CÙNG TỔNG TÀI DADDY CƯNG CHIỀU MẸ

Chương 477: Nói với Tư Vũ Chiến, con sẽ không chia tay

Tim Mộ Mẫn Loan nhất thời đập cực nhanh, trên mặt lộ ra biểu cảm vui mừng: “Anh còn nhớ sao?”

Tô Duy Nam cực kì ấm áp nhìn cô ta: “Đương nhiên là nhớ, tôi vẫn còn nhớ dáng vẻ thiên kiều bách mị của cô Mộ lúc ở dưới thân tôi”

‘Sắc mặt Mộ Mẫn Loan lập tức trắng bệch, ánh mắt của cô trở nên hoảng loạn trốn tránh: “Em…em..”

“Nói xem, muộn thế này tìm tôi có chuyện gì?”

Tô Duy Nam không tiếp tục ép cô ta nữa, lúc nhìn thấy cô ta đỏ mặt, bèn quay về chủ đề chính.

Mộ Mắn Loan có chút rụt rè đem tay nắm lại, cẩn thận hỏi: “Hôm nay là sinh nhật của em, có thể cùng em đi ăn cơm tối không?”

Tô Duy Nam cực kì nhanh chóng đồng ý: “Được”

Mộ Mẫn Loan lập tức mở miệng cười tươi, cô †a vội vàng nắm lấy tay anh ấy: “Xe của em ở ngay bên kia, đối diện đường cái”

Tô Duy Nam theo sau cô ta, bị cô ta kéo tay đi đến bên kia đường.

Ánh mắt tà mị rơi ở trên tay đang nắm lấy cổ †ay mình của Mộ Mẫn Loan, Tô Duy Nam cả một quãng đường đều không nói gì.

Hai người bọn họ đi được vài bước, cuối cùng dừng lại ở bên cạnh một chiếc xe Bugatti Veyron màu đen Mộ Mãn Loan đưa chìa khóa xe cho anh ấy: “Anh lái xe được không?”

Khóe mày của Tô Duy Nam hơi nhếch lên.

Chiếc xe này là chiếc mà trước đây anh ấy thích nhất Nhưng sau khi anh ấy xảy ra chuyện, Tô Văn Tâm đã đem tất cả tài sản sở hữu đứng dưới tên của anh ấy toàn bộ đổi thành tiền mặt.

Bây giờ anh ấy quay lại thành phố Ninh Lâm, có thế nói là trên người không có một đồng, cái gì cũng không có.

Tô Duy Nam không nói gì, trực tiếp cầm lấy chìa khóa xe, sau đó lên xe.

Chiếc xe thế thao cực kì nối bật rất nhanh đã hòa vào trong dòng xe đông đúc.

Mộ Mắn Loan ngồi bên cạnh anh ấy, vui vẻ giống như là một đứa bé ba tuổi vậy Trong đôi mắt của cô dường như lấp lánh ánh sao, chốc chốc lại quay sang nhìn trộm Tô Duy Nam vài cái, hai người giống như quay trở lại mấy năm trước.

Đúng lúc này, Tô Duy Nam đột nhiên mở miệng: “Con đường minh tỉnh của cô Mộ vài năm gần đây cực kì thuận lợi, chắc là kiếm được không ít tiền rồi nhỉ?”

Mộ Mẫn Loan hơi ngây ra, có chút hoảng hốt lắc đầu: “Em, em cũng không biết”

Cô ta không hề nói dối, về phương diện tiền, cô ta quả thực không rõ.

Tiền của cô ta đều là do người quản lý trực tiếp chuyển thẳng vào tài khoản của cô ta, mà ăn mặc chỉ tiêu hằng ngày của cô ta đều là do một tay Tư Vũ Chiến xử lý.

Lại thêm việc cô ta căn bản không hề có yêu cầu gì về vật chất, cho nên trước nay cũng chưa từng quan tâm bản thân rốt cuộc có bao nhiêu tiền.

Nhưng sau vài giây ngắn ngủi, cô ta lập tức phản ứng lại: “Anh cần tiền sao?”

Lúc nói lời này, cô ta lập tức rút ra ba tấm thẻ ngân hàng từ trong ví mình ra: “Đây là tất cả thẻ của em, tiền em kiếm được những năm này đều ở trong đây, anh cầm lấy đi, mật mã là sinh nhật của anh”

Tô Duy Nam nhìn cô nhiều hơn vài cái, khóe miệng cong lên: “Cô Mộ hiểu lâm rồi, thực ra ý của tôi là…vì để dỗ một vệ sĩ vui vẻ, bèn tùy tiện mua một chiếc xe Bugatti, cô Mộ ra tay hào phóng thật đấy”

Sắc mặt của Mộ Mẫn Loan trắng bệch, không.

biết nên nói gì mới phải Chẳng lẽ là do mình làm vậy làm tổn thương đến lòng tự tôn của anh ấy rồi sao? Nhìn thấy dáng vẻ cực kì bối rối của Mộ Mẫn Loan, Tô Duy Nam đột nhiên cười: “Yên tâm đi, lòng tự tôn của tôi còn chưa đến mức yếu đuối như thế”

Trong lúc hai người nói chuyện, xe đã đến trước cửa biệt thự của Mộ Mắn Loan.

Bọn họ hai người một trước một sau vừa vào nhà, Mộ Mẫn Loan đã nghe thấy một giọng hét lớn tràn đầy lo lắng truyền đến từ phía sau: “Mẫn Loan, Mẫn Loan!”

Giọng nói quen thuộc này khiến đồng tử của Mộ Mẫn Loan thu lại, sắc mặt cô ta lập tức thay đối lớn, sau đó đem Tô Duy Nam đẩy vào trong phòng: “Anh ở trong phòng đợi em một lát, em lập tức quay lại”

Tô Duy Nam không nói gì, mà cực kì phối hợp đi vào phòng.

Mộ Mẫn Loan quay đầu, vừa nhìn đã thấy ở phía không xa có một người phụ nữ trung niên ăn mặc dát vàng dát bạc đi tới.

Mộ Mẫn Loan vừa nhìn thấy bà ta, sắc mặt lập tức trâm xuống, cô ta quay người đi vài bước ra ngoài.

Trong tay của người phụ nữ trung niên còn xách theo một chiếc túi xách tay, bà ta vừa nhìn thấy Mộ Mẫn Loan bèn vội vàng đi tới, đưa tay ra nắm lấy tay cô: “Mẫn Loan”

Mộ Mẫn Loan nhanh tay nhanh mắt, rút cánh †ay mình ra, lúc mở miệng nói chuyện, giọng nói lạnh như băng: “Mẹ đến đây làm gì?”

Người phụ nữ trung niên hơi nhíu mày, hiện vẻ rất tức giận: “Mẫn Loan, mẹ là mẹ ruột của con đấy! Mẹ đến thăm con gái mẹ cũng không được sao?”

Mộ Mãn Loan đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Con gái? Mẹ thật sự coi con là con gái của mẹ?”

“Mẫn Loan, thực ra hôm nay mẹ tới tìm con, không phải là muốn cãi nhau với con, cũng không định lật lại những chuyện trước đây với con. Con nghe mẹ nói, Tư Vũ Chiến vài ngày trước gọi điện cho mẹ, anh ta nói con muốn chia tay với anh ta, chuyện này là thật hay giả?”

“Thật”

Mẹ Mộ vừa nghe lời này, lập tức vội đến nhảy dựng lên, bà ta đập mạnh lên đùi: “Con quả là một đứa ngốc, con cũng không nghĩ xem, con có thể có được ngày hôm nay rốt cuộc là ai cho con? Sao con có thể vong ơn bội nghĩa đến mức này? Con phải biết là, anh ta không chỉ nâng đỡ con, anh ta còn nuôi cả bố mẹ con nữa đấy!”

“Cái khác không nói, con vì chuyện kia mà đoạn tuyệt quan hệ với chúng ta, không chịu nuôi bố mẹ, mẹ cũng không có gì để nói”

“Nhưng chàng trai Tư Vũ Chiến đó, anh ta tâm địa lương thiện, mỗi một tháng đều đúng giờ đúng giấc chuyển một tỷ năm trăm triệu tiền sinh họat phí vào thẻ ngân hàng của mẹ”

“Anh ta đã nói với mẹ, nếu như con đơn phương hủy hôn, anh ta không chỉ sẽ lấy lại biệt thự, số tiền trước đây cho chúng ta cũng sẽ lấy lại hết, đến lúc đó mẹ với bố con thực sự là sẽ không còn nhà để về rồi!”

“Mẹ nói cho con biết, con không thể nhãn †âm như vậy! Nếu như không có bố mẹ, con lấy đâu ra mạng sống này? Con lại lấy đâu ra một khuôn mặt xinh đẹp như này?”

“Bây giờ con tức khắc, lập tức gọi điện cho Tư Vũ Chiến, con cứ nói là…nói là con chỉ đang đùa thôi, nói con sẽ không chia tay anh ta! Chuyện này cứ thế là xong, tiền của anh ta cũng sẽ lập tức chuyển vào thẻ của bố mẹ, con nghe rõ chưa?”

Lúc mẹ Mộ nói những lời này, đã lấy điện thoại ra, nhanh chóng gọi vào số điện thoại của Tư Vũ Chiến.

Sau khi điện thoại kêu lên vài tiếng liền có người bắt máy, nhưng giọng nói của Tư Vũ Chiến ở đầu bên kia cao ngạo và khinh miệt: “Bác à, cháu còn tưởng rằng, từ nay về sau bác sẽ không bao giờ gọi điện cho cháu nữa!”

“Vũ Chiến, sao cháu lại nói thế? Cháu là con rể nhà chúng ta, sao bác sẽ không gọi điện cho cháu cơ chứ?”

Lúc mẹ Mộ nói những lời này, cẩn thận cười hùa theo: “Bây giờ ấy à, bác đang ở chỗ của Mẫn Loan, nó nói là, trước đó nó chỉ là nhất thời hồ đồ thôi, bây giờ nó đã nghĩ thông suốt rồi, sẽ không bao giờ nhắc tới chuyện chia tay với cháu nữa”

Tư Vũ Chiến lạnh lùng cười: “Thật sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc