổn ở trong cung này là không thể được rồi.
Trả lời thế nào? Ngoài sáng hỏi ý nàng, kì thực đã quyết định rồi, chẳng qua thông báo nàng một tiếng mà thôi. Tay nàng siết chặt lông nhung trên mặt thảm, sống lưng lạnh ngắt từng cơn. Gả cho tiểu Công gia, nàng đến cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ. Kỳ thật gả cho ai cũng không quan trọng, nàng chỉ là luyến tiếc Vạn Tuế Gia. Nhẫn nhịn, nuốt xuống nghẹn ngào trong cổ họng, không dám ngẩng đầu nhìn, sợ nhìn sẽ khiến hắn khó xử. Nàng biết Hoàng đế cũng không phải loại “tùy tâm sở dục” như trong tưởng tượng, Thái hoàng thái hậu đích thân hạ chỉ, hắn chỉ cần có nửa câu cãi lời là sẽ bị mang cái danh ngỗ nghịch. Ngỗ nghịch đó nha, đối với một Hoàng đế mà nói là một tiếng xấu tuyệt đối không thể dính lên, thậm chí so với ngu ngốc còn trí mạng hơn. Thái hoàng thái hậu đúng là một lão yêu quái, bà ta bức nàng không sao, Vạn Tuế Gia tốt xấu gì cũng là cháu nội ruột của bà ta, Chương quý phi (mẹ Đông Tự) đã mất còn là cháu gái bên nhà mẹ đẻ bà ta đấy! Hai tầng quan hệ không ngăn cản được sự độc đoán chuyên quyền của bà ta, Tố Dĩ cảm thấy bà ta căn bản là lấy việc chèn ép Hoàng đế làm thú vui. Bà ta sống xa hoa, người khác khó chịu bà ta liền cao hứng, lòng dạ kia thật quá hư thối rồi!
Oán trời trách đất vô dụng, trong lòng nàng có hắn sẽ vì hắn suy nghĩ. Dù sao chỉ cần Thái hoàng thái hậu còn sống, bọn họ sẽ không có kết quả tốt. Hơn nữa nàng luôn ôm quyết tâm muốn xuất cung, tiền đồ của nàng và hắn càng thêm mong manh. Cho nên lúc Hoàng đế cao giọng kháng cự “Trẫm không đồng ý”, nàng dập đầu lên tấm thảm một cái, run giọng nói, “Nô tỳ tạ Lão Phật Gia ân điển.”
Hoàng đế nhìn tấm lưng hẹp hẹp quỳ mọp kia, cảm thấy không thể tin được. Nàng thế mà đồng ý? Đồng ý gả cho cái tên công tử bột tiểu Công gia kia? Chuyện này là sao? Vậy hắn làm sao bây giờ? Tâm huyết của mấy tháng nay toàn bộ uổng phí, nàng không có chút nào lưu luyến. Những điều giữa họ chỉ là sự khuất phục đầy nô tính của nàng, một khi có thể thoát khỏi, là chẳng chút do dự rũ bỏ sao?
Thái hoàng thái hậu đối với kết quả này khá là hài lòng, trước đó bà cũng đã nghĩ kỹ rồi, nếu Tố Dĩ dám xúi giục Hoàng đế phản kháng, vậy thì tử kỳ của cô ta đã đến. Đến lúc đó đừng nói là Hoàng đế, mà ngay cả ông trời cũng không cứu được cô ta. Cũng may cô ta thông minh, tránh cho bà cháu bọn họ một cuộc chiến tranh. Hoàng đế có tôn quý cách mấy đi nữa, dầu gì bà ta cũng là Lão Tổ Tông trong Tử Cấm thành này. Bà ta không thể phế hắn, nhưng có thể mang tổ huấn ra trách cứ hắn. Nếu không phục nữa, thì vời hắn đến điện Phụng Tiên đối diện với bài vị tổ tông mà tỉnh thần lại!
Về phần quy cách của lần chỉ hôn này, bà tự nhiên có tính toán riêng. Để nha đầu kia sảng sảng khoái khoái làm đích phúc tấn là không thể được, bà dựa vào ghế bành nói, “A mã ngươi là quan tứ phẩm, khuê nữ gả cho chính nhị phẩm là trèo cao, ta thấy liền phong làm trắc phúc tấn đi! Như vậy địa vị thân gia mới có thể bước lên được, cũng không đến nỗi ủy khuất Ân Hựu, Hoàng hậu cháu thấy sao?”
Côn Hoàng hậu như ở trong mộng mới tỉnh a một tiếng, quét mắt liếc Hoàng đế một cái, hắn nhìn chằm chằm cái chén trước mặt, mặt không lộ cảm xúc, nhưng ánh mắt hung tợn. Hoàng hậu nhìn mà kinh hãi, bắt đầu theo đó mà hận Thái hoàng thái hậu. Bà ta đây là chỉ hôn cái gì chứ? Biết rõ Hoàng đế không bỏ được Tố Dĩ, còn ra sức đẩy người về phía Ân Hựu. Là một đích phúc tấn chính phòng thì cũng thôi đi, cố tình chỉ là trắc phúc tấn, đây không phải là đánh vào mặt Hoàng đế sao! Ân Hựu là đồ ngốc, Hoàng đế nếu ghi hận nuôi lòng trả thù, đệ ấy có chín cái mạng cũng không đủ cho hắn đùa giỡn.
Hoàng hậu nói lấp lửng, “Ân Hựu so với Tố Dĩ còn nhỏ hơn một tuổi ấy! Cô nương không nên trì hoãn, đợi đến lúc xuất giá đều đã hai mươi ba rồi, cũng không nên…”
Thái hoàng thái hậu lạnh lùng liếc nàng, “Hai mươi ba thì sao? Lúc Hòa Thạc An Ninh công chúa gả cho phò mã đã hai mươi lăm, không phải vẫn phu thê hòa thuận đấy sao! Không cần thảo luận nữa, chuyện này ta đã quyết định rồi.”
Giống như ván đã đóng thuyền, nỗi khổ của Tố Dĩ không sao nói thành lời. Nói cho oai là chỉ hôn, nháo tới nháo lui còn không phải là vợ bé sao! Nàng tình nguyện lấy một anh nông dân cũng không muốn cùng người khác chung chồng, Thái hoàng thái hậu biết làm sao có thể khiến nàng sống không tốt. Đuổi nàng đi chưa đủ nhân tiện còn làm nhục nàng, mụ bà này nếu không tự khoe là người lương thiện, lúc này có khi nhai sống cả nàng không biết chừng!
Lòng nàng như nung như nấu, trên lưng mồ hôi lạnh đầm đìa. Hiện tại chỉ mong Hoàng đế im lặng, chớ có gây ra chuyện từ chối không đáng có. Thái hoàng thái hậu đến có chuẩn bị, hiển nhiên cũng đã nghĩ sẵn đối sách vẹn toàn… tiếc thay cho mối tình ngày một đâm chồi của nàng, nàng cũng muốn trước sau vẹn toàn, nhưng không có cơ hội nữa rồi.
“Hoàng tổ mẫu, trẫm muốn giữ lại một người, khó như vậy ư?” giọng Hoàng đế bị tiếng nhạc lấn át, chỉ có người trên bảo đài nghe thấy được. Hắn thật sự hận không thể khóc ra máu, tổ mẫu của hắn lấy việc chia rẽ người hữu tình làm thú vui, không thể trách cứ không thể giáng tội, xử trí thế nào? Ngày trước khi Hoàng phụ còn nắm quyền, bà đã bá đạo, bây giờ hậu cung bà là lớn nhất, không có người áp chế được bà, ngày càng trở nên không chút kiêng kỵ.
Thái hoàng thái hậu vuốt ve niệm châu bằng đá bích tỳ (đá nhiệt điện) trên cổ tay, nói, “Ta là vì muốn tốt cho ngươi.”
“Ngài là vì mình thì có?” Hoàng đế đột nhiên nói, “Ngài muốn học Võ Tắc Thiên? Muốn học Lữ Thái hậu ư? Giang sơn của trẫm hiện thời ngài định đoạt, có phải không?”
Thái hoàng thái hậu giật mình kinh hãi, quay mắt lại nhìn Hoàng đế, vẻ âm ngoan trên mặt hắn khiến bà sợ hãi. Bà ta vội khoe khoang thân phận đồng thời sinh ra phẫn nộ, “Ngươi bị điên sao? Chỉ vì một đứa cung nữ, mà chống đối tổ mẫu ruột của ngươi? Khổng Mạnh ngươi học đi đâu cả rồi? Được rồi, ý chỉ của ta đã phát ra, ngươi có thể lấy thánh dụ của ngươi đến bác bỏ ta. Cũng để người trong thiên hạ nhìn xem, Hoàng đế của họ là kẻ ‘Bách thiện hiếu vi tiên’* thế nào.”
* bách thiện hiếu vi tiên: trong trăm cái thiện, chữ Hiếu đi đầu.
Hoàng đế mím môi, sắc mặt tái xanh. Lửa giận trong lòng tuôn lên cuồn cuộn, hận không thể hất bàn, hận không thể quậy cho rối tinh rối mù. Nhưng từ nhỏ hắn đã có quy củ lễ giáo ước thúc, có càn rỡ đến mấy, dây cung trong đầu kia vẫn còn tại. Không hề tranh cãi ầm ỹ, hắn chỉ cười lạnh, “Hoàng tổ mẫu ngày trước rốt cuộc đã làm những gì với Hợp Đức Đế Cơ? Đến nỗi hiện tại nhìn gương mặt tương tự bà ấy cũng sợ thành như vậy? Ăn chay niệm Phật cũng không thể khiến lương tâm ngài được an ổn, trẫm thật đúng là tò mò. Có một chuyện trẫm đã cân nhắc rất lâu, Hợp Đức Đế Cơ nói thế nào cũng là đại phúc tấn chính thất của Cao hoàng đế, ngại vì ‘ti bất động tôn’ (hèn không được động vào tôn quý), địa cung là không có cách nào vào, nhưng trẫm dự tính xây một bảo đỉnh ngay cạnh Hoàng lăng để bà ấy được tòng táng (chôn cất theo). Ngày mai trẫm sẽ đến Sướng Xuân Viên, hỏi ý tứ Hoàng thái hậu trước đã. Chỉ cần Hoàng thái hậu đồng ý, Hoàng phụ dĩ nhiên sẽ gật đầu. Trẫm không kịp gặp Hoàng quý phi, cách vài chục năm lại làm lễ tang trọng thể sau khi mất cho bà, đây là trẫm làm đạo hiếu của tôn tử. Hoàng tổ mẫu chẳng phải nói bách thiện hiếu vi tiên sao, trẫm làm như vậy có trái lẽ hay không?” (địa cung: hoàng lăng)
Thái hoàng thái hậu không ngờ hắn sẽ vắt óc tìm mưu để đối phó với mình, quả nhiên là đứa cháu có thù tất báo. Đi nói với Mộ Dung Cẩm Thư, cho cô của ả ta nhập Hoàng lăng nhất định ả cầu còn không được. Bây giờ thì hay rồi, ngược lại làm cho bọn họ kết thành đồng minh đến cô lập bà, đúng là một đứa cháu ngoan!
Huyên náo đến vậy là không xong rồi, xảy ra chuyện lớn mất. Bên cạnh, Hoàng hậu nghe mà khiếp vía, bọn họ một thù trả một thù, đến cuối cùng thua thiệt là ai? Còn không phải Tố Dĩ và Ân Hựu sao! Nàng khẩn trương đến xoắn ngón tay, vội nói, “Nếu Lão Phật Gia đã chỉ hôn, vậy Tố Dĩ chính là người của nhà họ Côn rồi. Chỗ thần thiếp đang cần một người tri kỷ.” Nàng ngầm giật nhẹ góc gáo của Hoàng đế, “Lát nữa để Tố Dĩ theo thiếp về Trường Xuân Cung đi! Thiếp cũng tiện ở chung với cô ta, dạy cô ấy chút quy củ.”
Hoàng hậu là có lòng tốt, nàng mang Tố Dĩ đi cũng là danh chính ngôn thuận. Thái hoàng thái hậu đã phát chỉ, cũng không thể làm khó dễ đánh vào mặt nàng.
Nhưng Thái hoàng thái hậu lại không nghĩ như vậy, bà không thể khoan nhượng dù chỉ một ngày, “Quy củ thì cha mẹ trong nhà cô ta sẽ dạy cô ta, rạng sáng ngày mai liền xuất cung chuẩn bị gả đi!”
Trên đời này nào có người chuẩn bị gả mà chuẩn bị đến ba năm! Hoàng đế mắt thấy Tố Dĩ toan muốn dập đầu lĩnh chỉ, giành trước một bước nói, “Nàng ấy vẫn hầu hạ trong Dưỡng Tâm điện như cũ, chiếu theo lệ cũ, trước đại hôn ba tháng mới được ra ngoài, thiếu một ngày cũng không được.”
Thái hoàng thái hậu hừ một tiếng, “Em dâu hầu hạ anh rể ba năm, lời này truyền ra ngoài sẽ bị người ta cười cho rụng răng đấy.”
Hoàng đế chẳng định đếm xỉa tới Thái hoàng thái hậu, hắn chỉ nhìn thấy Tố Dĩ hoảng sợ ngẩng đầu lên, sóng mắt ném về phía hắn, mơ hồ mang theo nước mắt. Mũi hắn chua xót, đường tình tuy gian nan, chỉ cần nàng nguyện ý, hết thảy liền còn có cứu vãn, không phải sao?