CUNG LƯỢC

Nàng rút tay về, không thành, trái tim căng thẳng đến có hơi đau. Nhìn sắc mặt hoàng đế, hắn vẫn điệu bộ nhàn nhạt, buông thõng mắt, lông mi dài, che phủ tất cả tâm tư và dục vọng.

Trên áo khoác lưu lại mùi trầm thủy, từng chút một thấm vào lòng người, không bứt ra được, vây khốn tất cả suy nghĩ của nàng. Nàng đành phải nhẹ giọng ấp úng, “Xin chủ tử buông nô tỳ ra.”

Hắn không hề để ý, đứng đối diện nàng. Gió đêm thổi bay một góc áo choàng, phần phật trên mu bàn chân hắn, có loại cảm giác trống rỗng không nói thành lời. Hắn khép lại năm ngón tay, hiện tại điều hắn có thể làm được, chỉ có nắm chặt nàng mà thôi. Trước kia hắn không tài nào hiểu được cách làm của Hoàng phụ, chèn ép Thái tử cũng vậy, vứt bỏ ngôi vị hoàng đế cũng thế, ở trong mắt hắn xem như là hành động bất chấp lý lẽ thậm chí điên cuồng. Chẳng qua vì một người đàn bà thôi, nào đáng như vậy! Hoặc giả hắn trước kia chưa từng chân chính xem trọng nữ nhân, nam nhân bên ngoài bôn ba, nữ nhân trông nhà chăm con, hắn cần mẫn vì nước nhà vì thiên hạ, vì lê dân bách tính, từ trước đến nay chưa từng buông thả trên người đám hậu phi trong cung. Nhưng hiện tại dường như mơ hồ có chút vỡ lẽ, hắn không hiểu được, là vì chưa gặp đúng người.

Tuổi hai mươi tám quả thật là kiếp nạn của nam nhân nhà họ Vũ Văn, Cao tổ hoàng đế và Thái thượng hoàng đều luân hãm ở cái tuổi này, bây giờ đến phiên hắn. Nửa đời người tẻ nhạt vô vị, đột nhiên một đêm hoa nở rực rỡ, rốt cuộc là tốt hay là không đây?

Tiếc thay hắn không có cái loại sát phạt quyết đoán như của Thái thượng hoàng, vị thiên tử trên lưng ngựa kia, đối với kẻ địch không chút lưu tình, đối với người con gái mình yêu cũng như thế. Thật ra tình yêu vốn có thể miễn cưỡng, nhưng hắn không thể. Hoàng phụ yêu người nào sẽ nhốt chặt người đó lại, hắn thì khác, tình yêu của hắn không muốn dính dáng đến miễn cưỡng bắt buộc. Hắn là hoàng đế, phải giữ vững đại nghiệp, ngoài nữ nhi tình trường ra, hắn còn có rất nhiều trách nhiệm khác. Huống hồ giữ nàng lại, đối với nàng chưa chắc là chuyện tốt.

Ngón tay cái vuốt ve trên mu bàn tay nàng, xúc cảm ấm áp, khiến lòng người hóa ngọt. Hắn cảm thấy khó mà mở miệng, nhíu mày do dự một lúc mới nói, “Tố Dĩ, ngươi đối với trẫm… liệu có suy nghĩ gì khác hay không?”

Tố Dĩ sững người, nhớ tới chuyện tối hôm qua rất xấu hổ. Vạn tuế gia hỏi như vậy, lẽ nào đêm nay lại muốn nữa? Nàng đỏ mặt quy quy củ củ đáp, “Chủ tử là trời của nô tỳ, nô tỳ chỉ muốn tận tâm hầu hạ chủ tử, chủ tử cao hứng chính là phúc khí của nô tỳ. Về phần nô tỳ… trời sanh là kẻ dốc sức phục vụ chủ tử, kể cả tính mạng cũng là của chủ tử. Người thấp kém như con sâu cái kiến này, đối với chủ tử nào dám có suy nghĩ gì ạ!”

“Đây là lời quan cách*, trẫm không muốn nghe.” Hoàng đế cúi đầu nói, “Trẫm chỉ muốn biết, ngươi đối với trẫm, phải chăng chỉ có tình cảm chủ tớ?”

(lời quan cách: lời nói khách sáo, kiểu cách như của nhà quan)

Tố Dĩ tim nhảy dồn dập, cuống quít cúi người, “Chủ tử hỏi như vậy, càng làm tổn thọ nô tỳ rồi. Ngài bảo nô tỳ phải nói thế nào đây! Nô tỳ là kẻ hầu người hạ, từ lúc tổ tiên theo rồng nhập quan*, cả nhà đã tận tâm tận tụy bán mạng thay chủ tử. Chủ tử cách chúng nô tài cao đến chín tầng mây, nô tỳ đối với chủ tử đâu dám có suy nghĩ không yên phận, xin chủ tử minh giám.” (theo rồng nhập quan: ý nói người theo ủng hộ vua, vào triều làm quan)

Quan hệ này phủi sạch đến là giỏi, thì ra chỉ một mình hắn là có suy nghĩ, nàng đảm đương cái chức nô tài này ấy vậy mà rất sáng suốt, không muốn trèo lên cao hơn, ước nguyện ban đầu của nàng vẫn không hề thay đổi. Cho dù hắn cầm tay nàng, cho dù hắn ở trong mê loạn hôn mặt và môi nàng, cho dù tối hôm qua giữa họ đã có cái bí mật không thể nói ra kia… Trong mắt nàng hết thảy đều không tính là gì cả, nàng chẳng qua chỉ là làm tròn nghĩa vụ của một nô tài mà thôi.

Hoàng đế cảm thấy thất vọng, hắn từ từ buông nàng ra, hai tay lấy một loại tư thế cứng ngắc xuôi ở bên người. Không cam lòng mình bị bại đến mất mặt như vậy, gật đầu nói, “Ngươi quả nhiên không phụ kỳ vọng của trẫm, ngự tiền hầu hạ kiêng kị nhất là quyến rũ mời sủng, xem ra điều ngươi làm việc là không chọn lầm người… ngày mai nên trở về con đường chính đi, chủ chính là chủ, nô chính là nô, cũng giống như đám Na Trinh, không có những lời ngoài lề, ai nấy cũng bớt lo.”

Tố Dĩ mấp máy miệng, muốn nói gì đó, cuối cùng nhịn xuống. Nàng có chút khó chịu, dường như trong lúc lơ đãng đã bỏ lỡ mất thứ gì đó, làm cách nào cũng không nhặt lại được nữa. Ngẩng đầu nhìn mặt hoàng đế, hắn quay đầu nhìn lửa trại phía xa xa, sườn mặt nguội lạnh, trùng khít với hình ảnh uy nghiêm kia trong trí nhớ của nàng. Thì ra ngài ấy vẫn luôn là vị quân vương cao cao tại thượng, cho tới bây giờ chưa từng thay đổi.

Nàng cởi chiếc áo choàng một lần nữa phủ lên cho hắn, vừa buộc dây lưng vừa nói, “Chủ tử lời này là đúng đắn, nô tỳ xin nhớ kỹ.” lại thêm một câu vượt mức, “Ngày mai luyện ưng chủ tử đừng tới, hơn nửa đêm không ngủ, nô tỳ sợ thân thể chủ tử không chịu nổi. Nô tỳ thấy chủ tử mấy ngày nay vất vả cực nhọc, đợi trở về Nhiệt Hà nên nghỉ ngơi vài ngày hồi nguyên khí đi ạ.”

Không yên lòng chỗ Tiểu công gia, để nàng ở đó hắn sao có thể yên tâm chứ? Đã không phải của ngươi, thì mãi mãi cũng không phải của ngươi, có bá chiếm cũng vô dụng. Hắn dằn lòng mà ừ một tiếng, “Kết thúc chuyến săn bắn lần này, trẫm muốn đến chùa Phổ Ninh Tự thăm cố nhân, ngươi cùng theo đi.”

Nàng thưa vâng, “Là chùa Phổ Ninh Tự trong Ngoại Bát Miếu* ạ? Ngôi chùa này nô tỳ đã từng nghe nói qua, bên trong có một bức tượng Phật gỗ lớn mạ vàng, xưa kia triều đình ban lệnh tu sửa, ông nội nô tỳ từng là đốc công ở đó.”

* Ngoại Bát Miếu: Ngoại Bát Miếu có nghĩa là 8 ngôi chùa lớn, nằm ở phía Đông Bắc của Tị Thử Sơn Trang ở Thừa Đức. Các ngôi chùa này vây quanh Sơn Trang như 8 vì tinh tú vây lấy mặt trăng – biểu tượng cho sự đoàn kết và mối quan hệ hữu nghị giữa các dân tộc trong lãnh thổ Trung Hoa. Các ngôi chùa lộng lẫy có sự kết hợp giữa lối kiến trúc của người Hán và người Tây Tạng. Ngôi chùa Phật lớn và đẹp nhất trong số 8 ngôi chùa ở đây là Miếu Phổ Đà Thừa Chi ( 普陀宗乘之 庙) – được xây dựng vào năm 1767-1771 để mừng thọ vua Càn Long. (Theo Wikipedia)

Hoàng đế không khỏi thở dài, cô nương này quả thực là người kỳ lạ, ngươi nói gì với nàng đều có thể trò chuyện được, thế gian này vạn vật vốn không có thứ gì nàng không biết. Nghiêm túc mà nói, nàng và Tiểu công gia là cùng một loại người, mặc dù có lúc không đáng tin cậy, nhưng đầu óc rất nhanh nhạy. Nếu bản thân không có chút lưu luyến nào với nàng, chỉ hôn cho Ân Hựu xem như là một bến đỗ không tệ. Nhưng hắn chung quy không có cách nào hạ quyết tâm, hắn trăm phương nghìn kế muốn chặt đứt niệm tưởng của Ân Hựu, nếu bây giờ buông tay, như vậy những việc trước đó chẳng phải là công cốc sao!

Hắn cười thảm đạm, “Ngươi biết bên trong có tượng Phật, vậy có biết cố nhân mà trẫm nhắc đến là ai không?”

Tố Dĩ lắc đầu, “Trong miếu đều là hòa thượng, chẳng lẽ là chủ tử quen vị đại sư nào?”

Hoàng đế không trả lời, dù sao cũng bị nàng đoán được tám chín phần mười rồi. Trước khi chưa đăng cơ hắn từng lặng lẽ đi thăm, không gặp được người, lúc ấy nói là đi ra ngoài vân du rồi. Bây giờ đã qua bốn năm, dù thế nào cũng nên gặp mặt một lần chứ nhỉ! Tình, cái thứ này thật rất hành hạ con người ta, Đông Ly khi ấy ở trên ngôi vị Thái tử, chư huynh đệ đối với y đều tuyệt đối phục tùng, là ngông cuồng độc nhất đến bực nào! Sau lại vì nữ nhân mà lâm vào tình cảnh này, Hoàng phụ chiêu cáo thiên hạ nói Thái tử bị bệnh đậu mùa chết rồi, trừ vài người thân cận ra, thì không một ai biết tung tích của y nữa.

Hắn đem tầm mắt dõi về phía màn trời xa, Đông Ly chính là một con át chủ bài sống, y vì cái gì? Chẳng phải là vì gương mặt này sao! Hắn mặc dù thay thế y lên làm hoàng đế, nhưng vẫn luôn cảm thấy tiếc thay y. Săn bắn mùa thu cũng không phải hàng năm đều có, nhân cơ hội này đi thăm y một chút, cũng không uổng phí bọn họ từng là huynh đệ một hồi.

Hắn chắp tay đi phía trước, bóng lưng cao ngất cô tịch. Tố Dĩ đi theo phía sau, nhìn mép áo choàng bị gót chân hắn câu lên, từng luồng sóng lay động trong lòng, không khỏi có chút chua xót. Lúc chưa đến Ngự tiền cảm thấy hoàng đế là thần tiên trên chín tầng trời mây, nhìn không thấy cũng với không tới. Bây giờ ở ngay trước mặt nàng, không chỉ một lần hỏi nàng có nguyện ý đi theo ngài ấy hay không, lại bị nàng uyển chuyển khước từ. Nàng cũng không biết là tại sao, theo lý mà nói trên đời này hẳn sẽ không có người phụ nữ nào không thích đàn ông tuấn tú, huống chi người đàn ông tuấn tú này không chỉ có tiền, mà còn là hoàng đế. Nhưng dưới con mắt của nàng thì vẫn thấy khiếm khuyết chút gì đó, nàng là kẻ lỗ mãng, nàng trọng tình cảm, tình cảm tương cứu trong lúc hoạn nạn giữa hai con người, so với những vật ngoài thân kia thì quý giá hơn rất nhiều.

Nàng nhẹ nhàng nắm quyền tay, tự cười với chính mình. Trước mắt thì ‘ngũ sắc mê tâm’(bị nhan sắc làm mờ mắt), đợi tương lai xuất cung trời đất bao la, biết đâu sẽ không nhớ đến những chuyện này nữa không chừng. Đợi đến lúc nàng con đàn cháu đống, nhớ đến Tử Cấm thành, nhớ đến trong hoàng thành có một ánh mặt trời chói mắt này, cũng cảm thấy thỏa mãn và yên bình rồi.

Sinh hoạt kế tiếp quả nhiên dựa theo yêu cầu của hoàng đế tiến hành đâu vào đấy, cũng không phải cố gắng giữ khoảng cách, mà là tiếp xúc tiêu chuẩn nhất giữa chủ tử và nô tài, xa gần có chừng mực, rất thong dong ổn thỏa. Ít nhất nàng cho là như vậy. Ví dụ như thay đồ trước mặt Tư khâm, trước kia lúc cởi đai lưng hoàng đế sẽ tránh né, không cần nàng động thủ nói để tự mình làm. Bây giờ trái lại rất thản nhiên, khiến nàng tim đập như sấm. Lúc nàng quỳ trên đất cố gắng duy trì bình tĩnh, hoàng đế đứng thẳng người. Nàng từ chiếc gương lớn sau lưng hắn nhìn sang, hắn hơi nghiêng đầu, bờ vai vẽ một đường cong hoàn mỹ. Nàng trong mắt hắn đã không còn khác biệt với đám thái giám ngự tiền rồi.

Nàng vừa cảm thấy buồn bã lại vừa cảm thấy may mắn, như thế này rất tốt, không ai thương nhớ ai. Chút hảo cảm nhỏ bé kia không đủ để chống đỡ nổi năm tháng đằng đẵng của cấm cung, chỉ cần một năm nữa thôi, một năm sau là có thể tự do trời cao biển rộng rồi. Nàng rời đi tự nhiên sẽ có người mới thay vào, Vạn tuế gia rồi sẽ dần quên nàng. Nàng ở trước mặt hắn chẳng qua chỉ là dừng chân trong chốc lát, biết đâu bao nhiêu năm sau có người nhắc đến Tố Dĩ mặt dày kia, hắn sẽ nhíu mày suy nghĩ một hồi, không nghĩ ra, hỏi lại một tiếng “Là ai?”.

Tố Dĩ còn là một người dễ dàng vui vẻ, nàng đem tất cả ngổn ngang trong đầu quét sạch ra ngoài, gì mà những bí mật nhỏ, Vạn tuế gia nắm tay nàng hôn mặt nàng…, những thứ kia đều quăng đi hết. Nàng luyện ưng cho Tiểu công gia, đặt cho nó một cái tên văn nhã là Tùng Cách Lý. Thuần phục đến ngày thứ bảy con ưng kia đã đói đến chỉ còn da bọc xương, thì mới bắt đầu đút cho nó ăn thịt thỏ thịt dê. Tiểu công gia ngạc nhiên phát hiện con ưng của hắn đã không còn địch ý với hắn nữa, mừng đến nhảy cẫng.

“Cô nương vậy mà thật tài tình, ta cũng không biết làm sao cảm ơn nàng đây.” Tiểu công gia vỗ ngực một cái, “Sau này có chuyện gì muốn ta giúp một tay cứ nói, ta sẽ ‘đem đầu giắt trên lưng quần*’ mà làm cho nàng.”

* đem đầu giắt trên lưng quần: tục ngữ, đồng tiền đi liền khúc ruột, vì thế người xưa thường cẩn thận cất những vật quý giá trên lưng quần, câu tục ngữ trên chỉ những người làm công việc nguy hiểm, nên phải cẩn thận từng chút một như thể liên quan đến mạng sống của mình vậy.

Tố Dĩ đang cột lông đuôi cho con ưng, hôm nay là ngày đầu Tùng Cách Lý ra trận luyện săn mồi, cột lông đuôi là sợ nó bay mất. Trên phương diện thuần phục ưng, Tiểu công gia hoàn toàn là một tên tay ngang, thích chơi mà bản thân không biết thuần hóa, đúng là tác phong cậu ấm ngồi mát ăn bát vàng. Miệng vậy mà rất ngọt, đuổi theo cảm ơn nàng, cả tá lời khen. Nàng cười nói, “Đừng thế, ngài nói quá lời rồi, trong lòng ta cũng áy náy.”

“Phải cảm ơn chứ, chờ trở về Nhiệt Hà ta mời nàng đến quán trà Như Ý nghe kịch nhé.” Hắn ở bên hoa chân múa tay, “Quán trà kia hay lắm cơ, kinh kịch côn khúc toàn bộ đều mời kép giỏi. Nàng thích hát hí khúc không? Còn có thể bái sư học diễn kịch nghiệp dư đấy, sư phụ sẽ chỉ điểm cho nàng, dạy nàng kéo giọng, phụ họa kéo đàn nhị cho nàng, vài ngày sau là có thể có chút thành tựu rồi.”

Trong bãi vây, mấy con thỏ chim bồ câu linh tinh đã được chuẩn bị sẵn để cho con ưng săn mồi, buộc chân không cho chạy, dây thừng dài, cả bãi vừa chạy vừa lăn. Tố Dĩ mở miếng che mắt ưng ra, giơ Tùng Cách Lý hướng về phía hàng rào tung một cái, lên tiếng đáp, “Diễn kịch không chuyên kia là mấy trò của đàn ông, ai từng thấy đàn bà con gái ở trong nhà kéo giọng xướng bao giờ! Nếu nô tỳ ở trong Càn Thanh cung rướn giọng một cái, bảo đảm lập tức sẽ bị tống vào đại lao của Thận Hành Tư.”

Con ưng đã đói đỏ cả mắt, ngay lập tức ở trong rào chắn đại khai sát giới, Tiểu công gia còn đang vắt óc cái gì mới khiến phái nữ cảm thấy hứng thú, “Ta biết làm diều, vậy ta dẫn nàng đi thả diều nhé?”

“Nô tỳ là kẻ tôi tớ, cùng ngài đi nghe kịch thả diều đều không được.” Tố Dĩ lắc đầu nhìn bầu trời, “Hơn nữa thời tiết này cũng không thích hợp, đang là lập đông a, có ai từng thấy mùa đông thả diều chưa.”

Thật ra những thứ này đều không phải là trọng điểm, điều Tiểu công gia muốn nói là chuyện khác. Tố Dĩ cùng hắn luyện ưng đã mấy ngày rồi, hắn nhiệt tình quá thể thì không nói, Tố Dĩ đối với hắn cũng không câu nệ giống lúc trước nữa. Hai người họ tán dóc từ trời nam đến biển bắc, đã có chút ý tứ làm bằng hữu rồi, cho nên hắn nói chuyện cũng không còn tỉa tót câu chữ như trước nữa.

Về chuyện giữa nàng và Vạn tuế gia, Tiểu công gia cảm thấy làm bằng hữu có nghĩa vụ nhắc nhở nàng, “Nàng ở ngự tiền được một thời gian rồi, ta thấy Hoàng thượng đối với nàng cũng không tệ lắm. Hoàng thượng ‘bách dạng tề toàn’ (hoàn mỹ ở mọi mặt), chỉ là lắm vợ thôi. Lắm vợ thì lắm thị phi, nàng nói có đúng không?”

Nàng cứng ngắc gật đầu, “Vợ không nhiều, hoàng đế còn có cái gì để làm chứ! Nô tỳ cảm thấy lạc thú làm hoàng đế có hai điểm lớn nhất, nhiều vợ là một điểm, còn có một điểm chính là vợ có nhiều hơn nữa cũng không phiền não, có thể tiếp tục rước vào thêm, đây chính là điều người bình thường không làm được.”

Thì ra nàng đều biết cả, cũng không cảm thấy có gì không ổn ư? Tiểu công gia liếc mắt qua, “Vậy nàng nói tốt hay không tốt?”

Do người khác nói thì không sao, nhưng tại lúc nàng nói thì không được hài lòng lắm. Nàng chép chép miệng, “Nô tỳ cũng không dám bình luận chủ tử tốt hay không tốt, kỳ thật nô tỳ đoán cũng không phải là Vạn tuế gia thích, đây không phải là còn có công hiệu ổn định triều cương sao! Cái này gọi là ‘trong lưng giắt phó bài, bắt được ai thì là kẻ đó’. Mặc kệ dây dưa bên dưới là nhà nào! Đừng nói Vạn tuế gia, bên ngoài quan lại quyền quý nhiều người cũng không phải đều thế sao?”

“Ta không có nha.” Tiểu công gia giơ tay, “Ta dù có quậy cách mấy, nhưng ở phương diện cưới vợ thì rất tiết chế đó nha. Lần trước nàng đến trong phủ ta làm việc, cũng đã gặp thiếp của ta rồi. Ta chỉ có một người thiếp đó thôi, mà còn là nha đầu thu phòng đấy, nàng thấy ta là hạng người như thế sao!”

Hạng người thế nào khó mà nói được, lúc Lão công gia chết, nàng vậy mà nghe nói vị Tiểu công gia này đang ở tại con phố Bát Đại uống hoa tửu* cơ đấy (uống rượu có kỹ nữ hầu)! Tố Dĩ lắc đầu, đón ý hùa theo, “Ngài thánh minh, đó là nhờ lão phu nhân trong nhà giáo dục tốt.”

“Ta là người khí tiết không tệ, chỉ là không ai hiểu được ta thôi.” Tiểu công gia thuận theo cán bò lên, “Ta cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu một người vợ biết quản gia. Bây giờ khó tìm được người vợ ưng ý, nếu có thể tìm được một người, ta nhất định sẽ nâng niu nàng ấy như trứng phượng hoàng.” Vừa nói vừa dò xét sắc mặt nàng, “Nàng nhìn ta này, diện mạo không sứt mẻ không khó coi đúng không? Ta có tước vị có bổng lộc, hàng năm quà cáp biếu xén* nói ít cũng có hơn vạn lượng bạc. Trong nhà lại có thôn trang, còn có hơn mười cửa hàng ghi dưới danh nghĩa người khác, cô nương nào mà theo ta, chỉ cần chờ hưởng phúc thôi!”

* nguyên văn: băng kính thán kính: trong quan trường, quan bé thường đút lót quà cáp biếu xén cho quan lớn, biếu vào mùa đông gọi là “thán kính” (quà sưởi ấm), biếu vào mùa hè gọi là “băng kính” (quà làm mát)

Tố Dĩ liên tục gật gù, “Đúng vậy đúng vậy, ngài ấy thế mà là Quốc cữu gia, cả Đại Anh địa vị là độc nhất rồi.”

“Vậy nàng…”

Tiểu công gia toan mở lời, đột nhiên một cơn gió lớn nổi lên, trong chớp mắt tuyết đã rơi xuống. Tố Dĩ ngửa đầu nói thầm, “Thời tiết trên thảo nguyên thay đổi thật nhanh, nô tỳ phải về đây. Lát nữa con ưng ăn no rồi thì đeo bịt mắt lên cho nó, lần sau ra bãi chỉ cho bắt không cho ăn, cứ luyện tập liên tục như vậy, nửa tháng thì không sai biệt lắm.” Nàng chạy về hướng ngự doanh, tiêu sái phất phất cánh tay, “Ngài có lời gì lần tới nói sau, lần tới nô tỳ nghe.”

Nàng đi đã xa, Tiểu công gia cảm thấy chán nản vô cùng. Mới vừa mở đầu đã gặp tuyết rơi, ông trời cố ý chơi khó hắn hay sao ý!

Bình luận

Truyện đang đọc