CÙNG TỔNG TÀI DADDY CƯNG CHIỀU MẸ

Chương 602: Là cha ôm cô về

Tô Kim Thư gật đầu, tỏ ý cô đồng ý với cách nói của anh.

“Bay giờ em chỉ hi vọng chị Chỉ Manh và ảnh đế Khúc có thể giải thích rõ hiểu lầm giữa hai người.”

Gương mặt Tô Kim Thư lộ ra vẻ mong chờ.

“Chồng à, anh nói xem, hai người bọn họ vốn là trai tài gái sắc, thật là xứng đôi. Hơn nữa anh cũng xem ảnh rồi đấy, em chỉ xem ảnh thôi cũng có thể cảm giác được hai người họ quan tâm đối phương rất nhiều rồi. Nếu hai người họ có thể cởi bỏ khúc mắc lúc trở, ở bên Lệ Hữu Tuấn không lên tiếng, nhưng vẻ mặt có chút nghiêm túc.

Tô Kim Thư thấy mình không được đáp lại thì nghiêng đầu qua nhìn, đúng lúc nhìn thấy vẻ lo lắng trên gương mặt Lệ Hữu Tuấn.

“Sao thế?”

Đột nhiên Tô Kim Thư nghĩ tới, vừa rồi ở nhà, hình như Lệ Hữu Tuấn còn có điều chưa nói hết.

“Đúng rồi, ban nấy ở trong vườn hoa, có phải anh có gì còn chưa nói đã bị cắt ngang không?”

“Thật ra thì bất kể là đối với Khúc Thương Ly hay đối với Tống Chỉ Manh, hay người tách ra vẫn tốt hơn”

Đột nhiên Lệ Hữu Tuấn không đầu không đuôi nói một câu, khiến Tô Kim Thư trợn tròn mắt.

Tô Kim Thư bày tỏ mình không đồng ý với ý kiến của anh.

“Tại sao phải làm vậy chứ? Chuyện đã đến nước này, chúng ta căn bản đã có thể chắc chắn, chị Chỉ Manh rất có khả năng chính là mẹ của Nhất Phàm, bọn họ một nhà ba người ở bên nhau, chẳng lẽ không được sao?”

Xe đi thẳng về phía trước, rất nhanh đã tiến vào biệt thự.

Lúc Tô Kim Thư dứt lời, Lệ Hữu Tuấn đánh xe vào nhà để xe, rồi tắt máy.

Nhưng anh không xuống xe, mà nghiêng đầu nhìn Tô Kim Thư.

“Tống Chỉ Manh bị bệnh.”

“Cái gì?”

“Chị ấy bị bệnh, hơn nữa có thể là một loại bệnh rất nặng”

Sau khi Tống Chỉ Manh tới thành phố Ninh Giang một thời gian, Lệ Hữu Tuấn nhận được điện thoại của mẹ cô ấy.

Giọng bà ấy hơi nặng nề, đầu tiên là hỏi một vài chuyện liên quan đến Tống Chỉ Manh.

Lệ Hữu Tuấn vốn không phải người thích xen vào chuyện của người khác, nhưng sau khi nghe dì út nói bệnh tình của Tống Chỉ Manh, tâm trạng anh không hiểu sao cũng trở nên hơi nặng nề.

“Tại sao có thể như vậy chứ? Anh nói đi, rốt cuộc chị Chỉ Manh bị bệnh gì?”

Mặt Tô Kim Thư lộ ra vẻ không dám tin, rõ ràng trông chị Chỉ Manh vui vẻ như vậy, không khác gì người bình thường, tại sao Lệ Hữu Tuấn lại nói cô ấy bị bệnh chứ?

Lệ Hữu Tuấn cũng không trực tiếp trả lời cô, mà tìm một bức ảnh trong điện thoại, đưa cho Tô Kim Thư xem.

“Sau khi xem cái này, không chừng em sẽ biết đấy”

“Ưm..”

Không biết qua bao lâu, Tống Chỉ Manh đang mơ màng tỉnh táo lại.

Mở mắt ra, đập vào mắt cô ấy là trần nhà xa lạ, ánh đèn dịu nhẹ trên đỉnh đầu khiến cô ấy có chút hoảng hốt.

“Cô ơi, rốt cuộc cô cũng tỉnh rồi!”

Một giọng nói non nớt vang lên bên tai, kéo lí trí của cô ấy trở về hiện thực.

Tống Chỉ Manh quay đầu lại nhìn, bất ngờ nhìn thấy khuôn mặt non nớt của Khúc Nhất Phàm.

Cô ấy bị dọa sợ hết hồn, vội vàng bật dậy, nhìn xung quanh, ngạc nhiên hỏi: “Nhất Phàm, sao cô lại ở đây? Đây là đâu?”

Khúc Nhất Phàm ngồi ở đầu giường, hai tay chống cằm, ngoẹo đầu nhìn Tống Chỉ Manh.

“Cô không nhớ gì sao? Hôm qua cô đi vào tiểu khu nhà cháu, suýt chút nữa bị cha đụng phải. Nên cha mang cô về”

“Cha?”

Tống Chỉ Manh khẽ khép mắt lại, cẩn thận nhớ lại Một đoạn phim nhẹ nhàng lướt qua trong đầu.

Đêm qua sau khi thấy bức ảnh đó, cô ấy mất hồn mất vía đón xe chạy tới đây.

Sau đó hình như suýt chút nữa bị xe hơi đụng trúng. Sau đó nữa, cố ấy nhìn thấy Khúc.

Thương Ly, cuối cùng thì ngủ mê man.

Hai mắt Tống Chỉ Manh sáng lên, cô ấy có chút gian xảo nhích lại gần Khúc Nhất Phàm, nhỏ giọng hỏi: “Ý cháu là, cha cháu ôm cô về hả?”

“Đúng rồi, hơn nữa còn là tư thế ôm công chúa trong truyền thuyết nha”

Tống Chỉ Manh cảm thấy mặt nóng ran, cô ấy lấm lét nhìn xung quanh.

“Vậy cha cháu đâu? Cô có chuyện muốn hỏi cha cháu”

Khúc Nhất Phàm chưa kịp nói gì, cửa phòng ngủ đã bị đẩy ra từ bên ngoài.

Hai cô cháu quay đầu lại nhìn, phát hiện Khúc Thương Ly bưng một chén đồ ăn đi vào.

Anh ấy mặc quần áo ở nhà màu xám tro, chân đi dép lê.

“Có chuyện gì chờ ăn sáng xong rồi nói”

Tống Chỉ Manh cũng không nói gì cả, chỉ mở to mắt nhìn anh ấy.

Dù là người bình tĩnh như ảnh đế Khúc thì bị cô ấy nhìn chăm chăm như vậy cũng vẫn sẽ cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Anh đặt đồ ăn xuống tủ đầu giường, liếc con trai mình: “Nhất Phàm, con ra ngoài trước đi”

Khúc Nhất Phàm nhìn cha mình.

“Cha, cha chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô, vậy của con đâu?”

Ánh mắt Khúc Thương Ly loé lên, tức giận trừng cậu bé.

“Của con ở ngoài bàn ăn, không biết tự đi lấy sao?”

Khúc Nhất Phàm lè lưỡi với anh ấy, làm mặt xấu, sau đó cười tinh quái với Tống Chỉ Manh: “Cô ơi, cô từ từ ăn nhé, cháu ra ngoài trước đây!”

“Được”

Hai người đưa mắt nhìn Khúc Nhất Phàm rời đi, sau đó ánh mắt Tống Chỉ Manh vẫn nhìn ra phía cửa.

Khúc Thương Ly cũng không ngồi xuống, anh ấy đứng ở mép giường, đưa ly sữa còn ấm tới: “Tối qua tôi đã mời bác sĩ riêng đến kiểm tra giúp cô, cô không đụng vào xe hơi, cơ thể cũng không có gì đáng ngại cả, nghỉ ngơi một đêm hẳn là không sao nữa rồi”

“Khúc Thương Ly”

Đột nhiên Tống Chỉ Manh gọi tên anh ấy.

Khúc Thương Ly chỉ bình tĩnh nhìn cô ấy.

“Ăn sáng xong thì sửa soạn, rửa mặt đi, tôi sẽ đưa cô về”

“Khúc Thương Ly”

Tống Chỉ Manh vẫn nhìn anh ấy, vẫn cố chấp gọi tên anh ấy.

Khúc Thương Ly bị cô ấy làm cho có chút phiền, cau mày lại.

“Tôi ở đây”

Tống Chỉ Manh không nhận ly sữa trong tay anh “Năm đó tôi đã mang thai, đúng không?”

Tống Chỉ Manh vừa dứt lời, gương mặt tuấn tú của Khúc Thương Ly lập tức giống như.

bị băng giá bao phủ.

Lúc mở miệng, giọng anh lạnh như băng.

“Tại sao đột nhiên nhắc tới chuyện này?

Cô là phụ nữ, có mang thai hay không, hẳn cô rõ hơn tôi.”

Nhưng lúc này, mặt Tống Chỉ Manh vô cùng mờ mịt.

Giọng cô ấy hơi đờ đãn, nhưng mỗi câu mỗi chữ đều nói vô cùng rõ ràng: “Tôi… Tôi thật sự không nhớ”

Một câu “tôi không nhớ”, gần như đã lập tức đốt lên lửa giận trong lòng Khúc Thương ty.

Anh nghiêng đầu lạnh lùng nhìn Tống Chỉ Manh “Chúng ta đã chia tay sáu năm nay, cho dù ban đầu chúng ta thật sự có hiểu lầm gì đó, thời gian cũng đã đủ để xoá nhoà tất cả rồi”

Bình luận

Truyện đang đọc