CÙNG TỔNG TÀI DADDY CƯNG CHIỀU MẸ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 176: Anh đã yêu em mười năm

“Tôi bảo đảm”

Tô Kim Thư gật đầu, sau đó xoay người rời đi Nhìn theo bóng lưng khuất dần của Tô Kim Thư, Liễu Minh Hoa cúi đầu buồn bã, trong đôi mắt sâu thẳm tràn ngập bóng tối u ám Lúc nãy giọng điệu nói chuyện của cô ta với mình, rõ ràng có cảm giác rất lạnh nhạt.

Hay là do mình lỡ thích người đang theo đuổi cô, nên cô mới nói chuyện xa lạ như vậy?

Rõ ràng là cô không hề thích Nhan Thế Khải, lẽ nào cô không thể rộng lượng với mình một chút sao?

Tác hợp cho mình với Nhan Thế Khải cũng đâu phải là vấn đề gì to tác chứ? Cô cho rằng cô thanh cao lắm hay sao?

Cũng đâu phải mình giành giật những thứ thuộc quyền sở hữu của cô đâu?

Đã có được người đàn ông hoàn hảo như Lệ Hữu Tuấn rồi mà cô vẫn tiếc nuối không muốn để Nhan Thế Khải đến với mình.

Từ trước đến giờ Liêu Minh Hoa cũng không phải là người dễ dàng đầu hàng số phận.

Ngày ấy, Liễu Minh Hoa thực sự cảm thấy mình sắp ngất đi vì quá sung sướng hạnh phúc, cô ta thậm chí còn tự lừa dối mình, cho rằng những lời yêu thương đó là Nhan Thế Khải dành cho mình.

Thế nhưng khi cô ta vừa xoay người lại, nhận ra đây không phải là Tô Kim Thư mà là Liễu Minh Hoa. Sắc mặt Nhan Thế Khải lập tức thay đổi, thậm chí anh ấy vô cùng tức giận.

Anh ấy phẫn nộ chất vấn tại sao cô ta lại cố ý bắt chước ăn mặc giống Tô Kim Thư.

Cuối cùng cô ta đành thú nhận trong nước mắt, rằng ngay từ lần đầu thực tập trong bệnh viện, cô ta đã bắt đầu yêu anh ấy rồi.

Nhan Thế Khải gần như hoảng hốt cực điểm rồi kiên quyết từ chối cô ta.

Chỉ cần nghĩ đến tình cảnh mình lúc đó, ngay lập tức Liễu Minh Hoa tức giận run người, thậm chí còn trút hết toàn bộ oán giận lên người Tô Kim Thư.

Tám giờ tối, tại quán rượu Diệp Sắc Nhan Thế Khải đẩy cửa phòng VỊP số sáu, anh ấy vừa liếc mắt đã nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn, dường như đang tràn ngập những suy tư. Hôm nay cô mặc một chiếc đầm liền màu be, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo mỏng mềm mại, cả người cô toát ra vẻ dịu dàng ôn hòa, dù là trong dáng vẻ nào cô cũng vô cùng cuốn hút người khác.

Trái tim Nhan Thế Khải rung lên một nhịp: “Kim Thư!”

Tính ra hai người họ thực sự đã rất lâu rồi không gặp nhau.

Mỗi lần muốn liên lạc với Tô Kim Thư, anh ấy đều bị người của Lệ Hữu Tuấn từ chối Trong căn phòng tối om của quán rượu, Tô Kim Thư ngồi trên sa lon, trước lúc Nhan Thế Khải bước vào, cô đang ngán ngẩm nhìn vào điện thoại.

Nghe thấy tiếng anh ấy gọi mình, cô nhấn vào biểu tượng gửi tin nhản trên màn hình di động, sau đó cất điện thoại đi.

“Đàn anh”

Nhan Thế Khải bước vài bước đến ngồi xuống phía đối diện với cô: “Sao hôm nay em lại muốn đến chỗ như thế này?”

“Chỗ này em cũng khá quen thuộc, nhưng hơi ầm ï một chút!”

“Ừm”

Kể từ sau khi đưa báo cáo kết quả kiểm tra quan hệ cha con cho Tô Duy Hưng, trong lòng Nhan Thế Khải vẫn luôn day dứt không an. Sau lần đó anh ấy có gọi điện thoại cho.

Tô Duy Hưng vài lần, anh ấy có thể cảm nhận được cách nói chuyện của cậu nhóc đã dần lạnh nhạt hơn trước, anh ấy lại càng thấp thỏm không yên.

Lúc nấy trên đường lái xe đến đây anh ấy đã nghĩ sẵn rất nhiều lời muốn nói với cô, nhưng sau khi nhìn thấy Kim Thư lại không thể nói ra được lời nào.

Anh ấy nhấc ly rượu lên một hơi uống hết ba ly rượu ngoại, anh ấy định khiến mình bình tĩnh lại, lúc chuẩn bị uống tiếp ly thứ tư, Tô Kim Thư mới ngăn anh ấy lại: “Đàn anh, anh không thể uống rượu kiểu này được.”

Nhan Thế Khải ngẩng đầu nhìn Tô Kim Thư.

“Em vẫn còn quan tâm đến anh sao? Anh cứ nghĩ rằng sau khi ở bên cạnh anh ta, em sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa”

“Sao lại không gặp nữa chứ? Em xem anh như anh trai của em vậy, anh trách mắng em vài câu cũng đâu có gì sai, huống chỉ lúc đó anh nói vậy chỉ vì muốn tốt cho em thôi.”

Mấy lời này lại càng khiến cho Nhan Thế Khải cảm thấy áy náy, anh ấy một hơi uống cạn ly rượu thứ tư.

“Kim Thư, xin lỗi em, ngày ấy anh không nên nói với em những câu nặng lời như vậy anh biết em không phải loại người phản bội như thế…”

Tô Kim Thư mỉm cười, cô là loại người gì bây giờ đã không còn quan trọng, chỉ cần có thể đổi lại được bình an cho người anh trai này là đủ rồi.

“Kim Thị Nhan Thế Khải bất ngờ lên tiếng, ánh mắt hăng hái hướng nhìn sang cô: “Em đi nước ngoài cùng với anh được không?”

Tô Kim Thư lập tức lặng người sửng sốt.

“Sao cơ?”

“Anh biết em và Hữu Tuấn do bị ép buộc mới ở bên nhau, thực ra anh đã biết chuyện này lâu rồi, lúc đó cha em dùng hợp đồng để ép buộc em, ép em phải ở bên cạnh anh ta.

Không cần biết ra sao, chỉ cần em đồng ý, anh có thể đưa em ra nước ngoài, trốn khỏi nanh vuốt của Lệ Hữu Tuấn”

Nghe những lời này, tuy Tô Kim Thư xúc động nhưng lại có chút cảm giác bất lực không biết phải nói gì.

Nhà họ Lệ là ai chứ?

Chưa nói đến việc Nhan Thế Khải không cách nào đưa mình ra nước ngoài, mà dù anh ấy có bản lĩnh này, nhà họ Nhan chắc gì đã đồng ý?

“Đàn anh, cô chú có biết quyết định này của anh không? Họ có đồng ý không?”

Nét mặt Nhan Thế Khải đanh lại: “Anh sẽ khiến họ phải đồng ý”

Tô Kim Thư mặt không đổi sắc hỏi: “Nếu họ nhất quyết không đồng ý thì sao?”

Nhan Thế Khải do dự trong chốc lát nhưng sau đó vô cùng kiên định nói: “Nếu vậy thì e rằng công ơn dưỡng dục của họ, anh đành để kiếp sau báo đáp”

Tại cửa phòng VỊP số sáu.

“Thưa quý khách, cho hỏi chúng tôi có thể giúp gì cho cô không ạ?”

Một nhân viên phục vụ đi tới, cô gái nọ dùng ánh mắt ngạc nhiên quái lạ nhìn cô gái đang đứng nghe trộm ở ngưỡng cửa.

Sắc mặt của Liễu Minh Hoa tái mét, cô ta quay đầu lạnh nhạt trừng mắt với nhân viên đó một cái.

“Hôm nay là sinh nhật bạn tôi, tôi muốn chuẩn bị cho anh ấy một điều bất ngờ, sao vậy? có vấn đề gì sao?”

Nhân viên phục vụ bị ánh mắt âm u dữ tợn của cô ta làm cho sợ hãi “Tất nhiên là không có vấn đề gì rồi ạ, thật xin lỗi, đã làm phiền quý khách”

Mấy đầu ngón tay của Liễu Minh Hoa bấu chặt vào khung cửa, răng xém chút cắn nát môi, cô ta không thể nào tin vào tai mình.

Vậy mà Nhan Thế Khải lại yêu thầm Tô Kim Thư tận mười năm.

Mười năm, đó là khoảng thời gian dài bao lâu?

Cho dù đem chân tình của mình ra cho người ta dẫm đạp, trong mắt người ta cũng không có mình.

Trái tim của anh ấy, cả mắt của anh ấy nữa, đều đã bị mười năm đó che khuất, làm mù mất rồi.

Lúc này bầu không khí bên trong căn phòng cũng có chút ngột ngạt.

Dường như ô Kim Thư chưa bao giờ nghĩ tới, Nhan Thế Khải mà cô vẫn luôn coi như anh trai mình, lại ngốc nghếch yêu cô đến tận mười năm. Vậy mà anh ấy đã chờ đợi cô trưởng thành trong suốt mười năm qua.

Trong phút chốc, Tô Kim Thư cảm thấy ngừng.

Cô nhìn ly rượu trước mặt, cô đưa tay nâng ly lên uống để che giấu phần nào sự hoảng loạn trong lòng mình.

Bình luận

Truyện đang đọc